Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 36

Bóng đêm mê người, bóng trăng cong cong mê người, dường như cơn gió biển kia cũng bắt đầu mê người, nhưng càng rung động lòng người có lẽ là cô nhóc trong ngực anh. Thịnh Giang Bắc hít sâu một hơi, chậm rãi giật giật cánh tay mình. Anh duy trì tư thế nửa ôm này đã được một lúc.

Anh cúi đầu nhìn người trong ngực. Giữa mày cô nhóc hơi nhíu lại, mắt nhắm, dáng vẻ ngủ say. Sau khi nói xong câu mất kiểm soát kia thì cô cứ vô tâm như vậy đi ngủ, chỉ để lại một mình Thịnh Giang Bắc ngổn ngang trong gió. Quá nửa thời gian, Thịnh Giang Bắc không hề chớp mắt, ánh mắt đặt trên người cô, từ cái trán đến cằm, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt lớn bằng bàn tay của cô, không biết mệt, không có cảm giác nhìn mãi mà phiền, trái lại càng xem càng cảm thấy đẹp.

Lông mày cô cũng rất đẹp, vừa vặn không rậm không thưa, dáng mày thẳng, phần đuôi mày cong lên, độ dày vừa phải. Đôi mắt cũng cực đẹp, giờ phút này nhắm chặt, nhưng anh như có thể nhìn thấy dáng vẻ ngập nước khi cô mở mắt, đáy mắt luôn chứa ý cười ấm áp đáng yêu. Thịnh Giang Bắc dùng ánh mắt miêu tả từng ngũ quan của cô, bàn tay vững vàng ôm thân thể cô.

Mãi tới khi bóng đêm dày đặc đến không hòa tan được, bốn phía yên tĩnh, Thịnh Giang Bắc mới ôm cô về phòng khách sạn. Trong quá trình này, cô vẫn luôn không tỉnh, tửu lượng thật sự kém.

Thịnh Giang Bắc đặt An An lên giường trong phòng cô, đắp chăn cho cô, chỉnh lại góc chăn. Khi rời đi anh chợt nhớ tới một chuyện, tửu lượng cô kém như vậy, luôn là sau khi tỉnh sẽ quên hết tất cả, lần trước cũng vậy.

Thôi! Anh nhớ là được rồi. Dù sao cũng chạy không thoát.

***

Sáng hôm sau, Tô An An vừa tỉnh lại đã cảm thấy đầu đau như bị kẹp vào cửa. Cô nằm ở trên giường, dụi mắt, một ít ký ức chậm rãi hiện lên. Cô nhớ rõ mình đến phòng bếp tìm nước, không tìm được nước, cùng Thịnh Giang Bắc lên tầng thượng uống bia. Cô cực kỳ khát, không để ý nên đã uống hai lon hay ba lon nhỉ? Sau đó cô say, rồi sao nữa? Chuyện sau đó như nào? An An dùng sức vỗ vỗ mặt, vẫn trống rỗng, có thế nào cũng không nhớ nổi.

Cô biết tửu lượng của mình không tốt, uống rượu xong còn cực kỳ quậy. Lần trước uống say, là lúc ở nhà họ Thịnh, tiệc mừng thọ của bà cụ Thịnh. Cô uống say, sau đó s* s**ng cằm Thịnh Giang Bắc, còn la lối khóc lóc đòi sờ cằm người ta. Đây đều là Thịnh Giang Bắc kể lại với cô. Thế lần này thì sao? Cô sẽ không làm sai gì chứ? Sẽ không quấn lấy người khác đòi làm gì đó chứ? Cô nhớ rõ hình như mình ôm Thịnh Giang Bắc, sau đó thì làm gì? Cô cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

An An ảo não lăn một vòng ở trên giường, sau đó úp mặt vào trong gối.

“Em đang làm gì vậy?”

Giọng đàn ông quen thuộc, Tô An An bật lên như lò xo, xoa loạn tóc mình, lắc đầu.

Thịnh Giang Bắc khoanh tay, dựa nghiêng trên khung cửa, ung dung nhìn cô, đuôi mắt là ý cười ôn hòa, mang theo sự cưng chiều không dễ phát hiện. Anh vốn đẹp trai, tùy ý tiêu sái đứng như vậy, cũng đủ làm Tô An An không chịu nổi. Huống chi ý cười nơi đáy mắt anh, khiến An An có xúc động muốn phun máu mũi vào buổi sáng sớm này.

Hôm nay anh thật sự rất khác. Tô An An không khỏi cố nhớ lại rốt cuộc tối hôm qua mình đã làm gì?

Thịnh Giang Bắc thấy cô ngồi ngây ra ở trên giường, lại tới gần vài bước, thuận tay nhặt cái chăn rơi dưới đất lên, đặt ở trên sofa: “Tối qua em lại uống say đó! Lần đầu thấy có người uống bia cũng say.”

“Em cũng không biết sao tửu lượng của mình kém vậy nữa! Chắc di truyền từ bố em.” Tô An An ngượng ngùng cào cào mái tóc rối, càng cào càng rối. Thịnh Giang Bắc nhìn không được, đẩy tay cô ra, bàn tay dán da đầu cô, nhẹ nhàng vuốt mấy cái, mái tóc xù lên lập tức phục tùng. Chỉ nghe anh không nhanh không chậm nói: “Ừm, em không chỉ tửu lượng kém mà uống rượu say rồi cũng khá quậy.”

Tô An An giật mình, vẫn nói tới cái này. Cô cẩn thận ngửa đầu nhìn anh: “Tối qua em lại làm gì ạ?”

Ngón tay Thịnh Giang Bắc dọc theo đường lông mày của cô đến chóp mũi, sau đó khẽ vòng ở chóp mũi, nhẹ véo một cái. Động tác của anh cực kỳ thân mật, nếu trước đây, anh sẽ không làm như vậy, quá vượt rào. Nhưng hôm nay lại khác, anh yên tâm thoải mái mà làm.

Mà hiển nhiên người bị véo mũi còn đắm chìm trong khiếp sợ do sự lưu manh này của anh, còn chưa hoàn hồn, cùng lúc đó cũng xem nhẹ động tác của anh.

Thịnh Giang Bắc bỗng nhiên cúi người xuống, biểu cảm thản nhiên, một tay chống giường, một tay chắp sau lưng: “Chẳng lẽ em quên rồi à? Tối hôm qua, em rất nhiệt tình mà muốn...”

Biểu cảm của anh như hồi tưởng, lại khiến Tô An An vô cùng tò mò, muốn biết lại không dám hỏi.

“An An, cậu dậy chưa?” Giản Đan bỗng nhiên vừa gọi vừa lao vào. Ngay khi nhìn thấy ở trong phòng còn có một người khác, cô lập tức dừng chân: “Chú nhỏ, chú cũng... ở đây ạ?”

Khi cô ấy nhìn thấy tư thế của chú nhỏ và An An, giọng cũng nhỏ dần. Cô ấy nhìn thấy gì đây? Chú nhỏ đang dán sát An An, một tay chống giường, từ góc độ của cô ấy nhìn rất giống đang ôm An An. Giản Đan mặt đỏ tai hồng đứng ở tại chỗ, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Tô An An như nhìn thấy cứu tinh. Cô nghiêng đầu, vẫy tay: “Giản Đan, cậu mau qua đây. Tớ có cái này cho cậu xem.”

Giản Đan chần chờ: “Cái đó, cái đó... Lát nữa tớ xem có được không?”

Tô An An nhìn cô ấy: “Không được.”

Hai cô gái giằng co một chút. Thịnh Giang Bắc vuốt mũi đứng lên, nói: “Vậy hai người nói chuyện trước đi.” Trước khi đi, anh xoa xoa đầu An An: “Mau rời giường, sáng nay có bữa sáng mà em thích.”

Dứt lời, anh quay người đi ra ngoài.

Giản Đan đứng yên tại chỗ, ánh mắt qua lại giữa hướng cửa và An An, vẻ mặt cũng khó hiểu: “Cậu tỏ tình với chú nhỏ? Chú ấy đồng ý với cậu rồi à?”

Tô An An nhảy xuống giường che miệng cô ấy lại, kéo cô ấy đến mép giường ngồi xuống, trừng mắt nhìn cô ấy: “Cậu đừng nói bậy. Tớ còn chưa cho chú ấy biết tớ thích chú ấy.”

Rõ ràng Giản Đan không tin, híp mắt đánh giá cô: “Tư thế vừa rồi của hai người rõ ràng là đang yêu đương, lừa phụ nữ đã kết hôn à?! Lúc chị đây yêu đương, còn không biết cậu đang ở xó xỉnh nào làm đề toán đấy!”

Thật ra Tô An An cũng phát hiện hôm nay Thịnh Giang Bắc hơi khác, nhưng lại không thể nói ra, cứ cảm thấy do mình nghĩ nhiều. Cô mặc kệ Giản Đan, đi thay quần áo, vào toilet rửa mặt. Giản Đan không chịu buông tha mà đuổi theo, nhìn An An trong gương: “Cậu còn chưa nói cho chú nhỏ biết cậu thích chú ấy? Cậu nhịn giỏi đấy! Nếu là tớ, một khi phát hiện, tớ sẽ nhào lên luôn.”

An An nhổ kem đánh răng trong miệng, ngậm nước súc miệng mấy lần rồi mới nói: “Dù sao tớ cũng phải tìm được cơ hội đã. Hơn nữa tớ muốn tới khi chú ấy cũng có tình cảm với tớ thì mới nói. Như vậy tỷ lệ thành công lớn hơn một chút. Nếu nói với chú ấy ngay từ đầu, chú ấy không chấp nhận, sau đó cố ý xa cách tớ, vậy thì tớ không có cả cơ hội thích chú ấy nữa.”

Mắt Giản Đan càng trừng càng lớn theo lời cô nói, tấm tắc cảm thán: “Tô Tiểu An, trước giờ tớ không phát hiện, hóa ra cậu tâm cơ vậy đó. Mệt cho tớ vẫn luôn coi cậu là trẻ con, sốt ruột hộ cậu, hóa ra cậu đã sớm có tính toán! Mau nói, ai dạy cậu mấy thứ này?”

An An đeo bờm hình nơ bướm rửa mặt rồi dùng khăn lông lau khô mặt, sau đó giả vờ tự hỏi: “À, tớ tự suy nghĩ.”

Rõ ràng Giản Đan không tin: “Cái đầu này của cậu có thể nghĩ ra mấy thứ này, sao trước kia tớ không thấy cậu dùng từ chối đám nam sinh kia. Lúc đó ý à, cậu dứt khoát lưu loát, chưa bao giờ biết uyển chuyển. Người ta hỏi em không thích anh chỗ nào? Cậu thật thà nói cái gì mà lùn, học dốt! EQ của cậu âm vô cực ấy.”

Tô An An: “Bởi vì thích, cho nên mới càng sẵn lòng tốn tâm tư.”

Cuối cùng Giản Đan cũng tin, búng trán cô, nói: “Vậy bây giờ tớ có thể cực kỳ có trách nhiệm báo cho cậu biết, Tô Tiểu An, cậu có thể yên tâm lớn mật tỏ tình đi. Chắc chắn chú nhỏ có ý với cậu.”

Cô ấy vừa nói xong, vẻ mạnh mẽ của Tô An An lập tức ỉu xìu, ngón tay cào cào chậu rửa mặt: “Thật sự được à?”

Giản Đan gật đầu, vỗ bả vai cô, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc: “Có lẽ tớ thật sự phải gọi cậu là thím rồi. Tớ tạo nghiệt gì cơ chứ? Bạn thân thành thím. Không được, bây giờ tớ phải đi tìm Thịnh Lê tính sổ, đều tại anh ấy.”

Giản Đan vội vàng rời đi, không bao lâu đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thịnh Lê trong phòng khách. Tô An An nhìn bản thân trong gương, xác nhận không có sai lầm gì thì mới ra khỏi phòng.

Bên ngoài phòng khách, Thịnh Lê đang dỗ Giản Đan xem tivi. Thịnh Giang Bắc ngồi ở trên bàn cơm đọc báo, trong tay là một ly cà phê, nóng hôi hổi. Khi nhìn thấy cô ra, anh giơ tay vẫy cô, đôi mắt lớn mật liếc quần áo trên người cô. Áo sơ mi sát nách, trên cổ áo là một cái nơ bướm, phía dưới là một cái váy cao bồi ngắn, cạp cao viền bèo nhún, phác họa ra vòng eo nhỏ nhắn của cô, đôi chân thon dài cân xứng lộ ở bên ngoài.

Ánh mắt Thịnh Giang Bắc như có như không dừng trên phần đùi lộ ra quá nhiều của cô, nhíu mày: “Thay quần đi.”

Nghe được anh nói, An An cúi đầu nhìn váy của mình, không hiểu ra sao: “Cái váy này có vấn đề gì ạ?”

Thịnh Giang Bắc uống một ngụm cà phê, nói với vẻ đương nhiên: “Em không cảm thấy hơi ngắn à?”

Ngắn á? Tô An An lại cúi đầu nhìn thoáng qua. Hình như hơi ngắn thật! Lúc cô mua cái váy bò này là nhìn trúng kiểu dáng, chiều dài đúng là An An không thích. Nhưng Cao Phán nói chân cô nhỏ và thẳng, mặc cái này trông càng dài. Cho nên hôm nay cô mới cố ý mặc, không ngờ anh không thích. Vậy thay đi thôi.

Tô An An xoay người về phòng, đồng thời, hai người khác ở đây liếc nhau. Thịnh Lê lặng lẽ nhìn thoáng qua chiếc áo hở rốn của Giản Đan, Giản Đan nhìn thoáng qua hướng An An, rất có giác ngộ về phòng thay quần áo.

Thịnh Lê vô cùng sùng bái dựng ngón tay cái với Thịnh Giang Bắc: “Chú nhỏ, chú thật lợi hại.”

Thịnh Giang Bắc bưng ly cà phê lên, làm động tác chạm cốc, không nhanh không chậm nói: “Như nhau.”

Ánh mắt anh hơi đổi, nhìn cửa đối diện, khóe miệng cong lên, cười thỏa thuê đắc ý. Thịnh Lê càng nhìn anh cười, càng thêm cảm thấy hôm nay chú nhỏ kỳ lạ.

Rất nhanh, An An thay một cái quần bò đi ra, kiểu dáng đơn giản, chẳng qua chỗ đầu gối có vết rách to. Thịnh Giang Bắc nhìn chằm chằm vết rách kia trong chốc lát. Thôi, tóm lại cũng che hết chân rồi.

Sau bữa sáng, bốn người lại đi dạo một vòng gần đó. Nơi này có một công viên rất rộng, hệ sinh thái rất tốt, không khí trong lành, chiếm diện tích cũng rất lớn, nghe nói mấy năm nữa sẽ chuyển vườn bách thú Trường Ninh đến đây. Bọn họ thuê hai chiếc xe đạp, đều là loại hai yên, yêu cầu hai người cùng đạp. Giản Đan và Thịnh Lê một chiếc, chiếc còn lại là An An và Thịnh Giang Bắc.

Trước khi lên xe, Tô An An thấp thỏm lo lắng nói: “Em không biết đi xe đạp. Khi còn nhỏ không học, lớn lên càng không học.”

Thịnh Giang Bắc đã ngồi trên yên xe, một chân giẫm trên đất, tự tin vỗ vỗ yên sau: “Thế vừa hay, tôi đi giỏi lắm, em ngồi là được.”

Tô An An cẩn thận lên xe, mới vừa để chân lên bàn đạp, đằng trước Thịnh Lê đã bắt đầu kêu gào: “Chú nhỏ, hai người còn không đi thì bọn cháu thắng đấy.”

Giản Đan đòi thi đấu, chạy quanh công viên một vòng, ai tới trước thì người đó thắng. Đây là bắt nạt An An không biết đi xe đạp.

Thịnh Giang Bắc chờ cô lên xe sau đó đạp vài cái đã đuổi kịp Thịnh Lê, rất nhanh đã sánh vai song hành. Cuối cùng dẫn trước bọn họ một khoảng cách rất dài, về điểm đích trước.

Tô An An há mồm th* d*c mà xuống khỏi xe. Vừa rồi Thịnh Giang Bắc đi rất nhanh, cô bị gió thổi một đường, hiện tại còn hưng phấn, vịn xe cảm thán: “Chú đi xe đỉnh thật đó, bỏ hai người họ thật xa. Vừa rồi Thịnh Lê không có sức lực, Giản Đan tức tới nỗi muốn đánh người, ha ha.”

Cô cười vui vẻ, vì nắng mà trên trán lấm tấm mồ hôi. Thịnh Giang Bắc lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán cho cô. Hành động của anh quá đột ngột, An An sợ tới mức lui về phía sau một bước, giơ tay muốn cầm khăn trong tay anh lại bị anh nhẹ nhàng né tránh, giả vờ vô tình hỏi cô: “Tôi lau không được à?”

Tô An An lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Em không quen.”

Thịnh Giang Bắc lau đi một nửa mồ hôi trên trán cô, nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ một mà nói cho cô: “Vậy em phải bắt đầu quen.”

Tô An An nghe anh xong, vô thức liên tưởng lời Giản Đan nói lúc sáng.

Cậu có thể yên tâm lớn mật tỏ tình đi. Chắc chắn chú nhỏ có ý với cậu.

Tô An An lại bắt đầu tâm thần không yên, càng phát hiện hôm nay Thịnh Giang Bắc rất khác.

3 giờ chiều, bọn họ tới sân bay, chuyến đi Trường Ninh hai ngày kết thúc. Lên máy bay, lần này Thịnh Giang Bắc ngồi bên cạnh Tô An An, bởi vì trong lòng cô có chuyện nên rất ít nói chuyện. Sau khi máy bay hạ cánh, Thịnh Lê và Giản Đan về thẳng nhà, mà Tô An An vốn định về nhà, chẳng qua Thịnh Giang Bắc đột nhiên nhắc tới bé mèo.

“Muốn đi thăm mèo không? Trong nhà không có thức ăn cho mèo, tôi không biết mua.”

Cứ như vậy, Tô An An bị lừa đến nhà anh. Trên đường đi ngang qua một cái siêu thị, hai người rẽ vào mua một đống thức ăn cho mèo.

Vừa mở cửa, bé mèo trong nhà nhanh nhẹn chạy tới. Có lẽ đã mấy ngày chưa được gặp chủ, bé mèo rất nhiệt tình đảo quanh chân hai người. Thịnh Giang Bắc vẫn không cách nào chấp nhận tiếp xúc thân mật với động vật thế này, mà An An thì ôm mèo không buông tay.

Khi cô cho mèo ăn, Thịnh Giang Bắc vẫn luôn đứng cách đó không xa, đôi mắt sáng rực dừng trên người cô. Tô An An vuốt đầu mèo, nhớ tới một chuyện: “Hình như chúng ta chưa đặt tên cho mèo?”

Tên? Mèo cũng cần tên à? Thịnh Giang Bắc thầm nói trong lòng, nhưng trên mặt rất phối hợp: “Được, vậy em đặt tên cho nó đi.”

Tô An An cúi đầu, động tác vuốt mèo không ngừng: “Nếu không gọi là Tiểu Bắc nhé?”

“Tiểu Bắc?” Thịnh Giang Bắc gọi lại một lần. Tâm tư anh nhanh nhạy, vừa nghe đã biết ý của cô, cong môi cười nhạt: “Được.”

Nghe được anh nói, Tô An An ngẩng đầu nhìn anh: “Em dùng tên của chú đặt cho nó, chú cũng đồng ý?”

“Đúng vậy, đồng ý.”

“Chẳng lẽ không tức giận?”

Thịnh Giang Bắc buồn cười nhìn cô: “Vì sao phải tức giận? Tôi rất vui, em muốn dùng tên của tôi để gọi thứ em thích nhất.”

Tô An An nghi hoặc khó hiểu nhìn anh, rốt cuộc biết hôm nay anh khác chỗ nào. Anh đang dung túng cô.

Cô nhỏ giọng nói thầm: “Hôm nay chú khác lắm.” Thịnh Giang Bắc không phủ nhận, hỏi lại cô: “Khác chỗ nào?”

“Hôm nay chú rất dịu dàng, rất khoan dung. Cực kỳ tốt với em.”

“Chẳng lẽ bình thường tôi không tốt với em à?”

Tô An An lắc đầu: “Không giống ngày thường. Hôm nay chú rất dung túng em. Cảm giác rất kỳ lạ, rất giống em là...”

Cô không nói hết câu, Thịnh Giang Bắc nói nốt thay cô: “Bạn gái phải không? Vậy em có nghĩ tôi vẫn luôn như vậy, chỉ dịu dàng với mình em không?”

Tô An An kinh ngạc đứng sững ở đó, không biết phản ứng thế nào.

Anh đến gần vài bước, đặt tay lên vai cô, dựa vào rất gần, chóp mũi như cọ lên chóp mũi cô, giọng nói như mê hoặc: “Vậy em có muốn làm bạn gái anh không?”

Cô vẫn ngây người, không có phản ứng gì. Thịnh Giang Bắc bỏ thêm sức nặng: “Không phải em vẫn luôn hỏi anh, tối hôm qua em uống say đã làm gì à?”

“Tối hôm qua em nói rất thích anh, hỏi anh có thích em không? Vậy hiện tại anh nói cho em biết đáp án.”

Bình Luận (0)
Comment