Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 15

Sắc bén, tàn nhẫn, căm ghét, đây là tin tức mà ánh mắt Thịnh Giang Bắc truyền ra lúc này, như là một con sư tử đực mạnh mẽ đang nổi giận, tạo cho người ta ảo giác một giây sau sẽ bị anh vồ lấy, chỉ cần một ánh mắt đã khiến đối thủ mất hết khí thế. Dường như người đàn ông đối diện nhìn thấy cậu tư nhà họ Thịnh trong tin đồn, người mới hai mươi ba tuổi đã thay bố tọa trấn tập đoàn nhà họ Thịnh, ngăn cơn sóng dữ, lấy khí thế nghiền ép kéo công ty đang trên bờ phá sản về lại quỹ đạo, lần nữa trở thành công ty đầu ngành.

Một khi người đàn ông như vậy tức giận, không phải ai cũng gánh nổi.

"Muốn nói chuyện gì, hả?" Thịnh Giang Bắc lặp lại, càng nói giọng càng nặng, giống như búa tạ đập xuống.

Cơ thể người đàn ông trẻ tuổi đối diện lung lay, lại ợ một hơi đầy mùi rượu, say như chết, đầu óc hỗn loạn, một chút tỉnh táo duy nhất khiến gã ta hiểu không thể chọc người đàn ông này. Có điều đa phần đàn ông đều có tính thích thể hiện, gã ta nói đầy khiêu khích: "Anh Thịnh cũng để mắt? Không thì chúng ta chơi chung?"

Gã ta cười xấu xa, ngón tay siết chặt, khiến Tô An An không ngừng cau mày, càng giãy giụa mạnh hơn.

Trán Thịnh Giang Bắc nổi gân xanh, chợt nắm lấy cánh tay đang giữ lấy Tô An An của người đàn ông nhanh như sét đánh dùng sức vặn một cái. Gã đàn ông kêu thảm thiết, không thể không buông Tô An An ra. Thịnh Giang Bắc không buông tay, tiếp tục vặn thêm một vòng cùng chiều, một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay của gã ta bị gãy.

Trong giây lát, gã đàn ông đã ôm cánh tay nằm trên mặt đất kêu thảm thiết. Thịnh Giang Bắc xoay cổ tay, đỡ lấy cô gái đang lảo đảo, kéo một cái, ôm cô gái vào lòng.

Ở đây quá mức yên tĩnh, trong sảnh tiệc lại vang lên hết bản nhạc này tới bản nhạc khác, hiển nhiên không ai chú ý tới chỗ này. Thịnh Giang Bắc cúi đầu nhìn xuống, cười lạnh: "Ánh mắt chú Trần tinh tường, nhưng hình như lúc chọn người thừa kế lại nhìn nhầm, chọn một kẻ giá áo túi cơm."

Khuôn mặt gã đàn ông lúc đỏ lúc trắng, rượu đã bay hơn phân nửa, thấy rõ người đàn ông trước mắt, mơ hồ biết mình đã gây ra họa lớn, môi mấp máy, trán toát mồ hôi lạnh. Khi gã ta bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đảo qua, một câu cũng không rặn ra được.

Thịnh Giang Bắc không để ý tới người trên mặt đất nữa, mà ôm chặt lấy cô gái trong lòng, dẫn cô lên lầu hai, vào phòng của mình.

Anh rất ít khi dùng phòng ở đây, một tháng cũng không ở được một đêm. Song, bà cụ luôn muốn giành những thứ tốt nhất cho cháu mình, cho nên ở đây ngày nào cũng có người quét tước, ga giường vỏ chăn cũng được thay mỗi tuần, hiện hiện tại dẫn người tới đây, cũng không có mùi bụi bặm.

Tô An An càng say càng mơ hồ, cảm giác khô nóng lan khắp toàn thân, không ngừng giãy giụa trong lòng Thịnh Giang Bắc. Người đàn ông hơi không chú ý là cô có thể tránh thoát.

Thịnh Giang Bắc bị cô hành hạ không chịu nổi, khoé mắt khẽ giật, cố gắng hạ giọng hỏi cô: "Cháu uống gì?"

"Hì hì, một cốc nước lựu và một cốc nước trái cây màu hồng.”

Nói nhăng nói cuội, vặn qua vặn lại một hồi, lễ phục hở vai màu hồng nhạt lại tuột xuống mấy tấc, cảnh sắc trước ngực chợt lộ ra. Ánh mắt Thịnh Giang Bắc dần sâu hơn, như sóng ngầm vọt lên từ đáy biển sâu vô tận. Anh giẫm hụt một bước, cơ thể lung lay, đưa mắt nhìn sang một bên, cởi áo khoác trên người ra bọc lấy Tô An An như gói bánh chưng. Anh cố gắng dùng những thứ khác nhiễu loạn dòng suy nghĩ của mình, trong mũi thoang thoảng mùi trái cây thơm ngọt xen lẫn mùi rượu.

Thì ra là uống Champagne, anh nhíu mày.

"Brut Vintage Rosé." Giọng nói rất khẽ như nỉ non, hơi nóng khi thở ra phun vào sau vành tai mềm mại của An An, tai cô nhanh chóng đỏ bừng. Cô ngửa đầu, trong đôi mắt lập lòe ánh nước, nghiêng đầu, ý thức hỗn loạn, nấc một cái, miệng đầy mùi trái cây, ngơ ngác hỏi anh: "Gì cơ?"

Cô trợn tròn mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội, điều này khiến Thịnh Giang Bắc nhớ tới một bộ hoạt hình từng xem thời thơ ấu, Nai con Bambi. Anh sững lại một giây, sau đó mới vờ như không có việc gì, lặng lẽ dịch chuyển tầm mắt, ho nhẹ một tiếng: "Khụ! Champagne hồng, cháu uống rượu."

"Không, cháu không uống rượu, là nước trái cây."

"Là rượu, Champagne, không ngờ khả năng uống rượu của cháu lại kém như vậy." Mùi trái cây không nồng, đại khái chỉ uống một cốc, Thịnh Giang Bắc nghĩ, với khả năng uống rượu này, sau này cô không nên uống nhiều rượu.

Anh mở rộng cửa, trong phòng tối om, lục lọi bật đèn, ánh sáng lập tức rải đầy mỗi một góc phòng, lấp lánh tự nhiên. Thịnh Giang Bắc híp mắt, đỡ An An tới bên giường, đỡ cô ngồi vững rồi xoay người mở tất cả cửa sổ ra cho thoáng, sau đó vào nhà vệ sinh.

Lúc ra ngoài, Thịnh Giang Bắc cầm theo một chiếc khăn mặt sạch sẽ màu trắng, khăn đang bốc hơi nóng. An An ngửa đầu nhìn anh, rõ ràng là cô gái hơn hai mươi, nhưng nhìn thế này, trông cô như mới mười sáu, mười bảy tuổi. Thịnh Giang Bắc chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của cô khi mười sáu tuổi, có điều phỏng chừng cũng như vậy. Anh đắp khăn lên mặt cô, bị Tô An An xốc lên, lại đắp, lại xốc. Thịnh Giang Bắc hít sâu một hơi, giọng điệu nghiêm khắc: "Không được xốc lên nữa, tự lau đi.”

Tô An An không sợ anh, cười híp mắt, l**m chiếc răng nanh bên phải của mình, hoạt bát đáng yêu, vẫn không nhúc nhích, chỉ giơ ngón tay lên sờ cằm anh, lại bị Thịnh Giang Bắc dễ dàng né tránh. Cô hơi sốt ruột, vội vàng nói: "Cháu muốn sờ..."

"Không được."

"Cứ sờ, không cho cháu sờ cháu hét lên nhé! Có ai không... Có ai... Ưm..."

Tất cả những tiếng la sau đó đều bị bàn tay to lớn của Thịnh Giang Bắc bịt lại, chỉ còn lại tiếng ưm ưm, rượu đã làm cô đánh mất lý trí, khua tay múa chân.

Bàn tay lạnh như băng của Thịnh Giang Bắc dán lên vầng trán nóng rực của cô, hai mắt hơi híp lại, giọng anh tràn ngập nghi vấn: "Say thật à? Không phải là giả vờ đấy chứ?"

Tô An An tiếp tục cười ngây ngô: "Ha ha... Cứ sờ."

Giọng điệu của cô hùng hồn đến mức anh không thể nổi giận, cố chấp đến mức anh không thể từ chối. Thịnh Giang Bắc hạ thấp người, khẽ nâng cằm lên, sát lại gần mặt cô, bất đắc dĩ nói: "Sờ đi."

Đường nét cằm rõ ràng hoàn mỹ, một đường rãnh cằm chia cắt ở chính giữa, một lớp gốc râu màu xanh, Tô An An thử duỗi tay chạm vào, thô ráp hơn cằm cô một chút, cằm cô trơn bóng. Cô mạnh dạn sờ thêm vài lần, ngón tay mềm mại vẫn lưu luyến gần rãnh cằm, sờ đến hài lòng, mắt híp lại, nhưng cơ thể người bị chạm vào lại dần dần căng chặt, giọng khàn khàn hỏi: "Xong chưa?"

"..."

Không ai trả lời, Thịnh Giang Bắc cúi đầu nhìn xuống, Tô An An đã nghiêng đầu tựa lên vai anh ngủ say, miệng khẽ ngáy.

Anh ngồi bên giường đợi một lúc, sau đó khom lưng ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt xuống giường, đắp chăn, tắt đèn, yên lặng rời đi.

Tô An An ngủ suốt ba tiếng, khách khứa dưới lầu đã về hết, nhà họ Thịnh náo nhiệt một ngày yên tĩnh trở lại. Ngoại trừ vợ chồng Thịnh Hoài Nam rời đi trước vì có việc, mấy người còn lại đều đang vây quanh bà cụ.

Náo nhiệt cả một ngày, tinh thần bà cụ Thịnh vẫn phấn chấn, ngồi trên sofa, hiền lành hỏi Thịnh Giang Bắc: "Hôm nay có con gái mấy nhà cũng không tệ. Ví dụ như con gái nhà họ Ngô, giáo viên trung học, năm nay hai mươi tám tuổi, tính tình dịu dàng, vừa nhìn đã biết là vợ đảm mẹ hiền. Còn có con gái nhà họ Hứa, hai mươi sáu, tuổi tác cũng thích hợp. Tuy là hơi nhỏ tuổi, nhưng tính cách cũng rất tốt, nhã nhặn phóng khoáng, trắng trẻo, rất xinh đẹp. Giang Bắc, cháu thấy mấy người này thế nào?"

Thịnh Giang Bắc vắt chéo chân ngồi trên sofa, nghe bà cụ chê hai mươi sáu tuổi quá nhỏ, anh nhướn mày, kiên nhẫn giải thích: "Bà, có lẽ con gái nhà người ta đã có người trong lòng, bà đừng đơn phương tình nguyện."

Bà cụ không vui: "Cháu của bà đẹp trai, ưu tú thế này, coi trọng một người trong bọn họ, bọn họ không mừng rỡ thì thôi, còn không tình nguyện?"

Bà cụ đã lớn tuổi, có phần cố chấp, mọi người ở đây ăn ý không phản bác.

Giản Đan ngồi ở một bên, không ngừng quay đầu nhìn về phía cầu thang, vì vậy, lúc Tô An An xuống lầu, cô ấy lập tức nhìn thấy, vẫy tay gọi một tiếng: "An An, cậu tỉnh rồi."

Tô An An hơi mất tự nhiên, còn có chút xấu hổ. Dưới lầu có nhiều người xa lạ, cô giống như một con nai con đột ngột xông vào lãnh địa của người khác, tiến không được lùi cũng chẳng xong. Nhất là khi trong một đám người, người đàn ông từng gặp mặt một lần cất tiếng trêu chọc: "Ồ, đây không phải là cô gái đã khiến chú tư nhà ta anh hùng cứu mỹ nhân à?"

Lúc này, Tô An An triệt để không nhấc nổi chân, cuối cùng vẫn là Giản Đan không nhìn được, kéo cô xuống lầu. Giản Đan vừa đi vừa giới thiệu: "Đây là bạn thân nhất của cháu, An An. An An, đây là cụ của Thịnh Lê."

Nói xong, cô ấy nhẹ nhàng chọc lưng An An một cái. Tô An An lập tức nhớ tới lời Giản Đan từng nói, bà cụ thích phóng cô gái nhã nhặn khéo léo, đừng sợ hãi rụt rè.

Cô hít sâu một hơi, dựng thẳng lưng, sau đó hơi khom người một cái, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của bà cụ mà không hề tránh né, giòn giã nói: "Cháu chào cụ, xin lỗi cụ, cháu không ngờ mình mới uống chút rượu đã say. Hôm nay đã làm phiền cụ."

Bà cụ cười ha hả, lặng lẽ đánh giá cô gái trước mặt, duyên dáng yêu kiều, ánh mắt thẳng thắn chân thành. Bà cụ thầm nghĩ, cháu tư chưa bao giờ là người thích xen vào việc của người khác, cô gái có thể khiến nó tự ra tay, chắc hẳn cũng có địa vị khác biệt trong lòng nó, nhưng tuổi quá nhỏ, không ổn định, hơi đáng tiếc. Bà cụ hạ quyết tâm, chỉ cần Giang Bắc không mở miệng, bà cụ cũng sẽ không chủ động nhắc tới. Trong lòng sóng cuộn biển gầm, nhưng nét mặt bà cụ vẫn hiền lành, lại hỏi vài câu đơn giản mới tha cho cô.

Tô An An dựng thẳng lưng ngồi trên sofa, thở phào nhẹ nhõm, tứ chi cứng ngắc dần thả lỏng, có điều chưa được một phút lại bắt đầu cứng đờ.

Cô nghe thấy Giản Đan cười tủm tỉm nói: "Ơ, màu quần áo chú út và An An giống nhau, giống đồ đôi ghê."

Thịnh Giang Bắc ngừng gõ tay vịn ghế. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác đang để trên lầu, cúi đầu liếc nhìn màu áo, lại nhìn màu váy của An An, anh hơi nhíu mày, không nói gì. Nhưng ánh mắt quan sát như có như không của anh khiến Tô An An lại cảm thấy choáng váng. Vừa rồi cô say rượu, lúc tỉnh lại thì ký ức đã biến mất cả, chỉ nhớ hình như mình đã say, nhưng cái khác thì hoàn toàn không nhớ.

Chẳng qua hai người bọn họ bình tĩnh còn những người khác thì không. Câu nói của Giản Đan giống như một tảng đá vứt xuống hồ nước, nổi lên ngàn tầng sóng. Hiếm khi có người trêu ghẹo Thịnh Giang Bắc, tất cả mọi người nhất quyết không buông tha, mồm năm miệng mười bàn luận, nhất là Thịnh Hoài Tây. Tuổi tác anh ta và Thịnh Giang Bắc xấp xỉ, quan hệ cũng thân thiết hơn một chút, lại càng trêu ghẹo không nương tay.

Lúc thì anh ta nói: "Không phải đã bàn trước với nhau chứ? Ừm? Chú tư, chú nói đi?" Một hồi lại nói: "Chú tư, chú già vậy rồi còn mặc hồng nhạt, thật là lẳng lơ." "Thôi thôi, mọi người đừng nói nữa, còn nói nữa chú tư sẽ giận đấy, mặt còn đỏ hơn màu áo rồi kìa."

"Được rồi, Hoài Tây đừng trêu ghẹo Giang Bắc nữa.” Người nói chuyện là bố của Thịnh Giang Bắc.

"Cháu cũng đừng xen vào chuyện của nó." Người phụ nữ bên cạnh ông ta phụ hoạ, giọng mềm nhẹ, giọng điệu bà ta như thể coi mình là mẹ anh, lọt vào tai Thịnh Giang Bắc lại giống như âm thanh của ma quỷ. Anh bỗng nhiên đứng lên, chào tạm biệt bà cụ: "Bà, không còn sớm nữa, cháu đi về trước."

Bà cụ biết có giữ lại cũng vô dụng, đành phất tay để anh về.

Thịnh Giang Bắc không rời đi ngay mà vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tô An An. Tô An An không hiểu, chớp mắt, ngồi không nhúc nhích, ngược lại là Giản Đan phản ứng nhanh, kéo An An đứng lên: "Chú út, đêm nay cháu và Thịnh Lê không trở về, chú tiện thể đưa An An về nhé." Dứt lời, Giản Đan dùng sức đẩy An An ra, cô bước vài bước theo quán tính, được Thịnh Giang Bắc đỡ lấy: "Cẩn thận."

Tô An An đứng vững, anh thu tay lại.

Hai người đi ra ngoài, trang phục cùng màu, chiều cao chênh lệch hơn 20 cen-ti-mét, người đàn ông cao lớn, cô gái duyên dáng như chim nhỏ. Nhìn từ xa, hai người cực kỳ xứng đôi, ngay cả bà cụ cũng tiếc nuối, cô bé thật sự quá nhỏ tuổi.

***

Xe ra khỏi gara, vững vàng chạy trên đường cái rộng lớn, hai bên đường là hàng cây ngô đồng cao lớn, ánh đèn trùng điệp, trong xe nhất thời chìm vào yên lặng. Sắc mặt Thịnh Giang Bắc rất khó đoán, không thể phân biệt rõ vui giận. Tô An An nỗ lực phá vỡ trầm mặc, ho nhẹ một tiếng, sau khi thấy cổ họng nhẹ nhàng thoải mái hơn mới mở miệng: "Ừm, có phải là cháu uống say không?"

"Ừm."

"Lần đầu tiên cháu say, không quậy phá gì chứ?"

"Cháu nói xem?"

"Hẳn là không có đâu ha?"

"Ồ, không nhớ rõ?"

Tô An An lắc đầu, cố gắng nhớ lại nhưng không có kết quả.

"Vậy thì để tôi giúp cháu nhớ lại."

Dứt lời, xe bỗng nhiên dừng lại, Tô An An nắm lấy dây an toàn, kinh ngạc hô một tiếng. Anh đột nhiên áp sát, hơi thở áp bức tới gần, hơi thở Tô An An rối loạn, tim loạn nhịp.

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thịnh Giang Bắc nói: "Sờ đi."

Tô An An hoang mang: "Ơ, sờ cái gì?"

Thịnh Giang Bắc: "Em nói đi?"

Bình Luận (0)
Comment