Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 25

Nói thật lòng, trước mặt là một vị thủ trưởng lớn như vậy, Quyên Tử cũng có cảm giác hơi bỡ ngỡ. Mặc dù ông cười hiền lành, nhưng mà vẫn tỏa ra lực uy hiếp một cách tự nhiên như cũ.

Tận đáy long Quyên Tử chứa đầy nghi ngờ, cô không nghĩ là mình lại quan trong đến mức cần đại thủ trưởng nhà họ Mạc trực tiếp ra tay giải quyết. Chính xác mà nói, ông không cần tự mình làm, chỉ cần giao phó xuống cấp dưới, có lẽ chuyện gì cũng xong hết.

Quyên Tử tin tưởng, có lẽ công việc của cô bị mất bắt nguồn từ đây, dù cô khổ sở phấn đấu mấy năm trời làm việc chỉ cần người ta nhẹ nhàng giao phó một câu mọi công sức đó đều bị hủy trong nháy mắt. Hơn nữa dù trong tay cô có bằng đại học A hệ tin tức thì để có được kinh nghiệm trong công việc cô cũng vấp phải rất nhiều khó khăn.

Quyên Tử rất rõ ràng, không phải là do vận số của cô quá kém hay có vấn đề mà là vì mẹ Tả Hồng, còn bây giờ là vị đại thủ trưởng thanh danh hiển hách này.

Nghĩ đến chỗ này, Quyên Tử đầy oán khí xông thẳng đến, nhếch miệng lộ ra nụ cười trào phúng:

"Lúc nào thì nước ta lại thi hành cả chính sách thân cận với dân vậy ạ, nhiều quốc gia đại sự cần xử lý như vậy, một ngày ngài có thể kiếm được cả bạc tỷ còn có thời gian mà để ý đến tiểu dân chúng như tôi, tôi thật đúng là cảm động rơi lệ mới phải!"

"Cô Trần . . . . . ."

Đồng chí giải phóng quân đứng một bên, nhìn người trong xe không lên tiếng, anh vội vàng lên tiếng nhắc nhở. Mạc Quan Vinh lại phất tay ngăn anh này, ánh mắt lóe lên cười:

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đến nơi khác nói chuyện, ta mời cháu uống trà được không?"

Quyên Tử cười một tiếng, chau mày:

"Đây gọi là cái gì nhỉ? Cho một cái tát, lại cho thêm một quả táo ngọt sao?"

Mạc Quan Vinh nhing thẳng cô, hình như rất thành khẩn nói:

"Chuyện ở tòa soạn, ta rất xin lỗi, còn chuyện mấy ngày nay thực sự ta không làm, biết sai để sửa là tốt, nha đầu, cháu nói đúng hay không?"

Nói thật, Quyên Tử thật sự không quen, một nhân vật lớn như vậy lại dùng bộ dạng nhùn nhường này để nói chuyện với cô. Hơn nữa, Quyên Tử phát hiện cô không hề ghét ông. Tính khí cô hay cay cú chuyện cũ, nhưng đứng trước mặt vị thủ trưởng này, cô chỉ đành bắn tên không, giống như đấm một cái vào bịch bông, không cần thiết phải uổng phí hơi sức. SO với mẹ Tả Hồng thì đẳng cấp cao hơn hẳn, chỉ cần nói nhẹ nhàng vài câu sẽ khiến cho người ta không thể nói thêm lời nào, hoặc là không có cách nào ghi hận.

Quyên Tử hơi chần chừ, đồng chí giải phóng quân đã mở cửa xe mời cô lên. Quyên Tử cũng hiểu chuyện này mà trốn tránh mãi cũng không phải là biện pháp giải quyết, dù sao cô cũng không muốn chiến đấu lâu dài cũng mấy người này. Cô cũng đã nghĩ đến việc dừng lại, nhưng còn Tả Hồng…..

Nghĩ đến Tả Hồng, Quyên Tử khẽ tở dài, cô bắt đầu cảm thấy không có cách nào nắm chắc anh trong tay nữa rồi. Cuối cùng Quyên Tử cũng lên xe, thật ra cô muốn xem thử, ông cụ nhà họ Mạc này, đến tột cùng muốn đối phó với cô như thế nào?

Xe đi một lát thì Quyên Tử mới phát hiện xe chạy càng ngày càng xa, nháy mắt đã rời khỏi nội thành. Trong lòng Quyên Tử không khỏi do dự, nghĩ thầm không đến nỗi chỉ vì tên Tả Hồng kia mà cô liền bị vị đại thủ trưởng này trực tiếp thủ tiêu không để lại dấu vết chứ.

Vừa muốn mở miệng hỏi, đại thủ trưởng mở miệng nói trước :

"Cháu có còn nhớ hay không chuyện khi còn bé?"

Quyên Tử bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn ông, không hiểu sao ông cụ lại đi hỏi chuyện không liên quan đến vấn đề kia, nhưng cô cũng suy nghĩ nghiêm túc một chút, rồi lắc đầu trả lời :

"Lúc đó còn bé quá nên tôi không nhớ nổi, ba tôi nói lúc nhỏ trải qua một lần bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh không nhớ được bất cứ chuyện gì khi còn nhỏ. "

Mạc Quan Vinh nhẹ vuốt cằm, lại hỏi tiếp một vấn đề kì quái :

"Cháu thích khiêu vũ?"

Đột nhiên Quyên Tử cảm thấy tình huống của cô và vị đại lãnh đạo này có hơi cổ quái, người này có thể xem là cha vợ tương lai của Tả Hồng, mà cô hình như là người phá hỏng hôn ước của thiên kim tiểu thư Mạc gia với Tả Hồng, sao bây giờ người này lại bình tĩnh nói mấy chuyện kì quái này, thật đúng là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.

Nhưng Quyên Tử cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, vị đại thủ trưởng này, bản thân ông ở bên ngoài so với trên ti vi hoàn toàn khác nhau, ngoại trừ cảm giác cách xa lạnh lùng, cô còn có cảm giác thân thiết không nói rõ được, giống như một bậc trưởng lão hiền lành, dùng ánh mắt yêu thương và xin lỗi nhìn cô, còn có cảm giác tò mò tất cả về cô, khiến cô không thể hiểu nổi cảm giác kì quái này.

Xe đi vào khu biệt thự ngoại ô, Quyên Tử mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất là người này không phải là muốn giết người diệt khẩu. Nghĩ đến đây, Quyên Tử không khỏi bật cười, toàn suy nghĩ những thứ lung tung.

Quyên Tử đẩy cửa xe ra, không khỏi sửng sốt, trước mắt là một ngôi nhà xinh đẹp kiểu biệt thự mini, bốn phía là hàng rào màu trắng, trên hàng rào đều là hoa sắc vi màu hồng, trước mặt có một cái đình nhỏ, ở giữa là con đường mòn rải đầy đá nhỏ, nối thẳng cửa chính, nhưng ô cửa sổ hình vuông sáng ngời, nóc nhà màu tro xám, lối kiến trúc khác với những ngôi nhà cạnh đó khiến cho cô có cảm giác quay về thuở xưa, mang theo cảm giác lịch sự tao nhã mà cổ điển.

"Đây là đâu vậy?"

Quyên Tử lẩm bẩm tự hỏi, sao cô lại có cảm giác quen thuộc, giống nhưa đã từng thấy trong giấc mơ.

Mạc Quan Vinh phất tay ý bảo Tiểu Trương lui ra, ông tiến lên khép hờ cửa hàng rà. Nơi này chính là một khu biệt thự cổ điển nha ! Rất lâu đời, Quyên Tử hoảng hốt nhớ lại, từ khi cô bắt đầu có trí nhớ, nơi này cũng đã tồn tại, chỉ là khi đó không lớn như vậy. Hơn nữa sau bao nhiêu lần hoạch định xây dựng, giá đất cao vô cùng khiến người bình thường không dám mơ tưởng. Già đình nhà họ Mạc quyền thế có ngôi nhà như vậy cũng không có gì là lạ.

"Nha đầu, vào đi"

Quyên Tử nhìn chằm chằm Mạc Quan Vinh chừng một phút, cuối cùng vẫn bước vào, vì căn nhà này quá đẹp, dưới tàng cây trước mặt là một vườn hoa nhỏ, còn có một chiếc xích đu, phía dưới trồng hai khóm dây leo, có lẽ đã lâu không có ai chơi đùa nên dây leo đã leo lên dây thừng, nở đầy những bông nhỏ màu trắng nhạt hoặc đỏ thẫm.

Mặc dù xích đu đã cũ, nhưng căn phòng có người chăm sóc đầy đủ nên mùi của nơi này cũng mang cho Quyên Tử một loại thâm trầm, nhớ đến cảm giác cổ xưa.

"Vân Kha và Vân Đan, trước kia thường ở chỗ này chơi đùa, thoáng một cái, hơn hai mươi năm đã qua"

Trong giọng nói của Mạc Quan Vinh có chút thở dài, có chút hoài niệm, hình như còn có chút thương cảm.

Bước vào trong nhà, Quyên Tử cảm thấy chợt hiểu, trong nháy mắt thời gian như quay lại hai mươi năm bề trước, đồ dùng vẫn được lắp đặt theo phong cách cũ, mặc dù tinh xảo nhưng đã sớm lach hậu.

Quyên Tử lại kinh ngạc ngẩn người nhìn ảnh trên tường, cô gái tong ảnh, rất trẻ tuổi, nhấc chân, quay đầu, duỗi thân, đây chính là những động tác kinh điển nhất của múa ba lê trong vở nhạc kịch «Hồ Thiên Nga», ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhìn phong cảnh ấy, cô gái này thật sự rất xinh đẹp ưu nhã, nhìn thật giống thiên nga.

Quan trọng hơn là, Quyên Tử cảm thấy cô gái này có hơi quen thuộc :

"Cô ấy là ai?"

Quyên Tử mở miệng hỏi.

"Đó là mẹ của Vân Đan, người múa ba lê ưu tú nhất."

Quyên Tử lúc chợt cảm thấy chuyện này vô cùng khác thường và hoang đường, xoay người nhìn chằm chằm Mạc Quan Vinh:

"Ngài dẫn tôi tới nơi này, cuối cùng là muốn làm cái gì ? Không cần nói dài dòng, xin hãy nói thẳng vào vấn đề chính đi ạ."

Mạc Quan Vinh cười:

"Được, như vậy, cháu có thể nói cho ta biết cháu đối với thân thế của bản thân có thể biết được bao nhiêu, cha mẹ hiện nay của cháu chính là cha mẹ ruột sao?"

Nghe đến đó, Quyên Tử bật cười, Mạc gia ầm ĩ chuyện kia, cô cũng ít nhiều biết một chút, vì Tả Hồng thỉnh thoảng lại lẩm bẩm càu nhàu chuyện này.

Nhắc tới Mạc gia, quả thật được xưng tụng là danh môn vọng tộc, xảy ra những chuyện như vậy thật la giống hệt trong phim truyền hình, quanh co ly kỳ.

Con gái của chú hai nhà họ Mạc bị mất tích từ nhỏ, qua hai mươi năm bỗng nhiên lại tìm được, hơn nữa lại còn là hàng dỏm. Bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại như vậy, còn để xảy ra chuyện này, thật cũng không hề dễ dàng.

Hơn nữa, riêng chuyện vị đại thủ trưởng khôn khéo này sao có thể dễ dàng tin tưởng chuyện kia như vậy. Đối với vấn đề này Quyên Tử cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Cuối cùng hàng giả cũng bị vạch trần, Quyên Tử cũng cảm thấy có chút sảng khoái, bởi vì Mạc Vân Đan đó đối với cô không có chút ấn tượng tốt nào, tự cho bản thân mình là cao sang quyền quý, khiến cho người khác hận không thể đạp thẳng lên chân cô ta. lên

Sau đó lại nghe nói, Mạc gia vẫn kiên nhẫn đi tìm Mạc Vân Đan thật, người nhà này cũng thật cố cháp. Bây giờ vị đại thủ trưởng này mất thời gian với cô lâu như vậy, hóa ra là vấn đề này, chẳng lẽ ông ta nghĩ cô chính là đứa cháu thất lạc đó sao?

Quyên Tử cảm thấy, người nhà họ Mạc này thật đúng là tẩu hỏa nhập ma hết rồi, Quyên Tử hít sau một hơi, rất nghiêm túc nói:

"Tôi có thể khẳng định mà nói cho ngài, tôi là con ruột của cha mẹ tôi. Còn về chuyện tại sao lại hoài nghi tôi thì tôi không biết, nhưng tôi chính là con của cha mẹ tôi, cho nên xin ngài không cần phải đến làm phiền tôi. Còn về con rể tương lai Tả Hồng của ngài, tôi cũng không có ép buộc anh ta, hơn nữa tôi cũng đã nói rất rõ ràng, đời này sẽ không bao giờ kết hôn cùng anh ta, cho nên ngài có thể yên tâm hoàn toàn, chỉ cần anh ra và con gái ngài kết hôn, tôi sẽ ngay lập tức biến mất khỏi thế giới của anh ta, mai danh ẩn tích. Tôi nói được làm được, mặc dù tôi chỉ là một người nhỏ bé không có giá trị, nhưng tôi cũng khinh thường chuyện làm tiểu tam, hẹn gặp lại."

Quyên Tử nói xong, xoay người đi ra hướng cửa hính, không chậm trễ một chút nào. Đi đến khung cửa chợt nghe thấy âm thanh sau lưng của Mạc Quan Vinh:

"Nha đầu, không cần kết luận vội vàng như vây, sự thật có thể chứng minh tất cả."

Quyên Tử dừng bước, quay đầu lại, lão già này quả thật rất cố chấp rồi. Quyên Tử cảm thấy có lẽ cô cũng phải khai thông cho lãnh đạo một chút, cô ngẩng đầu lên nở nụ cười:

"Nói như vậy, nếu thật sự tôi là cháu gái đã mất tích của nhà học Mạc thì tôi hi vọng, các người vĩnh viễn không tìm thấy tôi, không cần nhận người thân là tôi, bởi vì tôi sống rất tốt, rất hạnh phúc, chỉ muốn cái người tránh xa tôi ra, không cần dùng tiêu chuẩn của các người để đánh giá tôi, không phải ai cũng muốn biến thành phượng hoàng. Trong thế giới của tôi, tôi chính là phượng hoàng, không cần thiết điều gì nữa. Vậy nên nếu quả thật đúng là tôi, xin các người hãy rời khỏi thế giới của tôi, để cho cuộc sống của tôi được yên bình, tôi sẽ rất cảm ơn."
Bình Luận (0)
Comment