Người đàn ông trung niên run rẩy, khó nhọc cất giọng:
"Giang... Giang Thượng Hàn, nhà họ Giang có bao nhiêu người, tại sao nhất định phải bắt tôi không buông? Tôi... tôi..."
Giang Thượng Hàn nâng chén trà, vẻ mặt lạnh lùng:
"Ông không phải người đầu tiên, tất nhiên, cũng không phải người cuối cùng."
Người đàn ông cắn răng, ánh mắt đầy hận ý:
"Cậu xem thường gia quy, phản bội tổ tiên, hãm hại thân thích, nhà họ Giang sao có thể có kẻ như cậu..."
Giang Thượng Hàn nhàn nhạt đáp:
"Tôi tưởng mấy người đã biết từ lâu rồi. Hôm nay mới nhận ra tôi sao?"
Người đàn ông trung niên run rẩy dữ dội hơn, ánh mắt đầy sợ hãi lẫn căm phẫn.
Bỗng nhiên, không biết lấy sức từ đâu ra, ông ta bật dậy, đẩy ngã những người xung quanh, cố gắng bỏ chạy.
Nhưng còn chưa chạy được ra khỏi đình, ông ta đã bị khống chế, bị quăng mạnh xuống đất, phát ra âm thanh đau đớn nặng nề.
Giang Sơ Ninh đứng nhìn, khuôn mặt tái nhợt, theo phản xạ lùi lại hai bước.
Trong đình, Giang Ảnh vừa định tiến lên, nhưng Giang Thượng Hàn chỉ khẽ giơ tay, thậm chí không liếc nhìn. Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng:
"Về nói với Phong Toàn, trong vòng hai ngày, nếu tôi không nhận được tin tức mong muốn, người tiếp theo ở đây sẽ là ông ta."
Người đàn ông trung niên đã không thể nói gì, môi mấp máy, bị hai người dìu ra ngoài.
Khi đi ngang qua Giang Sơ Ninh, ông ta gắng gượng hé mắt - con mắt gần như bị m.á.u che phủ - nhìn cô như muốn nói gì, nhưng cuối cùng không phát ra được âm thanh nào.
Chẳng mấy chốc, người của Giang Thượng Hàn đã rút lui, t.h.i t.h.ể và vết m.á.u được dọn sạch.
Trong đình giờ chỉ còn lại Giang Thượng Hàn.
Giang Sơ Ninh đứng ở cuối hành lang, muốn bước tới nhưng đôi chân như đeo chì, không thể nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Giang Thượng Hàn đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô.
Giang Sơ Ninh siết chặt tay, bản năng khiến cô lùi lại một bước.
Giang Thượng Hàn nhìn vào vai áo ướt sũng của cô:
"Đi thay quần áo đi."
Cô cúi mặt, giọng khô khốc: "Em..."
Giang Thượng Hàn nhàn nhạt nói:
"Tôi bảo người đưa em về."
Anh vừa định quay đi, thì Giang Sơ Ninh bất ngờ túm lấy ống tay áo anh:
“Em... em không đi nổi, chân em mềm nhũn rồi..."
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô: "Sợ sao?"
Giang Sơ Ninh gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu. Một lát sau, cô lắp bắp nói:
"Người... người chú đó em có quen. Em không sợ, nhưng thật ra... thật ra em hơi chóng mặt khi nhìn thấy máu..."
Nói xong, cô bất ngờ ngã khụy sang bên cạnh.
Giang Thượng Hàn đỡ lấy cô, ngừng lại trong giây lát, rồi cúi xuống bế cô lên.
Giang Sơ Ninh lập tức ôm chặt lấy cổ anh, không buông.
Giang Thượng Hàn:
"..."
Anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ:
"Em rốt cuộc sợ hay không sợ?"
Giang Sơ Ninh vùi đầu vào n.g.ự.c anh, giọng nghẹn ngào:
"Vừa rồi anh nhìn em bằng ánh mắt đó, vẻ mặt đó, như muốn đẩy em ra xa. Em sợ chứ... nhưng em chưa từng chứng kiến những chuyện như vậy, ai nhìn thấy mà không sợ."
Cô nhớ lại lời của Giang Nguyên:
"Đây là thế giới của Giang Thượng Hàn."
Khi tới đây, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Cô từng nghe những câu chuyện kinh khủng hơn thế về anh.
Nhưng điều khiến cô không ngờ nhất chính là... người chú ấy.
Giang Sơ Ninh tự nói:
"Chú ấy chắc chắn đã làm điều gì đó tổn thương anh, nên anh mới đối xử với chú ấy như vậy."
Giang Thượng Hàn cúi đầu nhìn cô:
"Vậy nếu không phải thì sao?"
Chương 2042
Giang Sơ Ninh suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói:
"Cũng không sao cả. Chị Tinh Vãn từng nói với em rằng, để đánh giá một người tốt hay xấu, không phải nghe từ miệng người khác, mà phải từ những khoảnh khắc của chính mình. Chỉ cần người đó đối xử tốt với em, em sẽ mãi tin tưởng họ."
Giang Thượng Hàn khẽ động chân mày nhưng không nói gì.
Giang Sơ Ninh dựa lại vào lòng anh. Thực ra cô hiểu, trên thế giới này không có cái gì là tuyệt đối tốt hay tuyệt đối xấu, giống như chú hai của cô, hay những chú bác trong nhà họ Giang.
Họ vì lợi ích của bản thân có thể không từ thủ đoạn để làm tổn thương người khác.
Nhưng họ cũng sẽ nỗ lực hết sức để bảo vệ những người quan trọng với mình.
Chỉ là do lập trường khác nhau mà thôi.
Giang Thượng Hàn ôm cô vào phòng. Rất nhanh, nhân viên đã mang quần áo đến.
Anh nói: "Tôi chờ em ở ngoài."
Giang Sơ Ninh nhận lấy quần áo, gật đầu.
Sau khi Giang Thượng Hàn rời đi, cô cầm quần áo vào phòng tắm. Người bị ướt mưa, dính nhớp nháp thật khó chịu.
Đứng trong phòng tắm, cô mở vòi sen, cởi bỏ bộ quần áo ướt rồi đặt sang một bên.
Nước ấm từ từ tụ lại dưới chân, tạo thành một vũng nhỏ.
Giang Sơ Ninh cảm thấy chân mình vẫn còn hơi yếu. Khi bước vào trong, cô không để ý, chân trượt trên nước, liền ngã xuống sàn.
"Á——"
Bên ngoài phòng, Giang Thượng Hàn đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng động bên trong, lập tức cất điện thoại, xoay người mở cửa bước nhanh vào:
"Ninh Ninh."
Trong phòng không thấy bóng người.
Giang Thượng Hàn nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, nhanh chóng bước đến, nhưng khi đến trước cửa, anh dừng lại, gõ nhẹ:
"Ninh Ninh, nghe thấy lời tôi nói không?"
Giọng Giang Sơ Ninh xen lẫn tiếng nước, có chút khó chịu:
"Nghe thấy ạ..."
"Em làm sao vậy?"
“Em... em bị ngã rồi..."
Giang Thượng Hàn hỏi:
"Có nghiêm trọng không?"
Giang Sơ Ninh ấm ức đáp: "Đau."
Giang Thượng Hàn im lặng vài giây:
"Mặc quần áo vào."
"Quần áo em để bên cạnh, em không đứng lên được..."
"Khăn tắm đâu?"
"Trên tường."
Giang Thượng Hàn đứng đó, thở ra một hơi, chậm rãi nói:
"Em thử đứng lên, với lấy quần áo xem được không?"
Giang Sơ Ninh nhỏ giọng:
"Để em thử."
Cô vịn vào tường, chậm rãi đứng dậy, nhưng rõ ràng vẫn chưa hết hoảng sợ, chân vừa mềm lại ngã xuống sàn lần nữa.
Nghe thấy tiếng động bên trong, Giang Thượng Hàn không chần chừ nữa, mở cửa đi thẳng vào.
Trong phòng tắm đầy hơi nước mờ mịt, tầm nhìn không rõ ràng.
Giang Thượng Hàn kéo một chiếc khăn tắm, mở ra, cúi xuống bế Giang Sơ Ninh lên.
Giang Sơ Ninh ngoan ngoãn ngoài dự đoán, cuộn tròn trong lòng anh, không nói một lời.
Giang Thượng Hàn đặt cô lên giường, kéo chăn đắp kín người cô, sau đó mới hỏi:
"Đau ở đâu, để tôi xem."
Giang Sơ Ninh hai tay nắm chặt chăn, ngồi đó, mặt đỏ bừng. Không biết là vì hơi nước trong phòng tắm hay vì xấu hổ.
Thấy cô không nói gì, Giang Thượng Hàn trầm giọng:
"Hửm?"
Giang Sơ Ninh nhìn anh, môi mấp máy, mãi mới thốt ra được hai chữ:
"Mông ạ..."
Giang Thượng Hàn: "..."