Cách gọi bất ngờ này khiến tâm trạng Hạ Xa Vũ trở nên tốt hơn, đến mức cảm giác không quen khi trở lại công ty trong ngày đầu tiên cũng giảm đi rất nhiều. Hạ Xa Vũ thậm chí còn rất hiệu quả hoàn thành một số công việc tồn đọng đã lâu.
Vào khoảng 11 giờ, cậu dành thời gian tiếp đón một nhóm đến từ nhà xuất bản khác để trao đổi. Rất nhanh đã đến giờ ăn trưa, đương nhiên là cùng nhau ăn cơm, khi bữa ăn kết thúc, cũng đã gần 1 giờ rưỡi. Cậu lại gấp gáp trở về công ty.
Khi đến dưới lầu, không biết từ khi nào Phó Đài Sầm đã có mặt trước, đang đứng gác một chân, tựa lưng vào tường dưới mái hiên, hút thuốc một cách thản nhiên. Khói thuốc mỏng manh, tóc dài của anh bị gió thổi hơi rối. Chiếc áo sơ mi không quá ôm sát cơ thể, gió lại khiến cổ áo hơi mở ra, hai cúc áo bị tháo ra một cách tùy ý.
Hạ Xa Vũ vội vã cúi xuống nhìn điện thoại, vừa rồi lúc lái xe cậu không chú ý, bây giờ mới thấy tin nhắn "Đã đến" mà Phó Đài Sầm gửi cho mình, liền vội vàng chạy tới.
Phó Đài Sầm mỉm cười nhìn cậu, nếu không phải vì xung quanh người qua kẻ lại, anh thực sự muốn mở rộng cánh tay để đón Hạ Xa Vũ.
Khi Hạ Xa Vũ đến gần, Phó Đài Sầm mới hơi có vẻ trách móc: "Cứ tưởng em sẽ xuống đón anh sớm hơn, thế chúng ta còn có thể ngồi trong xe của em thêm một lúc."
Đối diện với sự trêu đùa này, Hạ Xa Vũ giờ đã có thể giữ bình tĩnh, chỉ cần không tiếp lời là được: "Buổi trưa tiếp khách hơi lâu." Sau đó cậu lại hỏi quan tâm: "Anh ăn gì vào buổi trưa?"
Phó Đài Sầm trả lời: "Mới ăn một phần salad ở quán cà phê bên cạnh." Nói xong anh phát hiện Hạ Xa Vũ không nhìn vào mắt mình mà cứ nhìn xuống dưới, anh không khỏi nhìn xuống mình rồi hỏi: "Sao vậy?"
"Anh có thể cài thêm một cúc áo nữa không?"
Tưởng là vì sự chiếm hữu của đối phương, Phó Đài Sầm vui vẻ chỉnh lại cổ áo: "Cài như thế này cũng đâu phải quá lộ."
"Không phải, là ở chỗ xương quai xanh của anh có vết cắn." Xung quanh người qua lại, Hạ Xa Vũ cảm thấy hơi khó nói, cậu hạ thấp giọng nhắc nhở: "Hình như là mấy hôm trước em vô ý cắn lên."
Phó Đài Sầm dập tắt điếu thuốc vào thùng rác, không quan tâm nói: "Thấy gì thì thấy thôi, nhà văn không thể có đời sống tình cảm sao?"
Câu này nói cũng có lý, dù sao vết cắn này cũng không phải ghi tên mình. Hạ Xa Vũ đành thôi, ngẩng tay nhìn đồng hồ: "Thời gian không còn nhiều, lên thôi. Đừng quên những gì em đã nói với anh hôm qua."
Phó Đài Sầm mỉm cười nhìn cậu, hôm nay lại là bộ vest và sơ mi, ngay cả chiếc tất đen lộ ra ở cổ chân cũng khiến anh liên tưởng đến lần đầu gặp gỡ. Đặc biệt là giờ đây, vẻ lo lắng của Hạ Xa Vũ càng khiến anh thấy thú vị, khiến anh càng muốn nắm tay đối phương để xem phản ứng hoảng hốt của cậu. Tuy nhiên, Hạ Xa Vũ lại tỏ ra cảnh giác, vẻ mặt nghiêm túc đi ngang qua anh, dẫn đường đi thẳng.
Lúc này, cứ tưởng rằng buổi ký kết này chỉ có một vài người tham dự, thường thì chỉ có biên tập viên, bản quyền, nhân viên phụ trách, tổng cộng ba người là cùng. Nhưng khi mở cửa phòng họp, anh ngạc nhiên thấy hai bên bàn họp gần như đã ngồi đầy người. Thấy Phó Đài Sầm có chút bất ngờ, lúc này Hạ Xa Vũ mới thì thầm giải thích bên tai anh: "Biên tập Lưu rất coi trọng chuyện này, nói là buổi chiều phải giải quyết tất cả vấn đề của anh ở đây, vì vậy các giám đốc các phòng ban đều có mặt."
Phó Đài Sầm cảm thấy mình giống như là con cừu đi vào miệng hổ, không khỏi bật cười một cách bất đắc dĩ: “...Cảnh này là không ký hợp đồng thì không cho anh rời đi à?”
Hạ Xa Vũ khẽ cười một cái: “Cũng không sai biệt lắm.”
Rất nhanh, Lưu Dập từ giữa phòng đứng lên, tiến lại bắt tay đón tiếp: “Tác giả Phó, cuối cùng cũng đợi được tin vui, Tiểu Hạ quả thật không phụ sự mong đợi.”
Phó Đài Sầm bắt tay với Lưu Dập, ánh mắt lướt qua, khiến Hạ Xa Vũ cảm thấy tim đập mạnh, sợ rằng anh sẽ nói ra lời gì đó gây bất ngờ. Tuy nhiên, Phó Đài Sầm lại bình thản mở lời: “Quản lý Hạ rất chuyên nghiệp, làm việc cũng rất thận trọng, giao cuốn sách cho cậu ấy tôi rất yên tâm.”
Nghe Phó Đài Sầm mà trước đây đã nói đủ loại lời nói trêu chọc trên giường, nay lại nói nghiêm túc trước mặt người khác về mình, Hạ Xa Vũ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ ho nhẹ một cái, quay mặt đi, giả vờ chỉnh lại cây bút bi trên bàn.
Sau khi khách sáo xong, mọi người ngồi xuống, chỉ có Phó Đài Sầm để lại một chỗ trống đối diện, rõ ràng là dành cho Hạ Xa Vũ.
Khi Phó Đài Sầm đeo kính vào, Hạ Xa Vũ lật hợp đồng ra đưa cho anh, bắt đầu giải thích các điều khoản và chi tiết một cách thành thạo. Phó Đài Sầm, người đã trải qua nhiều cuộc đàm phán, rõ ràng cũng rất hiểu về giao dịch này, suốt buổi không biểu lộ cảm xúc gì, rất khó đoán biết anh đang nghĩ gì. Chỉ thỉnh thoảng gật đầu, thậm chí có lúc anh tựa vào ghế, không quá chú ý, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra điểm quan trọng và đưa ra câu hỏi.
“Phương án này theo mức nhuận bút cố định, liệu có thể thay đổi theo từng giai đoạn sau khi in ấn không?” Phó Đài Sầm cầm tách trà nhấp một ngụm, giọng điệu bình thản.
Hạ Xa Vũ đã quen với kiểu trêu chọc, thậm chí không nghiêm túc của Phó Đài Sầm, nhưng trong cuộc họp này, anh lại có thể đột ngột đưa ra những câu hỏi chính xác, thể hiện sự am hiểu về ngành này.
Vì vậy, Hạ Xa Vũ cũng không dám khinh suất, lấy lại sự bình tĩnh, dùng thái độ chuyên nghiệp và lý lẽ để giải thích ưu điểm và tính toán của phương án hiện tại.
“Tôi vẫn có một chút nghi ngờ.” Phó Đài Sầm nói, “Tôi đề nghị thêm một mốc thời gian giữa, để có thể điều chỉnh chiến lược dựa trên doanh số, hoặc chúng ta có thể ký một thỏa thuận bổ sung ngay từ bây giờ.”
Hạ Xa Vũ nhíu mày, môi mím chặt thành một đường thẳng. Cậu không ngờ Phó Đài Sầm lại đưa ra yêu cầu khó khăn tại đây. Vì trước đó hai người đã bàn về phương án này, lúc đó câuj ngồi trên đùi Phó Đài Sầm, trong bộ đồ ngủ, Phó Đài Sầm không hề phản đối, mà còn vội vã đẩy máy tính ra, đẩy cậu xuống giường. Nhưng bây giờ anh lại trong bộ vest chỉnh tề ngồi đây, không hiểu sao lại trở nên nghiêm khắc đến thế với những chi tiết này.
Hơn nữa, với mối quan hệ hiện tại giữa họ, dù có vấn đề gì, cũng có thể thảo luận riêng tư, không cần phải làm căng như thế này.
Hạ Xa Vũ hơi nhướng mày, liếc Phó Đài Sầm một cái như ra hiệu “Anh lại muốn làm gì nữa?”, nhưng Phó Đài Sầm chỉ khẽ mỉm cười, rồi bí mật nháy mắt với cậu.
“….” Hạ Xa Vũ cảm thấy thật sự tức giận, lúc này không phải lúc để bộc lộ, là một bên yếu thế, cậu chỉ đành hít một hơi thật sâu, ép mình bình tĩnh lại, cười xã giao với Phó đại tác giả: “Anh thực sự muốn làm vậy à?”
Phó Đài Sầm khoanh tay, dáng vẻ thoải mái: “Tôi kiên quyết.”
Hạ Xa Vũ cũng không nhịn nổi nữa: “Được thôi, tôi sẽ chuẩn bị một bản thỏa thuận bổ sung. Nhưng tôi vẫn cho rằng điều này là thừa, vì rất nhanh anh sẽ hiểu, phương án này của tôi là hợp lý nhất.”
Khi câu này vừa thốt ra, phòng họp bỗng nhiên yên tĩnh vài giây. Đối mặt với bên cấp quyền, không chỉ Hạ Xa Vũ mà ngay cả cả phòng bản quyền cũng rất ít khi có thái độ kiên quyết như vậy. Hơn nữa, đối diện họ là Phó Đài Sầm, tác giả bán chạy hàng đầu, vậy mà Hạ Xa Vũ lại dám nói ra một câu mạnh mẽ như vậy, thực sự khiến mọi người bất ngờ.
Tưởng Tân Hoa là người đầu tiên phản ứng, khẽ thúc tay vào Hạ Xa Vũ, nhắc cậu giữ lại chút khí thế, đừng làm căng quá khiến cuộc đàm phán đổ vỡ, mất cả chì lẫn chài.
Hạ Xa Vũ lúc này mới nhận ra mình đã mất bình tĩnh. Vì với Phó Đài Sầm quá quen thuộc, cậu mới đối xử như vậy, làm cho chiến lược đàm phán bị quên mất. Cậu vừa định nói gì đó để hòa hoãn tình hình, nhưng Phó Đài Sầm lại nhẹ nhàng xua tan mọi căng thẳng, không như những gì mọi người tưởng, anh không nổi giận mà chỉ cười nhẹ: “Vậy tôi sẽ chờ thỏa thuận bổ sung từ quản lý Hạ.” Sau đó anh không nói gì thêm.
Để nhanh chóng kết thúc phần căng thẳng của việc chỉnh sửa hợp đồng, Lưu Dập lập tức ra hiệu cho giám đốc vận hành lên trình bày kế hoạch vận hành tùy chỉnh cho cuốn sách Nắm Chặt.
Kế hoạch này chú trọng vào sự sáng tạo và chiều sâu nội dung cùng độ nóng của chủ đề, marketing dành cho Phó Đài Sầm rất khiêm tốn, những điều cần anh hợp tác cũng rất hợp lý. Phó Đài Sầm biết kế hoạch này hẳn là đã được Hạ Xa Vũ xem qua, vì vậy anh cũng hiểu rõ tâm tư của cậu, cũng liền thoải mái vươn chân ra, bắt đầu lơ đãng nghe.
Khi phòng họp tắt đèn, không gian trở nên mờ tối, chỉ có ánh sáng từ màn chiếu chiếu lên khuôn mặt Hạ Xa Vũ. Cậu như mọi người, đang chăm chú lắng nghe màn trình bày. Không hiểu sao, trong ánh sáng ấy, vết ruồi nhỏ ở đuôi mắt cậu như một điểm sáng nhảy múa giữa bức tranh tĩnh mịch, làm cho người nhìn không thể rời mắt.
Rất nhanh, Hạ Xa Vũ nhận ra có gì đó không ổn, cậu cảm nhận được dưới bàn, có ai đó đang dùng mũi giày cứng chạm nhẹ vào phần tất lộ ra của cậu.
Người đó vừa mới quấy rối, làm cậu xấu hổ trước mặt mọi người, giờ lại tiến lại gần làm gì?
Hạ Xa Vũ không khỏi nhíu mày, khẽ quay đầu gửi một ánh nhìn sắc bén. Phó Đài Sầm đón nhận ánh mắt ấy, nụ cười trên môi càng sâu, dưới bàn, mũi giày còn nhẹ nhàng xoa nhẹ, vẽ vòng tròn một cách mập mờ.
Hạ Xa Vũ cảm thấy hơi thở của mình cũng bắt đầu rối loạn, nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý, cậu hạ mắt xuống, không động đậy, từ từ dịch chân ra ngoài, nhưng vì bàn khá hẹp, Phó Đài Sầm lại cao gần 1m88, đôi chân dài duỗi ra, không tránh được, rất nhanh Phó Đài Sầm đã thuận lợi đuổi theo, dùng xương mắt cá chân hơi nhẹ nhàng quệt vào bắp chân cậu.
Trong căn phòng họp này, ai mà ngờ được vừa mới đây hai người còn căng thẳng, nay lại dưới bàn đang lén lút làm những chuyện mập mờ thế này.
Hạ Xa Vũ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cố gắng ép mình tập trung vào đồng nghiệp đang thuyết trình phía trước—
“Hoạt động này sẽ kéo dài khoảng một tháng, và sẽ bắt đầu tiếp cận trước 15 ngày, hy vọng thầy Phó có thể giúp đỡ…”
Không được, vẫn rất khó tập trung. Trong lòng như có hàng nghìn con kiến đang bò.
“Tất cả các cửa hàng sách offline sẽ đưa ra biển quảng cáo điện tử… các sản phẩm phụ trợ cũng đã được đưa vào thẩm định…”
Ánh sáng dù rất mờ, nhưng sao ánh mắt Phó Đài Sầm lại sáng đến vậy, vừa sâu thẳm lại đầy ẩn ý, như thể nhìn thấu được tâm tư xao động khó yên của cậu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh.
“Trên đây là kế hoạch vận hành ban đầu cho Nắm Chặt, sau này sẽ điều chỉnh theo thời gian xuất bản và tối ưu hóa dựa trên các chủ đề nóng.”
Khi lời vừa dứt, đèn sáng lên, Hạ Xa Vũ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác kỳ quái dưới bàn cũng biến mất, trong khi ánh mắt trên bàn lại dồn về phía Phó Đài Sầm. Người gây sự chú ý ấy chỉnh lại kính mắt, quay ghế một chút, để cách cậu một khoảng.
Không biết sao người này lại có thể diễn giỏi đến vậy, khuôn mặt anh tuấn dưới lớp kính vàng đã trở lại vẻ nghiêm túc trong công việc, tay lơ đãng xoay cây bút.
“Kế hoạch ổn, tôi không có ý kiến.” Phó Đài Sầm mỉm cười nhẹ, “Chỉ là trang năm và trang mười có một số lỗi chính tả, có thể sửa lại một chút.”
Giám đốc vận hành vội vã đồng ý, cũng thán phục đôi mắt sắc bén của Phó Đài Sầm. Nhưng may mắn là toàn bộ kế hoạch đã thông qua, các trưởng phòng vốn nghĩ rằng Phó Đài Sầm khó làm việc, giờ đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người này không hề khó gần như tưởng tượng.
Cuối cùng, trước khi ký tên, vì hợp đồng còn vài chỗ cần sửa nhỏ và có một thỏa thuận bổ sung cần làm lại, Hạ Xa Vũ phải quay về văn phòng in lại. Cậu đứng lên nói với Lưu Dập: “Chắc không có vấn đề gì nữa, mọi người đã vất vả rồi, tôi đi in lại rồi mang về cho thầy Phó ký, mọi người có thể về trước.”
Lưu Dập nhìn đồng hồ, cũng đứng lên nói với Phó Đài Sầm: “Tôi còn có một cuộc họp lúc bốn giờ, thời gian hơi gấp, phần sau giao cho Tiểu Hạ.” Sau đó quay sang Hạ Xa Vũ dặn dò, “Cậu chăm sóc thầy Phó cho tốt.”
Hạ Xa Vũ gật đầu: “Yên tâm ạ.”
Sau khi Lưu Dập rời đi, những người còn lại cũng lần lượt ra về. Khi Tưởng Tân Hoa đi qua, vỗ nhẹ vào vai Hạ Xa Vũ, nói một câu: “Chúc mừng nhé.” Hạ Xa Vũ cười cười, tiễn họ đi.
Khi phòng họp hoàn toàn vắng lặng, Hạ Xa Vũ tắt máy chiếu, rút USB, rồi im lặng một lúc, cuối cùng ngẩng đầu nhìn vào mắt Phó Đài Sầm, thấp giọng nói: “Anh làm sao vậy? Nếu không muốn ký, có thể nói thẳng.”
“Em giận rồi à?” Phó Đài Sầm chống cằm cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “quản lý Hạ, anh đâu thể đồng ý ngay lập tức, phải diễn một chút chứ.”
“Chả có tí diễn nào cả.” Hạ Xa Vũ lộ ra một biểu cảm khó nói, “Có thể anh vốn dĩ là kiểu người đột nhiên thay đổi ý định, nghĩ ra cái gì là làm cái đó.”
Phó Đài Sầm cười đến mức đầu hơi nghiêng: “Danh tiếng của anh tệ vậy sao?”
“Nghe nói còn tệ hơn, anh có muốn nghe không?”
“Có cái gì tệ hơn nữa không?” Phó Đài Sầm hạ thấp giọng, “Em chọn một cái mà nói ở trên giường, lúc đó anh có thể thích nghe.”
“……” Mọi người vừa rời đi không lâu, Hạ Xa Vũ không muốn nói những chuyện như vậy ở chỗ làm, cậu khẽ ho một cái, rút lui, chuẩn bị rời đi, “Không nói nhảm nữa, em đi in lại hợp đồng đây.”
Phó Đài Sầm đột nhiên đứng lên, chỉnh lại tay áo, đi đến gần cậu: “Từ đầu cuộc họp anh đã muốn hỏi một câu.”
Hạ Xa Vũ nghĩ rằng Phó Đài Sầm có vấn đề gì với hợp đồng, nếu hỏi lúc này cũng không muộn, liền đứng lại: “Ừm, anh nói đi.”
“Anh muốn hỏi…” Phó Đài Sầm ngẩng mắt nhìn quanh, “Ở đây có camera giám sát không?”