Tình Yêu Duy Nhất

Chương 60

Tỉnh Tuệ ngồi trong phòng làm việc ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên đó đều là những tin viết về Tô Thư Niệm.

Các nhân viên cũng đều làm việc một cách thật cẩn thận, chỉ sợ mình chỉ sai một chút sẽ bị giám đốc sa thải.

Trên dưới công ty đều vì tin tức của Tiêu Thị mà phập phồng lo sợ, không khí cũng trở nên thật bí bách doạ người.

Tỉnh Tuệ càng đọc tin tức càng giận hơn, cô nắm chặt bàn tay đặt trên mặt bàn ánh mắt đầy lạnh lẽo.

"Hay lắm, các người hay lắm".

Cô gằn từng tiếng, ánh mắt đầy sự độc ác đến doạ người.

Tô Thư Niệm ngồi trong lòng Tiêu Cảnh Hoàn nhàn nhã ăn dâu tây, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hỏi

"Anh đầu tư vào bệnh viện và thiết bị y tế rốt cuộc bao nhiêu vậy?"

"Không nhiều. Đủ dùng thôi".

Hai năm gần đây Tiêu Thị mở rộng đầu tư vào y học, đã có rất nhiều bệnh viện tư nhân được tập đoàn đầu tư.

Tiêu Cảnh Hoàn nói chuyện này với cô cũng là muốn cô đến bệnh viện làm, dù không nói ra nhưng trong mắt cô anh nhìn rõ được ngọn lửa ham muốn với công việc chữa bệnh cứu người như thế nào.

"Để em suy nghĩ đã, được không?"

Cô đút một quả dâu tây vào miệng anh thì thầm.

Dù không thích ăn nhưng đồ đã được cô đưa đến tận miệng Tiêu Cảnh Hoàn vẫn miễn cưỡng há miệng ăn hết.

Anh tựa cằm lên đỉnh đầu coi cất giọng đầy cưng chiều

"Phải nhanh lên đấy, anh không có kiên nhẫn để đợi lâu đâu".

"Aiya, lại thành ông già hay lèm bèm rồi".

Dạo này vì được anh cưng chiều nên lá gan của Tô Thư Niệm cũng lớn lên không ít, lúc thì xoa đầu anh như đứa trẻ, khi thì lại luôn miệng gọi anh là ông già. Thật là!

"Nói lại xem? Hửm?"

Tiêu Cảnh Hoàn vỗ mông cô như muốn trừng phạt nhưng con mèo nhỏ trong lòng không những không sợ mà còn thích chí bật cười khanh khách.

————

Sáng thứ hai, Tô Thư Niệm bắt xe đến nghĩa trang. Trên tay cô là một bó hoa cúc trắng đi đến trước mộ Lâm Thù nhẹ nhàng đặt lên

"Lâu rồi mới tới thăm anh, không trách em chứ?"

Đáp lại cô chỉ là cơn gió thổi tới, vì là ngày thường nên nơi này càng thưa thớt quạnh hiu.

Tô Thư Niệm lấy trong túi xách ra một gói giấy lau sạch sẽ bụi bặm bám lên thành mộ. Cô vừa lau vừa nói

"Lâm Thù, em đã yêu một người đàn ông khác. Anh ấy bá đạo, đôi lúc lại có chút tàn nhẫn nhưng em tin anh ấy là người tốt. Anh sẽ ủng hộ em chứ?"

"Em định sẽ quay lại làm bác sĩ, đó là ước mơ lớn nhất của em. Em không muốn cùng anh ở mãi trong quá khứ nữa, dù quá khứ đó đầy đau khổ nhưng em chưa từng hối hận vì đã quen biết anh. Anh đã dẫn dắt, dạy dỗ em rất nhiều điều nhưng Lâm Thù, cuối cùng em vẫn phải tự mình bước đi, phải không?"

Tô Thư Niệm lặng im nhìn gương mặt điển trai trên bia mộ liền thở dài.

Kí ức như thước phim lướt qua trong trí óc cô, hai người đã từng cười, từng khóc, từng hứa sẽ cùng nhau mãi mãi vậy mà bây giờ lại âm dương cách biệt.

Còn cô, cứ tưởng rằng cuộc đời mình sẽ mãi cùng anh mắc kẹt trong quá khứ nhưng hôm nay cũng đã mạnh mẽ bước về phía trước.

Thời gian đúng là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu mọi thứ.

Tiêu Cảnh Hoàn lái xe đưa Tô Thư Niệm đi ăn ở một nhà hàng Nhật Bản. Cô vừa ăn sushi vừa nói

"Hoàn, em đồng ý đến bệnh viện".

"Thật?" Anh dừng đũa lại nhìn cô.

Tô Thư Niệm nhướn mày

"Em là người hay nói đùa sao? Em đã suy nghĩ kĩ rồi, làm bác sĩ vẫn là việc thích hợp với em nhất"

"Sao tự nhiên lại suy nghĩ vậy?" Anh gắp vào bát cô một miếng cá hồi nhẹ giọng hỏi.

"Hôm nay em đến thăm mộ Lâm Thù, cũng nói rất nhiều điều với anh ấy. Em cũng không thể mãi mắc kẹt lại trong quá khứ như vậy được".

Tô Thư Niệm nói xong cầm chén rượu bên cạnh nhấp môi, vị cay xè của rượu làm cô nhăn mặt.

Tiêu Cảnh Hoàn nghe đến tên Lâm Thù liền ngẩn người, anh càng muốn quên đi cái tên này thì lại càng nghe thấy nó nhiều hơn.

"Một người đã chết thì có gì mà nói chuyện chứ?" Tiêu Cảnh Hoàn thì thầm.

"Hả? Anh nói gì cơ?"

Tô Thư Niệm không nghe rõ nghiêng đầu hỏi lại.

Lúc này anh mới nhận ra là mình đã quá để tâm đến cái tên Lâm Thù liền bật cười, gắp sushi vào bát cô

"Nói là em ăn nhiều vào, có thịt ôm mới thích".

Tô Thư Niệm lườm anh một cái thật dài, rồi cúi đầu ăn một cách ngon lành.

Nhưng bữa cơm này Tiêu Cảnh Hoàn không thể nào mà nuốt nổi, tâm tình của anh đã vì hai chữ Lâm Thù này mà mất sạch.

Bình Luận (0)
Comment