Sau khi từ thành phố N về, thành phố S dần vào mùa hè. Những cô gái to gan đã bắt đầu lộ chân, ban đầu Tô An An không thuộc về nhóm đó. Bây giờ thì khác! Gần đây Tô An An càng thêm để ý đến việc phối đồ của mình. Cô thay đổi quá rõ ràng, Cao Phán cẩn thận quan sát mấy ngày lập tức phát hiện không thích hợp.
Tô An An đang nhìn gương cạo lông mày. Dáng mày của cô khá đẹp, là mày cong tiêu chuẩn, lông mày gọn gàng, phần đuôi hơi cong, chỉ có xung quanh nhiều lông tơ, phải cạo thường xuyên. Chẳng qua hôm nay cứ có cảm giác là lạ, cô vừa quay đầu đã tìm ra nguyên nhân. Chỉ thấy Cao Phán đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kỳ lạ khiến cô sởn tóc gáy.
“Cậu nhìn tớ làm gì?” Tô An An ngừng tay hỏi cô ấy.
“Gần đây cậu rất coi trọng vẻ ngoài?” Cao Phán xoay tròng mắt nói
Cao Phán thuận miệng nói giỡn, cô lại có cảm giác thẹn như tâm tư bị vạch trần, ngượng ngùng hỏi: “Rõ lắm à?”
Cao Phán xoa cằm nhìn cô, gật đầu, lại gật đầu: “Rất rõ đó! Ngày xưa cậu rất ít soi gương.”
Tô An An nhìn chằm chằm bản thân trong gương với đôi má phúng phính, lặng lẽ mỉm cười. Cô cạo xong lông mày, thoa son môi, sau đó vào phòng vệ sinh thay quần áo, bước chân nhẹ nhàng.
Sau khi cô vào, Lộ Giai từ bên cạnh ló đầu ra, nói chen vào một câu: “Trước kia câu cửa miệng của cậu ta là: Thời gian tự luyến hay tự ti của con gái mỗi ngày không vượt quá mười phút. Bây giờ thời gian soi gương mỗi ngày còn lâu hơn cả tôi. Hừ, đúng là thế nào cũng nói được.” Từ sau chuyện suất trao đổi, cô ta vẫn luôn khó chịu với An An, lời nói và thái độ đầy ám chỉ.
Cao Phán yên lặng mắt trợn trắng, cố gắng đè xuống xúc động muốn chửi ầm lên. Cô ấy phải bình tĩnh, phải làm gái ngoan giống An An, không thể mắng chửi th* t*c.
Khi Tô An An đi ra thì đã thay váy trắng cạp cao họa tiết dâu tây, hai cánh tay mảnh khảnh lộ ở bên ngoài, thanh xuân xinh đẹp. Cô cầm thức ăn cho mèo mới mua để trên bàn nhét vào trong túi, hất mái tóc đuôi ngựa của mình, nói: “Tớ đi đây.”
“Đi đâu thế? Sao ngày nào cũng đi vậy?”
“Cho mèo ăn.”
“Cậu có cần mang dù không. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa rào với sấm chớp.” Giọng Cao Phán từ trong ký túc xá truyền ra, nhưng Tô An An đã đi xuống hai bậc cầu thang. Cô xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời trong vắt, nào giống sắp mưa. Dự báo thời tiết thường xuyên bị sai, cô lại vội đi nên dứt khoát không quay đầu lại lấy mà đi thẳng luôn.
Cao Phán thấy cô không quay về, lẩm bẩm nói: “Chỉ biết cho mèo ăn, cho mèo ăn! Cẩn thận lại để mình bị ăn luôn.”
Cô ấy cũng là con gái, biết rõ An An thay đổi có lẽ vì chàng trai nào đó. Con gái luôn thích biểu hiện mặt tốt nhất của mình trước người mình thích.
Nhưng chàng trai ấm áp như ánh mặt trời kia phải làm sao đây? Ngày đó cô ấy đột ngột tỏ tình, anh ấy chạy trối chết. Sau đó cô ấy gọi mấy lần, anh ấy không nghe. Cuối cùng ngày hôm qua, có lẽ anh ấy bị làm phiền quá nên đã nói thẳng với cô ấy. Anh ấy thích An An, anh ấy định tuần này sẽ tỏ tình.
Cao Phán nhìn chằm chằm gương nhỏ trên bàn, cô gái trong gương cũng không xấu.
***
Tô An An thật sự đến chung cư của Thịnh Giang Bắc cho mèo ăn. Hai tuần qua, gần như mỗi buổi chiều, cô đều sẽ đến đây một lần.
Từ sau khi có bé mèo, Tô An An có cơ hội đến chung cư của Thịnh Giang Bắc. Lần đầu là Thịnh Giang Bắc đưa cô đến. Là hôm vừa về, trời đã khuya, cô vốn định đi về luôn, nhưng Thịnh Giang Bắc nói anh chỉ có thời gian vào hôm đó, hôm sau anh phải đi công tác.
“Đến cho biết đường, sẽ không mất thời gian.”
Cứ như vậy, cô bị anh nửa dụ dỗ, nửa lừa gạt đi vào dạo một vòng, cô còn hoàn toàn không phát hiện.
Cũng trong khoảng thời gian này, cô mới phát hiện Thịnh Giang Bắc thật sự không phải người rảnh rỗi, cũng không phải một người thích hợp để nuôi mèo. Anh không có nhiều sự kiên nhẫn với mèo, luôn chỉ cho ăn một bữa sáng, còn lại thì mặc kệ. Ban đầu, cách một ngày Tô An An mới đến. Sau đó, cô phát hiện bé mèo thật sự không được ăn nên chạng vạng mỗi ngày, lúc tan học, cô sẽ đến. May mà nơi này cách trường cô rất gần, đi xe buýt chỉ mất hai mươi phút.
Mà Thịnh Giang Bắc luôn về vào lúc cô sắp về, sau đó đưa cô về trường.
Khi cô mới tra chìa khóa vào trong ổ, bé mèo ở trong nhà đã theo tiếng động chạy ra phía sau cửa, dùng móng vuốt nhỏ cào cửa. Tô An An mở cửa lập tức nhìn thấy bé mèo Ragdoll xinh đẹp tuyệt vời nhào tới, cắn ống quần cô.
“Nhóc con đáng thương.” Cô vừa ngồi xổm xuống bế mèo lên vừa dùng chân đóng cửa lại.
Cô trêu mèo một lúc, mèo bắt đầu ủ rũ, không còn chút sức nào, chắc là đói bụng. Cô vội vàng lấy thức ăn cho mèo từ trong túi ra, đổ vào bát.
Bé mèo híp mắt kêu một tiếng, l**m l**m móng vuốt bắt đầu ăn.
An An ngồi xổm, kiên nhẫn ngắm nhìn nó, ngẫu nhiên đưa ánh mắt ngắm nghía căn hộ. Màu sắc trắng đen đơn giản sang trọng, có vẻ không hợp nuôi mèo.
Một loạt tiếng chuông di động vang lên, cô bấm nghe rồi a lô một tiếng.
Là Giản Đan gọi. Cô ấy vừa tan làm, ở nhà một mình chán nên muốn tìm người nói chuyện phiếm.
Tô An An vừa vuốt lông mèo vừa nghe cô ấy nói chuyện.
“Có phải hôm đó tớ siêu thông minh không? Gọi điện thoại cho chú nhỏ. Ha ha, tớ vừa nói cậu gặp rắc rối, chú ấy lập tức nóng nảy.”
Tô An An còn chưa hỏi kỹ chuyện hôm đó. Bây giờ Giản Đan nhắc tới, cô cũng nghĩ tới: “Rốt cuộc chuyện hôm đó là thế nào?”
“Hôm đó cậu gọi cho tớ xong, tớ lập tức gọi điện thoại cho chú nhỏ. Tớ bảo với chú là cậu gặp rắc rối, mất ví tiền, không xu dính túi, nói có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương. Chú nhỏ vừa nghe đã mềm lòng sốt ruột, bảo tớ yên tâm, chú ấy sẽ hỗ trợ. Hì hì, mau nói cho tớ biết cuối cùng giải quyết ra sao?”
Tô An An kể lại một lần từ đầu tới cuối.
Khi nghe cô nói Thịnh Giang Bắc chủ động muốn nuôi mèo, Giản Đan nhảy dựng lên, nói: “Cậu nói chú nhỏ nuôi mèo? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.”
Tô An An bị phản ứng của cô ấy dọa, động tác trong tay cũng dừng lại: “Tớ nhìn chú ấy mua mèo mà, sai thế nào được?
“An An, cậu nghe tớ nói, chú nhỏ thật sự không thích động vật, kiểu ghét ấy. Ghét tất cả thú cưng. Bà cụ từng nuôi một con mèo Ba Tư, tớ chính mắt nhìn thấy mỗi lần chú nhỏ thấy con mèo kia đều đường vòng đi. Nếu mèo quấn lấy, chú ấy sẽ đen mặt đá văng ra. Cậu nói xem một người tự kiềm chế như chú ấy, sẽ ra tay đá một con mèo thì phải ghét động vật tới mức nào chứ?”
Tô An An nghe cô ấy nói xong, vẫn nửa tin nửa ngờ. Nếu anh không thích mèo thì vì sao còn muốn nuôi chứ? Cô nói với Giản Đan ở đầu bên kia điện thoại: “Nhưng bé mèo này sống rất tốt mà. Bây giờ tớ đang ở đây cho mèo ăn.”
Giản Đan rất nhanh nắm được trọng điểm từ lời cô nói: “Cậu nói cậu ở đâu?”
Tô An An thật thà trả lời: “Ở nhà Thịnh Giang Bắc.”
“Cậu có chìa khóa nhà chú ấy?”
“Ừ.”
Giản Đan sắp điên rồi. Mới hai tuần không liên hệ, sao đã đến nhà rồi? Cô ấy hưng phấn nhảy lên sofa, quên béng luôn chuyện con mèo: “An An, tớ cảm thấy cậu có thể tiếp tục cố gắng, có khi có thể làm thím nhỏ của tớ đây.”
Tô An An bị cô ấy nói tới đỏ mặt, giận mắng cô ấy: “Không được nói bậy”
Giản Đan không chịu bỏ qua: “Hì hì, chú nhỏ đã đưa chìa khóa cho cậu, có hy vọng đó! Cậu đừng có bỏ cuộc, tớ chờ được gọi cậu là thím nhỏ đó.”
Cô ấy không biết xấu hổ, Tô An An bị cô ấy trêu đùa tới da mặt nóng lên. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, còn có tiếng chìa khóa va chạm vào nhau.
Cô hoảng loạn, vội vã cúp máy, quay người lại lập tức thấy Thịnh Giang Bắc đẩy cửa vào.
Hai người đối diện trong khoảnh khắc, một người thản nhiên bình tĩnh mỉm cười, một người càng lúc càng đỏ mặt, hơn nữa ánh mắt né tránh.
Thịnh Giang Bắc đặt chìa khóa xuống, sau đó thay giày. Anh thấy gương mặt cô hơi đỏ thì mỉm cười, ôn hòa hỏi: “Mặt đỏ thế, khó chịu à?”
Tô An An vừa định lắc đầu thì cảm thấy trán mình chợt lạnh, tóc mái bị xốc lên, một bàn tay hơi lạnh vào ngày đầu hạ dán lên trán cô. Cô chỉ nghe được một tiếng “phừng”, trong đầu hỗn loạn, chỉ còn lại bàn tay kia.
Thịnh Giang Bắc làm bộ không nhìn thấy sự khác thường của cô, lại đến gần hơn chút nữa, giọng điệu xin lỗi: “Tay tôi quá lạnh, có lẽ không nhìn ra có sốt hay không. Nhưng mà có một cách cũ có thể thử xem.”
Tô An An biết mình không sốt, cô chỉ đỏ mặt thẹn thùng bởi vì lời nói của Giản Đan, mà bây giờ mặt cô nóng là vì anh tới gần.
Cổ họng cô khô khốc, hơi l**m môi, hỏi theo anh: “Cách cũ gì?”
Thịnh Giang Bắc bỏ tay ra, không nói cho cô, chỉ nhìn cô một cái đầy ẩn ý, sau đó cúi đầu.
Anh càng dựa càng gần, càng ngày càng thấp, một luồng hơi nóng từ trong hơi thở phả vào đỉnh đầu An An.
Tô An An đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, cả quá trình cứng đờ, trái tim sắp nhảy lên cổ họng. Cô căng thẳng nuốt nước bọt.
Sau đó dưới động tác của Thịnh Giang Bắc, adrenalin của Tô An An tăng vọt. Cô nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Thịnh Giang Bắc dán trán mình lên trán của cô, ỷ vào ưu thế chiều cao, cụp mi nhìn cô. Lông mi của cô không ngừng run rẩy, ngực phập phồng, còn cả nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.
Thịnh Giang Bắc lặng lẽ mỉm cười, cố ý kéo dài thời gian.
Trán của cô mềm mại bóng loáng, mang theo nhiệt độ bình thường. Ngày trước, Thịnh Giang Bắc ghét nhất cảm giác tiếp xúc da thịt, bây giờ lại cảm thấy rất tốt. Trong lòng anh thầm nghĩ, nên nói với bà đừng tiếp tục tìm mối xem mắt cho anh nữa.
Không tới một phút, Tô An An đã sắp điên mất rồi. Trong tai cô chỉ còn lại tiếng ong ong, còn có sấm sét ầm ầm.
Cũng tàm tạm rồi, còn tiếp tục như vậy, có khi cô nhóc nghẹn thở mất. Anh cảm nhận được rõ ràng cả quá trình cô không có một chút hô hấp.
Anh chỉ dán trán lên, cô đã căng thẳng như vậy. Nếu làm chuyện khác thì chẳng phải sẽ dọa hỏng cô luôn à?
Anh đứng thẳng người lại, khi nói chuyện trong giọng nói mang ý cười, khiến người mơ màng: “Không bị sốt mà! Thế sao mặt đỏ vậy nhỉ?”
Tô An An không dám nhìn anh. Vừa hay một tia chớp rạch ngang trời, cô mới kinh ngạc phát hiện vừa rồi là sét thật.
“Ôi! Bên ngoài có sét.”
Cô nói xong, Thịnh Giang Bắc liếc cô một cái, buồn cười. An An mới bừng tỉnh phát hiện giọng điệu của mình ngốc tới thế nào.