Ánh đèn mờ trên khán đài chiếu nghiêng xuống khuôn mặt mềm mại của cô gái, gió đêm cuộn lên mấy lọn tóc lòa xòa bên tai, nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi của An An, mang đến một cảm giác lạ lùng. Tô An An mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang sững sờ ngồi trên ghế. Trong đầu như có hàng loạt dòng chữ nhấp nháy liên tục, liên tục tự hỏi chính mình, "Mình vừa nói cái gì thế?" "Sao lại nói ra câu đó?" "Xong rồi, anh ấy có nghĩ mình tùy tiện không?"
Tô An An vừa lo lắng, vừa ngượng ngùng, lòng bàn tay rịn mồ hôi, dưới ánh nhìn sâu thẳm của anh mà lắp bắp giải thích: "Cháu không có ý đó… chỉ là cháu muốn hỏi… ừm, mùi vị thế nào? Haha… chỉ là muốn biết có ngon không thôi. Cháu không có ý muốn ăn." Giọng nói càng lúc càng nhỏ, càng giống như đang tự nói với chính mình hơn.
Thịnh Giang Bắc liếc nhìn cô gái đang đứng chắn trước mặt mình, chỉ nhìn thấy đôi gò má cô càng lúc càng đỏ, rực rỡ nổi bật dưới ánh đèn mờ. Trông cô như một quả táo chín mọng, xinh đẹp chói lọi, so với ban ngày, dáng vẻ này của cô lại càng làm người ta không thể rời mắt. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt đỏ ửng ấy, trong lòng dâng lên một suy nghĩ liệu rằng có thể đỏ hơn không, anh thản nhiên xúc một muỗng kem cuối cùng.
Tô An An không dám nhìn vào mắt anh, đôi mắt ấy tựa như biết nói, dường như có thể nhìn thấu bí mật nho nhỏ trong lòng cô. Vì vậy, cô cứ cúi đầu, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ trước mặt anh không chịu rời đi.
Bỗng nhiên, chóp mũi cô cảm nhận được một luồng khí lạnh, tiếp theo đó còn có hương thơm ngọt ngào của kem sữa. Trước mặt cô là một muỗng kem vani nhạt màu, Tô An An ngơ ngác, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.
"Không phải cháu muốn biết mùi vị sao?" Nơi đuôi chân mày của Thịnh Giang Bắc hiện lên ý cười ôn hòa, đôi môi vì ăn kem mà phủ lên một lớp bóng nước. Anh thấy cô liên tục lắc đầu, hai má càng lúc càng đỏ hơn thì ý cười càng sâu, muỗng kem trong tay lại càng hướng về phía trước, giọng nói hệt như mê hoặc: "Thật sự không muốn thử một chút sao? Vị rất ngon."
Tô An An ngẩn ngơ nhìn anh, trong lòng như có cơn phong ba bão táp ập tới. Một mặt cô vừa căng thẳng vì sự gần gũi bất ngờ giữa hai người, một mặt khác, cô lại hoài nghi liệu mình có đang nằm mơ không? Ôi! Gần đây cô thật sự càng lúc càng mơ nhiều về anh...
Kem bắt đầu tan chảy, khuôn mặt An An cũng nóng lên, trong lòng có một luồng khí nóng ran. Dựa vào luồng khí nóng hừng hực này, cô há miệng ăn một miếng kem, lớp kem mịn màng mát lạnh tan chảy, đầu lưỡi khẽ run lên, cô nuốt ngụm kem xuống. Thịnh Giang Bắc thản nhiên thu muỗng lại, hỏi cô: "Thấy mùi vị thế nào?"
Tô An An nở nụ cười với anh, đôi mắt đã sớm cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm, lúc này bên dưới hiện lên lõm tròn nhỏ xinh: "Rất ngọt." Ngọt hơn tất cả những loại kem cô từng ăn trước đây, ngọt đến mức trái tim trong lồng ngực cũng sắp nhảy ra ngoài.
Thịnh Giang Bắc dùng muỗng cạo đáy hộp kem từng chút từng chút một, phát ra âm thanh khe khẽ. Tô An An nhìn thấy đôi nam nữ trên con đường nhỏ bên sân bóng đã rời đi thì cô quay trở lại chỗ ngồi, lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, sắc đỏ trên mặt dần dần tan đi, cả khuôn viên trường cũng chìm vào yên tĩnh.
"Đi thôi." Thịnh Giang Bắc nói xong thì đứng dậy trước, men theo con đường cũ quay về. Tô An An vẫn như lúc đến, ngoan ngoãn đi theo sau anh. Khi đi ngang qua thùng rác, anh tiện tay ném vỏ hộp kem vào, sau đó tiếp tục đi về phía cổng trường. Tô An An đi chậm hơn hai bước, liếc nhìn chiếc hộp màu đỏ sẫm trong thùng rác vài lần, khẽ mím môi cười.
Thịnh Giang Bắc đưa Tô An An về trường. Lần thứ hai chở cô về trường, mọi thứ quen thuộc nên xe dừng ngay cổng phía bắc, nơi gần ký túc xá nhất, chỉ mất vài phút đi bộ.
Xe vừa dừng lại, Thịnh Giang Bắc không vội mở khóa cửa mà quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói: "Cảm ơn cháu đã ở bên cạnh tôi."
Tô An An vừa lo vừa sợ, vội xua tay: "Không cần, không cần, ban ngày chú đã giúp cháu rồi, lại còn cho cháu mượn phòng nữa, nếu không thì chắc chắc cháu sẽ rất xấu hổ. Bây giờ chú lại còn đưa cháu về, phải là cháu cảm ơn chú mới đúng."
Thịnh Giang Bắc lắc đầu bất đắc dĩ, mở khóa cửa xe, trước khi cô xuống xe thì dặn dò: "Chuyện tối nay, đừng kể với người khác."
Động tác xuống xe của Tô An An khựng lại, cô vội vàng bảo đảm bản thân sẽ không ăn nói lung tung, suýt chút thề thốt trước mặt anh. Dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến lòng anh bỗng chốc trở nên ấm áp, khẽ cười, giọng nói trầm thấp ôn hòa: "Được rồi, mau vào đi thôi."
"Vâng ạ."
Một thoáng đối diện ngắn ngủi, Tô An An xoay người, chẳng qua bên tai mãi không nghe thấy tiếng xe nổ máy. Cô bước vài bước, rồi quay lại nhìn, anh vẫn dựa vào cửa xe, gương mặt tuấn tú hòa lẫn vào ánh trăng tĩnh mịch. Anh phất phất tay ý bảo cô mau quay về đi.
Chỉ khi bóng dáng cô khuất hẳn nơi cuối đường, Thịnh Giang Bắc mới lại khởi động xe. Sự yên tĩnh của trường học đột nhiên bị quấy rầy, ở phòng bảo vệ phía trước có một ông lão đang lim dim ngủ, bị tiếng động làm thức giấc. Ông nhìn thoáng qua Thịnh Giang Bắc đang ngồi trong xe, cười tủm tỉm chào hỏi: "Anh đây đưa bạn gái về à?"
Nơi này gần khu ký túc xá nữ, thường có các chành trai đưa bạn gái về vào buổi tối. Tuy người đàn ông trong xe trông có vẻ lớn tuổi, nhưng ông lão vẫn buột miệng nói thế theo thói quen.
Thịnh Giang Bắc nhẹ nhàng xoay vô lăng, nghe rõ câu nói đó của ông cụ nhưng không phản bác mà chỉ lặng lẽ lái xe đi.
***
Khi Thịnh Giang Bắc nhận được cuộc gọi từ Tiêu Tư Nhu, anh vừa mở cửa nhà. Đón chào anh là một căn nhà đầy tối tăm, một tay anh cầm điện thoại, một tay bật đèn, thay giày, rót nước lọc, rồi ngồi xuống ghế sofa, lười nhác "ừ" lại mấy câu.
Người phụ nữ bên đầu dây kia điện thoại cười khanh khách hỏi anh: "Phải tối nay tôi nhìn thấy chú không đấy?"
Thịnh Giang Bắc bóp trán, thả lỏng bả vai: "Ở đâu?"
"Trường cấp ba Lạc Nhã, trên khán đài sân đá banh, còn có cả cô bạn gái nhỏ của chú."
Thịnh Giang Bắc nhớ lại, hình như anh có trông thấy họ, nhưng lúc ấy đột nhiên bị người khác chắn tầm nhìn nên nghĩ rằng mình nhìn nhầm, thì ra đúng là thật. Anh không nhanh không chậm giải thích: "Cô ấy không phải bạn gái tôi, đừng nói lung tung."
Ở đầu dây bên kia Tiêu Tư Nhu nhỏ giọng cười, sau đó nói tiếp: "Không phải bạn gái mà chú đi đút kem cho người ta. Nếu năm đó chú cũng dịu dàng như thế này, có lẽ tôi cũng sẽ không rời xa chú mà đến bên anh hai của chú."
Thịnh Giang Bắc không nói chuyện, dường như loáng thoáng nghe thấy giọng nói nam trong điện thoại, giống như đang nói, có muốn ăn đòn không? Anh nhận ra là giọng nói của người anh trai cùng cha khác mẹ Thịnh Hoài Nam.
"Được rồi, chị hai. Chị mà còn đùa nữa thì anh hai tôi lại nổi nóng nữa đó."
"Đã nói bao nhiêu lần là đừng có gọi chị hai. Rõ ràng tôi nhỏ hơn chú hai tuổi, bị chú gọi thành già mất rồi."
Thịnh Giang Bắc uống xong cốc nước, xoay xoay cái cốc rỗng, ánh mắt nhìn nơi nào đó, quang cảnh lạnh lẽo. Trái lại, cặp đôi trong điện thoại thì không ngừng tranh cãi khiến bầu không khí thêm phần náo nhiệt. Anh vốn là người giỏi chịu cô đơn, đôi khi không gian chỉ có một mình lại khiến anh cảm thấy thoải mái và thản nhiên hơn, nhưng không hiểu vì sao hôm nay, một cơn sóng cô đơn trào dâng từ đáy lòng lan tỏa khắp cơ thể.
Thịnh Giang Bắc hỏi người trong điện thoại còn chuyện gì khác không. Giọng nói mềm mại như nước của Tiêu Tư Nhu lại truyền đến:
"Cuối tuần này anh hai của chú có triển lãm tranh, gửi cho chú hai tấm vé mời. Chú tự mình xem xét nhé? Có thể giúp chú nhiêu đây rồi, tuy tôi không biết cô bé đó bao nhiêu tuổi, nhưng mà nhìn thì vẫn còn trẻ lắm, còn là sinh viên đại học nhỉ? Ha ha... Không ngờ quý ông Thịnh Giang Bắc thủ thân ngọc lại thích kiểu này."
Càng nói càng lố, Thịnh Giang Bắc cau mày cắt ngang lời chị ta: "Khùng điên."
Tiêu Tư Nhu khó khăn lắm mới có cơ hội được chọc ghẹo Thịnh Giang Bắc, nào có thể dễ dàng bỏ qua, vẫn tiếp tục quyết không buông tha: "Sao nào? Chú nhỏ, là tôi nói sai à? Con gái nhà người ta ít tuổi, nhưng mà hiện tại đang thịnh hành chú già loli... a lô... a lô..."
Chỉ còn lại những tiếng tút tút kéo dài.
Mặc dù trong điện thoại Tiêu Tư Nhu đã cố gắng trêu chọc Thịnh Giang Bắc, nhưng hôm sau chị ta vẫn đáng tin cậy mà gửi thiệp mời triển lãm tranh. Thịnh Giang Bắc cầm tấm vé dư ra, do dự mãi, đến mức liên tục mất tập trung trong cuộc họp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thịnh Giang Bắc giữ trợ lý Charlie Hứa lại.
Charlie Hứa đứng ngồi không yên, sắc mặt của ông chủ âm u khó đoán, lông mày nhíu chặt, môi mím thành một đường thẳng không chút cảm xúc, trông thực sự đáng sợ. Anh ta run giọng hỏi: "Sếp... có chuyện gì sao?"
Thịnh Giang Bắc nhìn anh ta với vẻ xa xăm, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi: "Nếu một người đàn ông bất ngờ mời một cô gái đi xem triển lãm tranh thì có quá đường đột không?"
Charlie Hứa tròn mắt kinh ngạc, đẩy gọng kính đen, nhìn chằm chằm sếp mình. Sau khi xác nhận đúng là câu hỏi này, anh ta hắng giọng một tiếng, đứng thẳng người, nghiêm túc trả lời: "Phải xem cô gái đó có thiện cảm với người đàn ông không."
Thịnh Giang Bắc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng suy nghĩ một hồi, rồi hỏi lại với vẻ không chắc chắn: "Nếu không có thì sao?"
Charlie Hứa thở dài: "Nếu không có thiện cảm ấy mà, thì phải xem ngoại hình của người đàn ông. Nếu là sếp, với nhan sắc này, thì một trăm phần trăm là không đường đột đâu. Không ai có thể từ chối trai đẹp cả."
Thịnh Giang Bắc hài lòng với câu trả lời này, nhưng mặt vẫn đen lại, giọng trách mắng: "Ai nói là tôi? Mau làm việc đi, nếu chưa sửa xong kế hoạch hôm nay thì đừng hòng tan làm.”
Gương mặt đắc ý của Charlie Hứa bỗng cứng đờ lại, lập tức khom lưng, cúi đầu “vâng” một tiếng.