Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 45

Thịnh Giang Bắc nói không phải dò hỏi mà là thông báo kết quả. An An còn muốn giãy giụa, cứ cảm thấy dễ dàng đi với anh, có ảo giác như vào hang hổ. Cô cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng đã đến chỗ anh nhiều lần, hơn nữa cô còn có chìa khóa nhà anh, nhưng cứ cảm thấy lần này khác biệt.

Cô ngồi ở trên giường, mũi chân di di đất, ánh mắt đi theo bóng dáng nào đó. Thịnh Giang Bắc đứng trước bàn làm việc của bác sĩ trực phòng y tế, nghiêm túc nghe dặn dò.

Nữ bác sĩ vội vàng gói thuốc cho An An, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Chân cô bé bị thương, lúc tắm rửa phải cực kỳ chú ý. Đừng chạm vào nước, tốt nhất trong nhà có người hỗ trợ.”

Thịnh Giang Bắc nghe nữ bác sĩ nói xong, nét mặt hơi thay đổi, sau đó gật đầu: “Còn có gì cần chú ý không?”

Nữ bác sĩ lại nói mấy câu, thấy người đàn ông trước mặt quá căng thẳng, luôn tỉ mỉ nghiên cứu từng chi tiết, không khỏi buồn cười nói: “Đừng căng thẳng quá, nghỉ ngơi bình thường, giữ tâm trạng thoải mái, vết thương sẽ nhanh khỏi. Tôi thấy cô bé khá cứng cỏi, vừa rồi băng bó vết thương cho cô ấy mà không rên một tiếng. Ba cô gái còn lại sợ tới mức không dám nhìn.”

Thịnh Giang Bắc quay đầu lại xem người trên giường, ngoài sắc mặt hơi tái thì thật sự không nhìn ra đang bị thương. Khi đối diện với anh, cô mỉm cười, đôi mắt cong thành trăng non.

Ra khỏi phòng y tế, Thịnh Giang Bắc bế An An lên, đi hai bước, An An không quen.

“Để em tự đi, bên ngoài nhiều người vậy, ngượng lắm.”

“Ngượng gì chứ? Bạn trai bế bạn gái, không phải chuyện đương nhiên à?”

“Không được, mau để em xuống.”

Thịnh Giang Bắc không nói chuyện, chỉ là siết chặt tay, không cho cô cơ hội chạy trốn.

Trước công chúng, sinh viên qua lại, Tô An An không có cách nào, rúc vào trong ngực Thịnh Giang Bắc, cả quãng đường che mặt mình.

Bọn họ tới dưới ký túc xá, Cao Phán cầm quần áo xuống cho An An. Cô ấy nhìn dáng vẻ của bọn họ thì làm mặt quỷ với An An. Tô An An trừng mắt với cô ấy một cái rồi mới quay đi.

Đến cổng trường, Thịnh Giang Bắc đặt cô vào ghế phụ, cài dây an toàn cho cô, sau đó mới quay người đi sang ghế lái.

Xe di chuyển, trên đường, Tô An An mới nhớ tới một chuyện: “Hình như em còn chưa xin cô chủ nhiệm cho nghỉ.”

Thịnh Giang Bắc nghe được thì gật đầu, hỏi cô: “Chủ nhiệm lớp em tên gì?”

Tô An An ngoan ngoãn báo tên giáo viên, bỗng nhiên nghĩ đến khả năng nào đó: “Bọn em xin nghỉ phải là bố mẹ tự mình gọi điện thoại. Anh gọi cũng vô dụng.”

Phía trước gặp đèn đỏ, 30 giây, Thịnh Giang Bắc dừng lại, sau đó quay đầu nhìn An An, biểu cảm cười như không cười, vuốt cằm: “Chẳng lẽ nói là chú của em cũng không được à?”

Hóa ra không quên! Nét mặt anh cao thâm khó đoán, An An cảm thấy có hình phạt nào đó đang chờ mình. Cô lập tức lắc đầu, bám lấy cửa sổ xe nói: “Em phải về trường học, mau thả em xuống.”

Thịnh Giang Bắc sờ sờ đầu cô, cười nói: “Vất vả lắm mới lừa được lên xe. Em nói xem anh có thể thả em xuống không? Ngồi ngoan đi, chúng ta trở về tính sổ.”

Tô An An trừng mắt nhịn anh: “Em là thương binh.”

Đèn đỏ chuyển sang xanh, xe lại lần nữa chuyển bánh, Thịnh Giang Bắc không nói chuyện, chỉ cười nhìn cô.

Bởi vì một câu của anh, cả đường An An thấp thỏm, suy nghĩ xem anh có thể tính sổ với mình thế nào.

Đánh cô? Không có khả năng.

Mắng? Cũng không có khả năng.

Ờm, còn có cái gì nhỉ?

An An suy nghĩ lúc lâu, không có kết quả, chỉ mong xe đi chậm một chút, chậm một chút, lại chậm một chút.

Nhưng, xe có đi chậm thì cũng phải có lúc đến nơi.

Thịnh Giang Bắc tháo dây an toàn cho cô, sau đó bế cô lên, cẩn thận tránh chỗ bị thương của cô giống lúc đi.

Mở cửa, thay dép, sau đó đặt An An lên sofa. Động tác của Thịnh Giang Bắc liền mạch lưu loát, không chút mờ ám tình tứ. Anh vào phòng bếp, khi bước ra, trong tay cầm một cốc nước sôi để nguội. Anh khoanh tay, lẳng lặng nhìn người trên sofa, nhìn một cái, nhấp một ngụm.

An An bị anh nhìn tới lạnh gáy, đột ngột đứng lên, một chân chạm đất, một chân co lại, lấy tư thế “kim kê độc lập” nhảy hai bước, sau đó không có gì bất ngờ xảy ra mà té ngã. Ngay lúc cơ thể cô nghiêng về một bên, Thịnh Giang Bắc đã nhanh nhẹn ôm lấy cô, hai người song song ngã vào sofa.

Sofa rất lớn, thoải mái cho hai người ngả lưng. Sau lưng An An chạm vào sofa mềm xốp, cô hoàn hồn từ trong sự hoảng loạn, há mồm mà thở, ngực chợt phập phồng. Khi nhìn vào mắt Thịnh Giang Bắc, bỗng nhiên phát hiện đôi mắt đen kia càng sâu hơn trước đó như ẩn chứa cảm xúc nào đó. An An không dám đối diện với anh, tầm mắt hạ xuống, nhìn thấy cái cổ thon dài của anh, yết hầu chuyển động một cái, cảm thấy càng gợi cảm. Theo động tác của anh, An An cũng không kìm được mà nuốt một cái.

Xung quanh quá yên tĩnh, ngay cả sinh vật duy nhất - Tiểu Bắc cũng bị cho vào lồng. Cho nên, tiếng nuốt vừa rồi của An An bị phóng đại mấy lần. Cô lập tức đỏ mặt xấu hổ, đặc biệt là Thịnh Giang Bắc cười khẽ thành tiếng.

“Buông em ra, em muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Thịnh Giang Bắc không nói chuyện, cũng không buông tay, đẩy lọn tóc rối ở bên má cô ra, đột nhiên thả người, đè người lên An An, tay nắm hai cổ tay An An, sau đó thuận thế uốn éo, đặt hai tay cô l*n đ*nh đầu. Anh khẽ cười một tiếng, dán lên lỗ tai cô nói: “Đến lúc anh tính sổ rồi.”

Giây tiếp theo, có một đồ vật mềm mại lạnh băng dán lên, An An nhỏ giọng á một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim như được lấp đầy.

Anh cẩn thận và dịu dàng, nụ hôn giống trước đó, nhưng lại có chút khác biệt. Động tác của Thịnh Giang Bắc dần dần mạnh mẽ.

Bàn tay anh di chuyển sau lưng An An, chỉ là không biết chạm vào đâu, An An bỗng nhiên kêu lên một tiếng. Anh nhân khe hở này, cạy môi răng của cô ra giống như muốn nuốt cả người cô vào.

Tô An An nào phải đối thủ của anh, cho dù có sự tỉnh táo trong thoáng chốc thì cũng lập tức bị anh đánh tan. Dường như tất cả cảm quan mở ra, bên tai là âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập, hơi thở quanh người quen thuộc, thuộc về mùi vị của anh, thoang thoảng, làm người yên tâm, cảm nhận được lòng bàn tay mạnh mẽ thô ráp của anh đang di chuyển.

An An từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, tóc dài rối tung, một nửa quấn trên cánh tay anh.

Lần đầu tiên Thịnh Giang Bắc tận tình như thế, vì quan tâm đến cảm giác của cô, sợ mình làm cô sợ nên luôn nhẹ nhàng một chút, đơn thuần một chút. Nhưng dù sao đàn ông vẫn là đàn ông, có nhẫn nại thế nào thì cũng có lúc không kiềm được. Đặc biệt là ở trước mặt cô gái mình thích, bản tính mê cái đẹp làm cho bọn họ luôn thích dùng phương thức nào đó chiếm lấy cô ấy.

Nhưng có đôi khi nhịn quá nhiều, ngẫu nhiên cũng có lúc bùng nổ. Ví dụ như Thịnh Giang Bắc ở giờ phút này, anh vốn chỉ định hôn cô, chạm vào cô, nào biết hương vị của cô thơm ngọt hơn xa trong tưởng tượng. Anh không nỡ buông tay, ngón tay đã đụng chạm đến bên cạnh.

“Ưm, đau.”

An An vô thức hô lớn, chỉ vì chân cô đụng phải cạnh sofa. Nhưng một tiếng hô này cũng làm lý trí của Thịnh Giang Bắc lập tức quay về. Anh cúi đầu nhìn lại thấy cô nhóc quần áo lộn xộn nằm trong ngực anh, cả người như rơi vào trong cơn mơ màng nào đó. Đôi mắt hạnh long lanh kia đang nhìn anh như lặng lẽ dò hỏi lại như là một loại lên án.

Ôi, thật là muốn mạng mà!

Thịnh Giang Bắc chậm rãi hít thở, chậm rãi sửa sang lại quần áo cho An An. Thật ra chỉ đơn giản sửa sang lại một phen, sau đó đưa tay vuốt mái tóc rối của cô vài cái, mái tóc rối tung lập tức gọn gàng hơn một ít.

Cả quá trình, An An không nói gì, chỉ dùng đôi mắt nhìn anh chằm chằm, khiến Thịnh Giang Bắc không khỏi chột dạ. Anh nghĩ có lẽ cô nhóc không hiểu gì cả thì có chút xấu hổ. Anh ho khẽ một tiếng, sau đó quay người đứng lên, động tác quái dị, giống như không muốn để An An nhìn thấy gì đó.

“Anh đi thay quần áo.” Lý do vừa nghĩ ra tức thời, cốc nước vừa rồi chưa uống xong đổ hết vào vạt áo sơ mi của anh.

Anh không chờ An An trả lời đã sải bước chân, chuẩn bị rời đi. Song, tay phải bị giữ chặt, anh quay đầu lại, nhìn thấy An An ngồi trên sofa, nhỏ giọng căng thẳng nói: “Thật ra chân em không đau như vậy.”

Thịnh Giang Bắc sửng sốt, cô đột ngột nói làm người ta khó hiểu, nhưng anh lại lập tức hiểu ra. Anh muốn cười, trong lòng vô cùng mềm mại, sờ sờ đỉnh đầu cô: “Đồ ngốc.”

Sau đó, anh lập tức rời đi, vào phòng.

An An ôm đầu gối ngồi trên sofa, muộn màng nhận ra, bụm mặt, trong đầu nhớ lại cảnh vừa rồi, rõ ràng cảm nhận được anh khác biệt. Sao khác với những điều cô hay nghe được vậy, không phải nói đàn ông không thể nhịn à?

Lần đầu tiên cô có bạn trai, rất nhiều chuyện đều ở vào giai đoạn mờ mịt. Cô vốn có tính thẹn thùng, rất nhiều chuyện chỉ mơ hồ nghe Giản Đan nói qua một hai câu chứ chưa từng miệt mài nghiên cứu. Nhưng lần này lòng hiếu học của cô bùng nổ, muốn được giải đáp vài điều.

Vốn dĩ muốn xin Giản Đan giúp đỡ, nhưng không ngờ được, người nọ lắm chuyện như vậy mà không cho dò hỏi tới cùng.

Sâu trong nội tâm, cô không muốn chia sẻ tất cả những gì về Thịnh Giang Bắc với bất cứ ai. Cô muốn giấu tất cả những gì tốt đẹp xuống dưới đáy lòng.

Bình Luận (0)
Comment