Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 20

Phần 3.

Sau đó, thông tin về việc nhà họ Mạc tìm thấy cháu gái mất tích hơn hai mươi năm, Mạc Vân Đan bị lộ ra.

Chuyện này khiến cho Tả Hồng từ trong u ám như thấy được ánh sáng mặt trời, chuyện về Mạc Vân Đan, có lẽ sẽ là cơ hội giúp anh từ hôn thuận lợi.

Đặt điện thoại xuống, Tả Hồng ôm Quyên Tử lăn lộn hai vòng. Quyên Tử không hiểu anh vui mừng điều gì, mà thật ra, từ lúc ở trên núi đến giờ, anh vẫn vui mừng như thế, giống như một đứa trẻ vui vẻ không buồn không lo.

Không thể phủ nhận, mấy ngày ở trên núi cũng là lúc Quyên Tử cảm thấy vui vẻ nhất, tạm thời bỏ lại tất cả, không suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần phiền não, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ.

Đáng tiếc cuối cùng thì vui vẻ cũng chỉ là nhất thời, bọn họ vẫn phải đối mặt với thực tế. Nhưng mà, Quyên Tử bắt đầu mềm lòng rồi, cô có thể cảm nhận rõ ràng, lòng của cô ngày càng mềm mại, ngay cả bản thân cô cũng không thể ngăn cản được cảm giác mềm mại này.

Quyên Tử cũng đã nghĩ thông suốt rồi, Mạc gia tìm cô gây phiền toái, mục đích chính là để cô rời bỏ Tả Hồng. Chỉ vì điều này mà dùng thủ đoạn bỉ ổi đả kích cô.

Cô đơn thuần là người dân thấp cổ bé họng, không thể chống lại họ, nhưng cô thừa hiểu ý đồ của bọn họ, cô sẽ sống chết không buông Tả Hồng, cùng nhau dây dưa, dù gì thì cô cũng chẳng có gì phải vội.

Ánh mắt Quyên Tử lóe lên, kéo cổ Tả Hồng lại gần hơn:

"Chuyện gì vậy? Sao anh có vẻ vui thế?"

Tả Hồng cúi đầu, ngậm lấy môi cô, hôn sâu triền miên, một lát sau mới buông cô ra, trán kề trán, ánh mắt nhìn cô trìu mến:

"Chuyện tốt, sau này em sẽ biết, anh đồng ý với em, nhất định dành cho em một hôn lễ long trọng nhất."

Quyên Tử chau mày cười như không cười, lần đầu tiên đồng ý:

"Được, em chờ."

Tả Hồng cảm thấy số mình thật sự quá đỏ rồi, cô nhóc này cuối cùng cũng không náo loạn nữa rồi, cô ấy trở nên nghe lời như vậy khiến cho Tả Hồng cũng cảm thấy có hơi không chân thật. Quyên Tử của anh trở nên thấu tình đạt lý như vậy từ lúc nào thế?

Mỗi lần anh và cô nói về chuyện tương lai, cô đều mang bộ dạng lạnh lùng ra, hoặc là dứt khoát cự tuyệt. Nhưng hôm nay cô lại cười nghe lời, dù không có hùa theo nhưng cũng đủ khiến Tả Hồng mừng rỡ không thôi. Tả Hồng cảm thấy bọn họ có thể hạnh phúc như vậy cho đến lúc già, cho đến lúc chết.

Hơn nữa khi tìm được cô cháu gái nhà họ Mạc trở về, nhân cơ hội này, anh sẽ thuận lợi kết thúc hôn ước phiền phức này, thậm chí anh còn bắt đầu nghĩ đến chuyện đi hưởng trăng mật cùng Quyên Tử ở đâu, Quyên Tử của anh nhất định sẽ thích thú.

Chương 20

Hôm nay đứng bên ngoài Cẩm Giang rực rỡ tráng lệ, khiến cho người xem mở rộng tầm mắt, các loại xe hơi kiểu dáng mới nhất, cao cấp nhất, biển số quân đội, ở trong bãi đỗ xe chật kín, không có chỗ dừng, đành phải dừng ở lối đi bộ. Ở bên ngoài đều là những ánh mắt hâm mộ chờ mong, ở bên ngoài cửa lớn còn có cảnh vệ canh phòng, người nào không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Tả Hồng đến hơi muộn, dừng xe xong, thấy phô trương như vậy không khỏi có hơi giật mình. Tuy nói nhà họ Mạc đang vui mừng, nhưng mà nói thẳng ra là khác hẳn so với tác phong trước sau như một của nhà họ Mạc, có thể thấy được sự trở về lần này của Mạc Vân Đan có địa vị hết sức quan trọng ở Mạc gia.

Tẩ Hồng vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Mạc Vân Kha, hôm nay cô mặc lễ phục màu vàng nhạt, ngồi trên ghế salon chờ anh, cũng không nóng vội, vẻ mặt bình tĩnh.

Cô bé này rất tốt, không hề làm khó Tả Hồng, hai người nói chuyện thông suốt, càng thêm thân cận, thành thật mà nói còn có thể nói chuyện tình cảm anh em.

Nhìn thấy Tả Hồng, Mạc Vân Kha đi tới, quan sát đôi mắt anh, hài hước nói:

"Tại sao đến muộn như vậy, Quyên Tử nhà anh không cho anh ra cửa sao.”

Tả Hồng xin lỗi nói:

"Quyên Tử đang vội vàng đi tìm việc làm, sáng sớm hôm nay đã đi ra ngoài, anh sợ cô ấy còn chưa ăn cơm, nấu cơm xong anh mới ra ngoài.”

Mạc Vân Kha cười hi hi:

"Em có thể đoán được tương lai của anh ba mươi năm nữa, là người đàn ông của gia đình, còn bây giờ tạm thời chịu uất ức, diễn cho tốt vai hôn phu của em. Vẻ mặt cha em đã đen lắm rồi, nếu anh mà không đến chắc chủ nhiệm văn phòng phải tự mình đi mời rồi. Em thay mặt người nhà nói lời xin lỗi với chị Quyên Tử, em không thể ngăn được họ.

Tả Hồng lắc đầu nói:

"Đây không phải là lỗi của em, hơn nữa, dù có thế nào thì cửa ải này chúng ta cũng phải vượt qua. Không nói chuyện này nữa, cô bé kia như thế nào rồi?

Mạc Vân Kha hơi trầm ngâm:

"Nên nói như thế nào đây, hoàn toàn là người lạ, anh hiểu không, em cảm thấy không giống như trong ký ức của em, một điểm cũng không giống, hơn nữa em thấy cũng không giống chú hai, không giống thím hai, nhưng mà chuyện này em cũng chỉ có thể nói len lén. Anh cũng biết nếu để cha em nghe thấy thì kiểu gì em cũng bị mắng cho một trận.

Nói xong nháy mắt mấy cái, nhẹ khoác khuỷu tay Tả Hồng, đi đến phòng khách. Ở cửa ra vào gặp lão Tam Mạc gia, Tả Hồng hừ một tiếng thật thấp, ngẩng đầu đi thẳng vào.

Trong lòng Mạc Vân Giới bực bội, đã bị thằng nhóc này đạp một cái, hắn còn không nói gì, thằng nhóc kia ngược lại còn mang thù với hắn, nếu thằng nhóc kia muốn thì tìm chỗ nói rõ lí lẽ đi.

Mạc Vân Kha và Tả Hồng đi thẳng đến chiếc bàn ở giữa, Chính Ủy Tả vừa nhìn thấy con, lông mày cũng dựng ngược lên, gầm nhẹ:

"Sao bây giờ mới đến, còn ra thể thống gì nữa. . . . . ."

Tả phu nhân lặng lẽ giật vạt áo của chồng, hoà giải:

"Ừ. . . . . . Đến rồi thì gặp Bác Mạc và Đan Đan đi."

Vừa nói vừa kéo tay Mạc Vân Kha sang, vỗ nhẹ. Tả Hồng nhìn người đứng đầu Mạc gia, bình thường nét mặt ông cụ cứng rắn như vậy mà hôm nay cũng gần như hòa hoãn, chắc chắn là vô cùng vui mừng.

Mặc dù nhìn thấy anh, cũng chỉ là hơi nhíu mày, bênh cạnh ông là một cô gái, nhìn qua khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc bộ lễ phục màu trắng, trên người là một bộ trang sức kim cương xa xỉ.

Ánh mắt Tả Hồng nhìn lướt qua cô, chỉ liếc mắt một cái, Tả Hồng đã cảm thấy cô gái này không giống với con cháu nhà họ Mạc, hơn nữa càng không giống cô bé của nhà chú hai Mạc gia.

Vợ chồng chú hai, anh vẫn còn nhớ, đó là một đôi vợ chồng cực kì tao nhã, còn cô bé kia rất đáng yêu. Còn cô gái này, đúng là giống như lời Vân Kha nói, rất xa lạ, vô vùng xa lạ.

Hơn nữa trong ánh mắt cô ta có chút khinh thường, không thể nói là thanh nhã được. Ông cụ Mạc gia hiền lành quay đầu, nhỏ nhẹ giới thiệunàng lộ ra ánh sáng, nói thật, có chút không phóng khoáng, khó mà đến được nơi thanh nhã. Mạc gia ông cụ hiền lành quay đầu đi, dùng lời nhỏ nhẹ giới thiệu:

"Đan Đan, đây là anh rể Tả Hồng."

Chu Yến, à không, bay giờ nên gọi là Mạc Vân Đan, ánh mắt xẹt qua Vân Kha, rơi xuống người Tả Hồng, khéo léo nháy mắt mấy cái, ngọt ngòa gọi anh rể, Tả Hồng vội khoát tay:

"Không cần, tôi đây không kham nổi tiếng anh rể này, gọi tôi Tả đại ca là được rồi."

Mạc lão gia lạnh lùng trừng mắt liếc anh, hôm nay là ngày vui lớn, trước mắt không cần so đo cùng thằng nhóc này. Chính ủy Tả hận không thể trực tiếp đạp cho anh một phát, trong lòng cũng không vui về cuộc hôn nhân này, hiện tại nói như vậy không được thích hợp, nhưng thằng nhóc con này cố ý quấy rối.

Không đợi Chính ủy Tả cảnh cáo Tả Hồng, Mạc Vân Kha đã nhanh nhẹn kéo anh đi, ngồi ở chiếc bàn cạnh Diệp Trì, Hồ Quân duối cánh tay nắm bả vai Tả Hồng, nhỏ tiếng nhạo bang bên tai anh:

"Thế nào, mấy ngày nay đi vui vẻ ở nơi nào, mình còn tưởng cậu và Quyên Tử nhà cậu bỏ trốn đi đâu rồi."

Tả Hồng đẩy anh ra:

"Bỏ trốn làm gì, sao phải làm thế, Quyên Tử nhà mình, mình phải mang kiệu lớn tám người khiêng, ba bà mối để cưới Quyên Tử vào cửa Tả gia chứ.”

Phong Cẩm Thành lạnh nhạt uống một hớp rượu:

"Lời này nghe ra khó thành thật lắm, nhìn cậu có vẻ kém quá, đừng để đến lúc đó mấy người chúng ta phải mang cậu đi cưới vợ đấy.”

"Cậu cút đi, Quyên Tử nhà mình dịu dàng lắm, cậu biết quái gì chứ.”

Diệp Trì đang uống rượu thiếu chút nữa cũng phun ra, Thời Tiêu nhìn anh chằm chằm uy hiếp, Diệp Trì vội lấy khăn ăn lau miệng:

"Khụ khụ, ừ, phải nói gần đây tính tình của Quyên Tử càng ngày càng tốt thật! Càng ngày càng tốt rồi, có phải không vợ, để anh lấy gạch cua cho em, cua hôm nay tươi lắm. . . . . ."

Thật là nhiều chân chó mà, Mạc Vân Kha không khỏi buồn cười, lắc đầu một cái, càng tò mò về Quyên Tử.

Tả Hồng rót rượu, đưa cho Phong Cẩm Thành ngồi đối diện, Phong Cẩm Thành chau mày, nhận lấy uống, hai người không nói lời nào nhưng đều hiểu ý nhau, chuyện tối hôm đó xem như xong rồi.

"Vân Kha, cô em gái này, có làm xét nghiệm DNA gì đó không, nhận lại anh em họ hàng là chuyện quan trọng, đừng để gặp phải sai lầm.”

Hồ Quân trước sau không nói gì.

Mạc Vân Kha lắc đầu:

"Cha em nói, không làm xét nghiệm, sợ cô ấy không vui, dù sao có vòng ngọc của nhà họ Mạc, còn có tư liệu nhận nuôi, chắc là đúng, không sai được đâu. Mấy năm nay, cô ấy sống cũng không được tốt lắm, cha em đang suy nghĩ xem phải bồi thường cô ấy thế nào, chuyện này đối với ông nội và chú hai có lẽ cũng là điều tốt đi.”

Hồ Quân bĩu môi:

"Em nói xem, cô gái này cũng thật mừng vui quá mức đi, bây giờ cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy, thế mà không có lấy một người bạn trai. Cha em lúc nãy còn gọi anh qua, có ý ghép đôi uyên ương đấy. Vân Kha, em về nhà nói với cha em một chút đi, anh cũng không phải là người tốt đẹp gì, nói cha em tìm người khác đi nhé.”

Mạc Vân Kha khẽ nhăn đôi lông mày thanh tú, nhìn sang đám đông bên kia, từ khi em họ về nhà, cha vẫn luôn vui vẻ, trong lòng không khỏi thở dài.

Cũng không phải là cô ghen tỵ, nhưng mà đột nhiên bắt cô thích một cô em họ như vậy cô cũng khó mà làm được. Chỉ là, nếu như bởi vì tìm được em họ, mà khiến cho cha đồng ý hủy hôn ước hai nhà Tả Mạc, xem như cũng là may mắn cho cô. Không phải tất cả đều có tình cảm là có thể ở cùng một chỗ. Ít nhất cô mong Tả Hồng có thể hành phúc, ép anh ở cùng cô có ý nghĩa gì đâu, chỉ hại người hại mình.

Tât nhiên, dù Mạc lão gia tác phong luôn cứng nhắc nhưng vất vả lắm mới tìm được cháu gái trở về thì vẻ mặt hoàn toàn tan rã, nhưng chỉ tan rã với một người còn những người khác vẫn trực tiếp ra lệnh chỉ đạo.

Sau khi ăn cơm xong, ba anh em nhà họ Mạc cùng mấy người Tả Hồng được lệnh mang cô em họ này đi chơi, mấy người Tả Hồng đành nghe lệnh, mang cô em gái này ra ngoài vui chơi mở mang kiến thức.

Ngồi ở khu nghỉ ngơi, cách màn thủy tinh, nhìn Mạc Vân Kha tay cầm tay dậy cô em gái nhà quê chơi bóng, Tả Hồng cảm giác không thể tưởng tượn nổi.

Nhìn sang bên đối diện thấy ba anh em nhà họ Mạc đều đang bận rộn. Tất cả đều vì cô em gái quên này, thật là quá tuyệt mà.

Anh cả Mạc gia uống ngụm trà, cũng không nói nhảm, nói thẳng:

"Tả Hồng, chỉ cần cha ta đồng ý từ hôn, chúng ta cầu còn không được, còn nữa công việc của cô gái kia là ông cụ tự mình gọi, cậu có bản lĩnh trực tiếp tìm cha ta. . . . . ."

Mạc lão đại còn chưa nói xong, liền phát hiện Tả Hồng ở phía đối diện không hề nghe mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn bên kía, không biết nhìn thấy gì, mắt khẽ nheo lại, cảm giác được cảm xúc thô bạo cuồn cuộn.

Phong Cẩm Thành phát hiện có cái gì không đúng, nhìn lướt sang bên kia, trong lòng không khỏi chửi đổng, thế nào mà đến chỗ nào cũng gặp mầm họa này vậy.

Bên kia hội quán là phòng cà phê, cửa mở rộng một nửa, khách khứa cũng không nhiều, dễ dàng nhìn thấy một đôi nam nữ ngồi bên cửa sổ, nữ không phải ai khác chính là tai họa nhà Tả Hồng- Quyên Tử, mà người đàn ông cũng không lạ, chính là tổng giám đốc tập đoàn Worle khu vực châu Á, gần đây có hợp tác cùng Diệp Trì, tuấn nam mỹ nữ rất là vừa mắt nha.

Cách một khoảng cách, cũng không biết hai người nói gì, chỉ là xem ra, hơi mập mờ. . . . . .

Triệu Hành không dấu vết quan sát Quyên Tử ở phía đối diện, nhìn qua cũng không tệ lắm. Đột nhiên phóng viên tòa soạn trực tiếp tới đây, Triệu Hành cũng cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Mấy ngày nay cùng Quyên Tử tiếp xúc không ít, Triệu Hành rất có trách nhiệm mà nói, cô rất chuyên nghiệp, rất tuyệt. Cho nên giữa đường đổi người, anh ta cảm thấy không giải thích được.

Trực tiếp gọi điện đến tòa soạn mới biết cô từ chức. Gọi điện cho cô, nếu không có người nhận thì chính là tắt máy, vất vả lắm hôm nay mới có người nghe. Triệu Hành không nghĩ ngợi gì liện gọi cô ra gặp trực tiếp.

Sau khi nói ra, cầm điện thoại có mấy phần hồi hộp và thấp thỏm, giống như một chàng trai trẻ lần đầu tiên hẹn gặp một cô gái. Hơn nữa, càng buồn cười hơn chính là: chỉ là uống cà phê thôi mà anh ta thay đến bốn bộ quần áo.

Nghiêm túc cẩn thận nhớ lại xem cô thích màu gì, nhưng đáng buồn là anh hiểu cô quá ít, có lẽ là không biết gì về cô cả.

Triệu Hành không có cách nào hình dung, khi biết người đàn ông kia, người đàn ông đứng bên cạnh cô là vị hôn phu của người ngác, anh rất kích động. Cái cảm giác kích động đó, lần đầu tiên anh cảm thấy, là ông trời cho anh cơ hội sao.

Có lẽ mình còn có cơ hội, lỗi lầm mười năm trước nếu như có cơ hội anh muốn làm lại từ đầu, anh nghĩ sẽ giữ cô lại nói cho cô biết anh vẫn thích cô, rất thích, rất thích. . . . .
Bình Luận (0)
Comment