Gần đây tâm trạng Tô An An khá tệ, hơn nữa đã liên tục duy trì một tuần. Một người phản ứng chậm như mẹ Tô cũng cảm nhận được là trạng thái của con gái mình không tốt. Nhưng công việc của bà bận rộn, chăm sóc bố Tô đã chiếm cứ tất cả thời gian rảnh của bà, không còn sức đi tìm hiểu suy nghĩ trong lòng con gái. Hơn nữa bà cũng thật sự không biết nên hỏi cô thế nào, hai mẹ con nhìn nhau không nói gì, sau đó mẹ Tô gọi điện thoại cho An Mẫn, em họ của mình.
Lúc An Mẫn nghe tâm trạng cháu gái không tốt, suy tư một lúc, trực tiếp đưa ra kết luận: Chắc chắn là thất tình! Nhớ ngày đó lúc dì ấy thất tình, không màng cơm nước, nhốt mình trong phòng cả ngày. Vì vậy, dì ấy tích cực sắp xếp cho cháu gái đi dự tiệc, tuần này vừa vặn là sinh nhật tám tuổi của con trai Kiều Hi, bạn thân của dì ấy, Tô An An cũng bị dì ấy kéo đi cùng.
Đã ngồi trên xe, nhưng Tô An An vẫn cảm thấy không thỏa đáng, đang cố gắng đấu tranh vào phút cuối: "Dì, cháu thật sự không muốn đi. Hai người là bạn bè, nhưng cháu cứ tuỳ tiện đến đó như vậy có phải là không thích hợp lắm không?"
An Mẫn vỗ vai cô, an ủi: "Không sao, dì đã nói chuyện với Kiều Hi rồi. Cô ấy rất chào đón cháu. Cháu còn nhớ dì Kiều không? Tsrước đây không phải cháu từng tham gia hôn lễ của cô ấy à?”
Tô An An hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, trái lại tâm trạng càng thêm suy sụp, bứt rứt không yên, thường xuyên mất tập trung, khiến anh bạn nhỏ Trường An không vui chu môi oán giận: "Chị, có phải chị không thích nói chuyện với em không?"
Trường An là con trai của dì An Mẫn và chú Đường Tuấn, năm nay mới vừa sáu tuổi, tướng mạo cậu nhóc giống người mẹ An Mẫn, mắt to mày rậm, môi hồng răng trắng, nhưng tính cách lại giống người bố Đường Tuấn, dịu dàng hiền lành, nho nhã lịch sự, nói tới nói lui cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật. Có điều cậu nhóc hơi nhạy cảm, vừa rồi cậu nhóc hỏi Tô An An bộ vest mình mặc có đẹp không hai lần. Tô An An chưa trả lời, lúc này cậu nhóc hơi không vui.
Tô An An cười gượng, tự nhủ, đừng suy nghĩ linh tinh nữa, đừng suy nghĩ vu vơ, lập tức tập trung tinh thần ứng phó Trường An: "Đâu có, chị thích nói chuyện với Trường An lắm."
Khuôn mặt tối tăm của Trường An lập tức trở nên tươi sáng, cười híp mắt tiếp tục hỏi: "Chị còn chưa nói bộ quần áo này của em có đẹp không? Bố em chọn đấy." Cậu nhóc nhìn thoáng qua bố mình đang ngồi trên ghế lái, Đường Tuấn quay đầu lại cười với con trai, lại sờ tay vợ mới tiếp tục tập trung lái xe.
Tô An An thấy vậy, cảm thán đã mấy chục năm mà dì và chú vẫn ân ái như xưa. Cô, cúi đầu nhìn cậu nhóc đang giương mắt, cười trả lời: "Đương nhiên là đẹp! Trường An đẹp trai, mặc cái gì cũng đẹp."
Trường An xấu hổ cúi đầu, qua chốc lát lại ngẩng đầu, nhớ tới lời mẹ cậu nhóc nói lúc sáng, rất nghiêm túc hỏi: "Chị, chị có bạn trai chưa?"
Tô An An ngẩn người, lắc đầu: "Chị chưa, em cũng muốn giới thiệu bạn trai cho chị à?"
Trường An: “Không phải em, là..."
An Mẫn đang ngồi đằng trước sợ con trai nói lỡ miệng, hắng giọng, nhẹ nhàng gọi tên Trường An. Trường An chớp mắt nhìn mẹ, che miệng lắc đầu. Tô An An lập tức bị khơi dậy hứng thú, tầm mắt đảo lại giữa hai mẹ con này mấy vòng. Thấy sắp bị lộ, Đường Tuấn ung dung tùy ý hỏi: "An An, nghe nói học kỳ sau cháu đi Nhật Bản?"
"Vâng ạ, hoạt động do trường học tổ chức, thời gian hai năm, đã xác định danh sách rồi."
"Còn hơn bốn tháng, bây giờ có thể bắt đầu chuẩn bị rồi. Lần đầu tiên cháu đi xa nhà, cần chuẩn bị rất nhiều đồ. Nếu nghỉ hè có thời gian, chú và dì của cháu sẽ đi du lịch Nhật Bản, có muốn đi xem sớm không?"
"Không cần ạ, đến lúc đó cháu sẽ đi với trường. Có điều chú và dì có thể đi dò đường trước, nói cho cháu biết chỗ nào có đồ ăn ngon."
Sự chú ý của Tô An An nhanh chóng chuyển sang cuộc trò chuyện với Đường Tuấn. An Mẫn thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với chồng mấy cái, Đường Tuấn bất đắc dĩ cười.
Tiệc sinh nhật được tổ chức trong một phòng riêng lớn trên lầu hai nhà hàng. Lúc Tô An An tới, khách khứa đã đến khá đông. Bởi vì là tiệc sinh nhật của trẻ con, nên khách mời đều là bạn thân và họ hàng của chủ tiệc, trong phòng cũng chỉ sắp xếp hai bàn tròn to. Bố của nhân vật chính của bữa tiệc là Tống Dự, kiến trúc sư nổi tiếng của thành phố S. Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của con trai đầu của chú ấy. Chú ấy và vợ mình là Kiều Hi đang đứng ở cửa đón khách.
An Mẫn nắm tay An An đi qua, lúc đến gần, dì ấy giới thiệu cho Kiều Hi: "Hi Hi, đây là An An cháu gái mình, An An đây là dì Kiều."
Tô An An mỉm cười. Hôm nay cô mặc một cái áo khoác màu hồng nhạt, bên trong là một chiếc váy kẻ caro, tóc dài xõa tới vai, đuôi tóc uốn nhẹ tự nhiên, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh xảo xinh đẹp. Tướng mạo Tô An An là kiểu ngọt ngào, cô nở nụ cười, rất dễ dàng khiến người khác có thiện cảm, cũng có cảm giác rất thân thiết. Cô lễ phép chào hỏi: "Cháu chào dì Kiều."
Kiều Hi và An Mẫn liếc nhau, im lặng cười, thân thiết đáp lại: "An An, chớp mắt đã lớn vậy rồi, càng ngày càng xinh đẹp, cứ mơn mởn ra ai mà không thích.”
Tô An An được khen thì xấu hổ, vội vàng đưa món quà trong tay cho cậu nhóc đang đứng giữa hai vợ chồng nhà họ Tống. Cậu nhóc kia lễ phép nhận lấy quà cô đưa, nói như người lớn: "Cảm ơn chị, khiến chị tốn kém rồi."
An Mẫn nghe xong thì buồn cười, nhưng cũng quen rồi. Dì ấy nhìn vào trong, ồn ào nói: "Tiểu Bối đâu? Con dâu tương lai của nhà mình đâu?"
Kiều Hi chỉ vào trong: "Con dâu tương lai nhà cậu mới tỉnh ngủ, đang giận dỗi kia kìa."
"Mau, Trường An, đi dỗ cô vợ nhỏ của con đi."
"Ok, mẹ.” Cậu nhóc không nói hai lời buông tay Tô An An ra, không quay đầu lại chạy vào trong giống như một quả pháo nhỏ, chọc những người lớn đang đứng cạnh cửa bật cười.
Ngay lúc vợ chồng An Mẫn và Tô An An chuẩn bị đi vào, một giọng nam đột nhiên vang lên. Tim Tô An An đập nhanh, hơi bất ngờ không dám tin tưởng. Cô chậm rãi quay đầu lại, thấy Thịnh Giang Bắc đang đứng cách đó không xa, tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, một cái khăn quàng hoa văn lá màu đậm kinh điển vây quanh cổ, thân hình cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, nửa cười nửa không đứng tại chỗ, giống như một cây tùng.
Anh chậm rãi đến gần, sau đó dừng lại bên phải Tô An An, gật đầu chào hỏi mọi người, ánh mắt bình thản lướt qua mặt Tô An An sau đó nhẹ nhàng dời đi, giống như không nhận ra.
Cảm xúc của Tô An An chuyển từ kinh ngạc vui mừng đến thất vọng, tất cả đều bị cô giấu dưới đáy lòng. Có lẽ là vì đã trải qua một tuần, trong lòng cô cũng hơi giận, không nhận ra thì không nhận ra, vậy cháu cũng giả vờ không nhận ra ngài. Tô An An ngừng suy nghĩ, đứng quay lưng về phía anh, sau đó đi vào cùng An Mẫn.
Sau khi khách khứa đến đông đủ, bữa tiệc bắt đầu, Tô An An nhanh chóng nhận thấy ra được ý đồ của An Mẫn. An Mẫn kéo Tô An An ngồi cạnh mình, lặng lẽ nghiêng đầu, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Chàng trai đối diện là nhà thiết kế mới của công ty Tống Dự, tài hoa hơn người, tính cách ôn hòa, ngoại hình cũng không tồi, thế nào? Dì đối xử với cháu tốt không?"
Tô An An đứng ngồi không yên, như thể dưới mông có đinh. Cô vừa ngẩng đầu đã chạm vào ánh mắt của người đối diện, sau đó anh ta lặng lẽ cười với cô, khiến Tô An An nổi da gà, nhưng lại chẳng thể nói với ai. Cô quay đầu, lại không cẩn thận đối diện với ánh mắt không hề dao động của Thịnh Giang Bắc, cảm xúc trong lòng Tô An An khá phức tạp, nội tâm nổi sóng, mặt ngoài còn phải bình tĩnh nhìn sang nơi khác.
Ước chừng là trong lòng mấy người lớn trên bàn đều biết rõ, trọng tâm câu chuyện thường cố ý kéo tới trên người họ.
Đầu tiên là dì An Mẫn, cười híp mắt hỏi chàng trai đối diện: "Năm nay Tiểu Ngô bao nhiêu tuổi?"
Tiểu Ngô đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời: "Hai sáu tuổi ạ."
"À, có thích ai chưa?"
Tiểu Ngô ngượng ngùng cười: "Còn chưa có." Ánh mắt anh ta vờ như vô tình nhìn Tô An An ngồi đối diện, khiến Tô An An tức giận muốn lườm anh ta.
Kiều Hi cũng gia nhập đề tài, hỏi Tiểu Ngô: "Tiểu Ngô là người ở đâu?"
Tiểu Ngô: "Em ở thành phố L."
An Mẫn: "Vậy thì khéo quá, An An, không phải cháu nói nghỉ hè muốn đi thành phố L chơi à? Cháu có thể hỏi Tiểu Ngô xem ở đó có chỗ nào vui."
Tô An An đột nhiên bị điểm danh, cắn đũa ngước mắt nhìn người đối diện, lúng túng cười, chỉ phải hỏi: "Thành phố L có hải sản không? Chỗ nào ăn ngon?"
Tiểu Ngô sửng sốt một lúc, mới nói: "Thành phố L không có biển, cũng không thừa thãi hải sản. Có điều ở đó có nhiều ngọn núi nổi tiếng, cô có thể đi leo núi."
Tô An An gật đầu, trong lòng tự nhủ cô ghét leo núi nhất, không chừng cả đời này cô đều không có cơ hội tới thành phố L.
Sau đó, hai người nhìn nhau không nói gì. An Mẫn còn muốn gán ghép tiếp, nhưng chồng dì ấy đặt tay lên đùi dì ấy. Dì ấy nhìn sang, thấy chồng mình lắc đầu nên chỉ đành thôi, sợ làm rõ quá khiến Tô An An phản cảm.
Cuối cùng cũng không hỏi nữa, Tô An An thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng không nhìn những người khác trên bàn, một lòng một dạ vùi đầu ăn cơm, song cả quá trình đều dựng tai nghe người khác nói chuyện. Có điều giọng nói quen thuộc chỉ thi thoảng mới vang lên, cô hơi thất vọng, cảm thấy quãng thời gian trước mình đúng là tự mình đa tình.
Món tráng miệng sau khi ăn xong, mục Tô An An thích nhất. Bàn này toàn người lớn, cô nhỏ tuổi nhất, cũng không có nhiều người ăn món ngọt.
Một cái đĩa được bưng lên, nhóm đàn ông dửng dưng, vẫn nói chuyện phiếm, mà phụ nữ, trên bàn cũng chỉ có ba người là Kiều Hi, An Mẫn và Tô An An. Ba người phụ nữ chia nhau đĩa bánh ngọt, đĩa vơi dần, chỉ còn lại một cái cuối cùng. Tô An An cầm đũa muốn gắp cái bánh cuối cùng, thấy đũa sắp chạm tới bánh, nhưng cái bánh đó lại bị một đôi đũa bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống gắp đi.
Tô An An ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông gắp bánh, ánh mắt sáng ngời lập tức tối xuống, bực mình, sưng mặt lên nhìn chằm chằm anh. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào anh trong tối nay, vừa rồi cô không nhìn anh cái nào, đến một giây cuối cùng lại thất bại.
Thịnh Giang Bắc nuốt cái bánh cuối cùng xuống, dùng khăn giấy lau khóe miệng, ngước mắt im lặng cười với Tô An An.
Có lẽ là động tác của hai người quá rõ ràng, khiến cho những người khác trên bàn chú ý. An Mẫn quay đầu nhìn An An, lại nhìn về phía Thịnh Giang Bắc, nghi hoặc: "Anh Thịnh và An An nhà tôi quen nhau à?"
"Có quen biết." Người đàn ông cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm, trên môi dính vệt nước, vẻ mặt lúc nói chuyện thả lỏng, thản nhiên: "Chúng tôi đã gặp nhau vài lần."
An Mẫn lập tức hăng hái, tò mò sao An An lại quen một nhân vật như vậy, chỉ có Đường Tuấn liếc nhìn An An bằng ánh mắt hàm súc. Cô rụt vai lại, cúi đầu, lỗ tai nóng bỏng. Nhưng cô nghĩ tới tin nhắn chưa nhận được hồi âm từ một tuần trước, cùng với mấy cuộc điện thoại không có người bắt máy sau đó, ngọn lửa nhỏ trong lòng lập tức tắt ngúm. Chẳng qua trái tim vừa về lại chỗ cũ lại lập tức giật thót vì câu nói vô tình của một người khác.
"Ơ, mọi người không nhớ à? Lúc bé An An từng gặp anh Thịnh rồi mà? Ở đám cưới của mình với A Dự ấy. Mẫn Nhi là cậu dẫn An An tới đúng không?"
Một câu nói của Kiều Hi tạo ra ngàn tầng sóng, An Mẫn ngay lập tức nhớ ra. Dì ấy cảm thấy buồn cười, vừa cười vừa bổ sung: "Đúng vậy, khi đó An An mười hai tuổi. Con nhóc này điệu đà, thích váy cưới của cậu chết đi được."
Tô An An đã cúi gằm mặt xuống, giống như rót đầy chì, chỉ ước có thể lập tức biến mất khỏi nơi này. Mà một nhân vật chính khác trong câu chuyện vẫn ngồi bình chân như vại, mỉm cười, ấm áp như gió xuân, dường như khuôn mặt tuấn tú góc cạnh cũng mềm mại hơi đôi chút. Ánh mắt sâu thẳm bâng quơ liếc về phía cô gái đang rụt cổ, càng nhìn càng buồn cười.
Anh nhớ mang máng, lúc đó trước khi hôn lễ bắt đầu, cô nhóc mười hai tuổi nâng làn váy đứng bên cạnh anh, tội nghiệp hỏi: "Cháu có thể ngồi cạnh chú không? Cháu không quen ai ở đây cả."
Anh thấy cô nhóc đáng yêu, bỗng nhiên muốn trêu chọc, vì vậy cố ý nói: "Nhưng chúng ta cũng không quen."
Cô nhóc hơi há miệng, không bình tĩnh nổi, mặt lại đỏ bừng giống như hiện tại, đầu cúi thấp, lộ ra cần cổ trắng ngần, toát ra hương vị ngọt ngào non nớt. Anh lẳng lặng cười, nhờ bồi bàn xếp thêm một chiếc ghế cạnh chỗ của mình.
Cô nhóc lặng lẽ ngồi xuống, không ầm ĩ không quấy, chỉ khi anh quay sang nhìn mới cười ngoan ngoãn giống như một con mèo con.
Lúc cô dâu mặc váy cưới màu đỏ tới mời rượu, cô nhóc nhìn với vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, nói: "Váy cưới hôm nay của dì Kiều đẹp quá."
Lúc đó anh còn trẻ, cái tuổi vẫn còn kiên nhẫn, nghiêm túc nói với cô: "Lúc cháu lớn, kết hôn cũng có thể mặc."
Cô nhóc nghe anh nói cũng không được an ủi mà còn hơi phiền muộn: "Cháu nghe dì nói, cái váy cưới đó rất đắt, phải mất tiền lương cả năm của dì, chắc chắn là cháu không mua nổi." Cô nhóc thở dài như người lớn, bỗng nhiên ngẩng đầu, hỏi với ánh mắt lấp lánh: "Chú, chú mua nổi không?"
"Hẳn là mua nổi."
"Thế sau này cháu gả cho chú nhé."
"..."
"Cạch" một tiếng, tiếng cốc nước đổ xuống bàn cắt ngang dòng hồi ức của Thịnh Giang Bắc. Anh ngẩng đầu, chàng trai trẻ đang cười lộ ra răng nanh xin lỗi cô gái đối diện. Đúng là tuổi trẻ, ánh mắt của anh chuyển sang người ngồi đối diện chàng trai.
Hơn nữa nhiều năm như vậy, cô thay đổi khá nhiều, tiếp xúc lâu như vậy mà anh lại không hề nhận ra.