Bố Tô đứng ở tại chỗ, bình tĩnh vài giây.
Ông vừa trở về từ vùng núi, cả tuần không có cơ hội tắm rửa, quanh người có mùi kỳ lạ. Vừa xuống máy bay đã lập tức về nhà, chỉ là khi ngẫu nhiên đi ngang qua siêu thị này, ông nhớ ra hai tuần nay trong nhà không có ai, chắc chắn không có đồ ăn. Cho nên, ông dừng xe, định vào mua vài thứ về ăn.
Cứ như vậy ở siêu thị rộn ràng nhốn nháo, ông liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy con gái mình. Hai tuần không gặp, dường như con bé hơi gầy, đứng ở bên cạnh kệ để hàng ở siêu thị, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn. Nhưng vừa đưa mắt sang bên cạnh, ông nhìn thấy người đàn ông bên cạnh cùng với món đồ anh lấy từ trên kệ xuống, tâm trạng ông như đi tàu lượn siêu tốc, lửa giận ngập trời.
Bố Tô nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt giận dữ nhìn. Trong đôi mắt ngày thường luôn chứa chút ôn hòa tươi cười, giờ phút này như có xúc động muốn ăn tươi nuốt sống Thịnh Giang Bắc. Bất kỳ người bố nào đối mặt với cảnh tượng như vậy đều không có cách nào bình tĩnh. Bố Tô không nhào lên đấm cho Thịnh Giang Bắc hai cái, đã là kết quả của việc mạnh mẽ đè nén.
Ông đẩy gọng kính vàng trên mũi, giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt nặng nề, nếp nhăn hai bên cánh mũi rất sâu, lần đầu tiên gọi đủ họ và tên con gái: “Tô An An, lại đây.”
Tô An An đã sớm luống cuống đứng đờ tại chỗ, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, cả người như ngâm trong nước sôi, tâm loạn như ma, trong đầu tự động chạy qua dòng chữ: sao bố lại ở chỗ này?
Cô đứng bất động, bố Tô càng tức giận, bước đi vội vàng, nhanh chóng đến gần, mắt nhìn thẳng, toàn bộ quá trình không để ý đến Thịnh Giang Bắc bên cạnh. Ông tóm cổ tay Tô An An rồi vội vã đi ra ngoài. Thịnh Giang Bắc không hề nghĩ ngợi túm lấy cái tay còn lại của An An, giọng điệu vội vàng: “Bác trai, xin bác đợi một chút.”
Bố Tô không nghe, dùng sức kéo An An, bước chân vội vàng. Thịnh Giang Bắc sợ An An bị thương, không mạnh mẽ kéo, mà theo An An đi thêm vài bước, sau đó bị thu ngân ở bên cạnh cản lại.
“Thưa anh, mời anh trả tiền trước ạ.”
Thấy thế, bố Tô quay đầu lại cười lạnh một tiếng, giọng điệu đông cứng: “Anh Thịnh, mời anh buông con gái tôi ra.”
“Bác trai, cháu...”
“Thưa anh, mời anh trả tiền, phía sau có người chờ.”
Thịnh Giang Bắc nhìn ra phía sau, đã có mấy người đang xếp hàng chờ tính tiền. Anh bực bội cào cào tóc, móc ra tờ một trăm tệ trong ví. Lợi dụng khoảng trống này, bố Tô đã kéo Tô An An đi ra ngoài. Anh ném tiền lên quầy thu ngân, ngay sau đó lách người đuổi theo.
Anh đưa tiền, đồ lại ném ở quầy thu ngân, hôm nay không biết nhân viên bị làm sao, cực kỳ tích cực, đuổi theo Thịnh Giang Bắc, đưa tiền lẻ và thứ đồ kia cho anh.
Lôi lôi kéo kéo, chậm trễ thời gian, khi anh đuổi theo ra, Tô An An đã bị bố Tô kéo vào trong xe.
Anh vội vàng gõ lên cửa sổ, trên mặt là vẻ nôn nóng. Bố Tô đang khởi động xe, mở một cánh cửa sổ ra, lạnh mặt, hoàn toàn không thích anh, thái độ với Thịnh Giang Bắc giống như kẻ địch. Thịnh Giang Bắc nghẹn lời dường như có phần không biết nói gì.
“Anh Thịnh, xin hỏi còn chuyện gì không? Nếu như không có thì tôi có vài lời muốn nói với anh đấy.”
Thịnh Giang Bắc hơi khom người, tư thái hạ thấp như người đang đối mặt là bề trên, nhưng những thứ này hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì với bố Tô.
“Tôi là bố của An An. Ở đây, tôi muốn nói là tôi không hy vọng sau này hai đứa còn qua lại. Cho nên, anh đừng tiếp tục đến tìm An An, đương nhiên, nó cũng sẽ không tiếp tục tìm anh. Điểm này, xin anh yên tâm.”
Bố Tô nói xong, Tô An An ở ghế sau đã sớm ngồi không yên: “Bố, bố không thể nói như vậy. Bọn con yêu đương đứng đắn.”
Thịnh Giang Bắc hít sâu một hơi, vịn cửa sổ xe, nhìn thoáng qua An An ở ghế sau: “Bác trai, có lẽ bác có chút hiểu lầm với cháu. Cháu cảm thấy chúng ta có thể ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, cháu nghiêm túc với An An.”
Bố Tô mất hết kiên nhẫn, liếc thứ đồ trong tay Thịnh Giang Bắc: “Không cần ngồi xuống trò chuyện. Về vấn đề nghiêm túc của anh Thịnh, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm. Tóm lại, tôi không đồng ý cho An An qua lại với anh.”
Dứt lời, cửa sổ xe đóng lại, bố Tô dứt khoát lái xe đi. Thịnh Giang Bắc tránh ra, lui về phía sau vài bước. Trên đất trống đổ dài bóng anh, cô liêu đơn độc, gió đêm thổi bay tóc anh, rối bời loạn loạn giống như tâm trạng anh lúc này.
Từ thiên đường, đến địa ngục, cũng chỉ như vậy.
Đi ngang qua một cái thùng rác, anh ném đầu sỏ gây tội vào, đút tay túi quần, đường cũ quay về, dọc theo đường đi đều đang suy nghĩ đối sách.
Mà bên kia, đây là lần đầu tiên bố Tô phóng xe rất nhanh, từ trước đến này bố Tô luôn luôn nghiêm túc bảo thủ đề xướng giảm tốc độ đi chậm. Tô An An ngồi ở ghế sau, dán vào cửa xe, không dám nhúc nhích. Thật sự là sắc mặt của ông quá khó coi.
Hôm nay cô thật sự đâm vào họng súng rồi.
Về đến nhà, bố Tô vẫn luôn túm tay An An, kéo thẳng vào phòng, sắc mặt vẫn không tốt. Song, có lẽ đối mặt với cô con gái duy nhất của mình, nên có thể nào ông cũng không thể nhẫn tâm.
Hai người ngồi mặt đối mặt, đối lập tranh chấp, giằng co không dứt. Cuối cùng là bố Tô chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Hai đứa qua lại đã bao lâu?”
“Khoảng nửa tháng ạ.”
“Nửa tháng, hai đứa đã...” Bố Tô không nói tiếp lời còn lại, nhưng hai bên đều biết rõ trong lòng. Lần đầu tiên An An thảo luận với bố về vấn đề này nên có phần không quen. Cô quay đầu sang chỗ khác, lời nói hàm hồ: “Bọn con nghiêm túc.”
“Nghiêm túc cũng không được, bố không đồng ý. Tốt nhất con nên hết hy vọng nhân lúc còn sớm.” Bố Tô nói như chém đinh chặt sắt.
“Vì sao không được? Từ nhỏ, bố đã nói với con, làm chuyện mình muốn làm. Vì sao bây giờ lại muốn ngăn cản con?” Sắc mặt Tô An An đỏ lên, không biết là vội hay tức, khi nói chuyện âm lượng cũng vô thức to lên.
“Hai đứa không hợp.” Bố Tô vẫn nói câu đó.
“Không hợp chỗ nào? Con cảm thấy bọn con rất hợp.”
“Tuổi, trải nghiệm, gia đình, các phương diện đều không hợp. Con quá nhỏ, đơn thuần, bố hi vọng con có thể tìm một chàng trai xấp xỉ tuổi con, thú vị hợp nhau, cũng trong sáng thật thà. Đây mới là tình yêu tốt nhất, cũng là tình yêu mà tuổi của con nên có.”
“Bố, bố không phải con, sao bố biết anh ấy không phải người tốt nhất với con? Hơn nữa, tình yêu nào có cái gì gọi là nên hay không nên. Nếu theo như bố nói thì bố và mẹ cũng không hợp, nhưng chẳng phải hai người vẫn sống rất hạnh phúc, cũng rất yêu nhau à?” Tô An An đứng bật dậy, nắm chặt tay nói ra lời này.
Bố Tô không so đo lời An An nói, mà nói với giọng thấm thía: “Bố là bố của con, bố biết cái gì là tốt cho con. Hai đứa quá chênh lệch, hơn nữa, mới yêu nửa tháng, nó đã chuẩn bị...”
“Đó là con chủ động, nhưng bọn con chưa làm gì hết.” Tô An An vội vàng nói. Trong phòng lập tức yên tĩnh, bố Tô bị cô làm cho tức tới thở hổn hển. Ông phong trần mệt mỏi trở về, người đầy bụi đất, râu ria xồm xoàm, cảm thấy như già đi vài tuổi.
“Nhật Bản thì sao? Cuối năm con đi Nhật Bản, đi một mạch hai năm. Con cảm thấy người lớn tuổi như nó sẽ đợi con à?”
Sẽ vậy ư? Tô An An cũng có chút không xác định. Cô cắn răng, rất sớm đã làm ra quyết định, được ăn cả ngã về không mà nói: “Con không đi Nhật Bản.”
“Con hồ đồ! Tô An An, con làm bố quá thất vọng rồi.”
Hai người nói chuyện thất bại, kết quả là Tô An An bị nhốt ở trong phòng, di động cũng bị tịch thu. Đây là biện pháp duy nhất mà bố Tô có thể nghĩ ra.
Bố Tô khóa cửa phòng, làm lơ tiếng đập cửa của Tô An An, sắc mặt biến thành màu đen do bị cô làm cho tức. Lúc này, di động trong tay ông lại vang lên, không biết đã là lần thứ mấy, người gọi điện thoại vô cùng kiên nhẫn, không ngừng gọi mà cũng không có ai nghe máy.
Trong mười giây cuối cùng, bố Tô bấm nghe, đặt ở bên tai, không nói chuyện.
Cuối cùng cũng gọi được, Thịnh Giang Bắc ở đầu bên kia, tim đập như nổi trống, nhỏ giọng hỏi: “An An?”
Giây tiếp theo, tất cả vui mừng của anh hóa thành hư ảo, chỉ nghe một giọng nam bình tĩnh vang lên: “Anh Thịnh, mong sau này anh đừng gọi điện cho An An nữa.”
Thịnh Giang Bắc ba lần bốn lượt bị từ chối và ngó lơ, đây là thứ không có trong từ điển cuộc đời anh. Anh cũng hơi bực: “Bác trai, chuyện hôm nay là cháu sai, hi vọng bác không nên trách tội An An. Cháu...”
Anh còn chưa dứt lời, bên kia đã cúp máy, khi gọi lại, chỉ còn tiếng báo tắt máy.
Giây tiếp theo, Thịnh Giang Bắc quăng điện thoại đi. Điện thoại đập xuống sàn nhà, chia năm xẻ bảy, nhìn di động vỡ tan, tâm trạng bực bội của anh mới tốt hơn một chút.
***
Tô An An bị nhốt ở trong nhà mấy ngày, ban đầu còn im lặng kháng nghị. Mặc cho bố Tô dùng các loại đồ ăn ngon dụ dỗ, Tô An An vĩnh viễn lạnh mặt. Sau đó bố Tô cũng dứt khoát lạnh mặt với cô, hai người ngồi ăn bữa sáng với nhau cũng có thể ăn ra vụn băng.
Tiếp đó, Tô An An thay đổi chiến lược, tìm mọi cách chạy ra khỏi cửa, nhưng bố Tô thật sự quá cảnh giác. Chỉ cần Tô An An hơi lộ ra chút khác lạ, ông có thể lập tức phát hiện. Thậm chí Tô An An từng trộm di động, cũng thực hiện được, nhưng phát hiện bố đã rút sim điện thoại. Hai bố con đấu trí đấu dũng vượt qua ba ngày dài đằng đẵng. Tô An An sắp phải về trường, cô yên lặng chờ ngày này, sáng sớm đã thay xong quần áo, ngồi ở trước bàn ăn.
Nhưng, bố Tô lại nói cho cô, ông đã xin cho cô nghỉ bệnh, cũng đã chuẩn bị xong giấy từ viện cho cô yên tâm nghỉ ngơi ở nhà một thời gian. Tô An An tức giận kháng nghị: “Bố đây là chủ nghĩa cường quyền.”
Bố Tô đẩy kính, lạnh mặt: “Con ngoan ngoãn ở nhà, khi nào hiểu rõ thì lúc đó về trường học.”
“Nhưng bố không thể bắt con ở nhà mãi được. Chẳng lẽ con cứ kiên trì thì bố không cho con ra cửa à?”
“Tạm thời tính vậy đã. An An, bố chỉ muốn tốt cho con. Sau này con sẽ hiểu.” Bố Tô xách cặp táp, vừa thay giày vừa quay đầu lại nói.
“Tốt cho con? Bố, con cho rằng bố sẽ hiểu con. Ngày xưa nhiều người phản đối mẹ gả cho bố như vậy, cho rằng bố là một thanh niên nghèo, nhưng không phải bố mẹ vẫn kiên trì tới cuối à? Vì sao đến con thì không được?” Tô An An nói, không khỏi đỏ mắt. Cô không ngờ người đầu tiên đứng ra phản đối đoạn tình cảm này là bố của mình.
Bố Tô lau nước mắt cho cô: “Đứa nhỏ ngốc, đó là bởi vì bố yêu mẹ con, cho nên, cuối cùng ông bà ngoại con mới có thể đồng ý.”
“Vậy sao bố biết anh ấy không thật sự yêu con?”
Bố Tô không nói chuyện, lắc đầu, chỉ coi như cô trút giận như trẻ con. Ông vẫn khóa cửa, đến bệnh viện đi làm.
Gần đây bởi vì chuyện của An An, bố Tô bận tới sứt đầu mẻ trán. Sau khi kết thúc một cuộc phẫu thuật buổi chiều, viện trưởng gọi điện tới, bảo ông đến văn phòng một chuyến.
Bố Tô nhìn chiếc đồng hồ kiểu cũ trên cổ tay. Vào giờ này, viện trưởng tìm ông, xảy ra chuyện gì?
Ông bỏ công việc trong tay, dặn dò hai câu rồi đi thẳng qua đó.
Đi tới văn phòng viện trưởng, gõ cửa đi vào, lúc này ông mới phát hiện bên trong phòng, ngoài viện trưởng, còn có một người người đàn ông trẻ mặc vest, thản nhiên ngồi trên sofa. Khuôn mặt anh tuấn, thần thái nghiêm túc, ngay khi nhìn thấy bố Tô, gương mặt đẹp cứng rắn thoáng buông lỏng, thậm chí chủ động đứng lên.
Việc này không khỏi làm viện trưởng kinh ngạc. Người đàn ông này trước sau khác biệt quá lớn, một giây trước còn người sống chớ gần, giây sau sao có ảo giác như thấy người lớn trong nhà?
Viện trưởng cười ha hả giới thiệu hai người với nhau.
“Cậu Tô, vị này là chủ tịch tập đoàn Thịnh Thị, trang thiết bị mới nhập bên phòng anh đều là cậu Thịnh đưa tặng. Anh cần phải cảm ơn cậu Thịnh nhé.”
Bố Tô bình tĩnh gật đầu, đơn giản hàn huyên, ánh mắt nhìn lướt qua Thịnh Giang Bắc giống như nhìn một người xa lạ, sau đó giả vờ xem đồng hồ quả lắc trên tường rồi nói: “Viện trưởng, tôi còn nhiều việc cần xử lý, đi xuống trước đây.”
Viện trưởng gật đầu, vừa định phất tay, đã bị Thịnh Giang Bắc cắt ngang: “Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với bác sĩ Tô. Không biết hiện tại bác sĩ Tô có thời gian không?”
Bố Tô chưa kịp từ chối, viện trưởng lại giành trước đồng ý cho ông: “Có thời gian, đương nhiên là có thời gian. Cậu Tô, cậu và anh Thịnh vào trong phòng họp nói chuyện.”