Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp

Chương 2097.2 - Chương 2097.2098

Giang Thượng Hàn hôn lên mi cô, không vội làm bước tiếp theo, mà là ôm cô vào phòng tắm.

Tối qua, Giang Sơ Ninh uống rượu, tuy tỉnh dậy còn hơi đau đầu, thân thể mỏi nhừ, trong phút chốc lát bị chuyện khác chi phối, nhưng lúc này ngâm mình trong nước ấm, vẫn là cảm giác cả người đều được xoa dịu, dễ chịu đến muốn duỗi thắt lưng một cái.

Mà ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua màn sương sớm rơi trên mặt biển xanh thẳm, hải âu kết thành đoàn bay qua.

Trước đây cô không phải chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy, hình như là một lần đẹp nhất.

Giang Sơ Ninh thu hồi tầm mắt, ghé vào cạnh bồn tắm, nhìn Giang Thượng Hàn quần áo ướt đẫm nói:

"Sau này chúng ta có thể thường xuyên tới đây không?"

Giọng Giang Thượng Hàn trầm thấp: "Ừm?"

Giang Sơ Ninh tưởng tượng nói:

"Cứ như vậy, chỉ có hai chúng ta, không có ai khác quấy rầy, cũng không có nơi em cần đi, càng không có ân oán gia tộc, chỉ có em và anh, hai người chúng ta. Mỗi ngày cùng nhau ngắm mặt trời mọc, lại cùng nhau ngắm mặt trời lặn. Cũng có thể có một đứa nhỏ, chúng ta............."

Giang Sơ Ninh lời còn chưa dứt, bờ môi liền bị ngậm lấy.

Tay Giang Thượng Hàn giữ gáy cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô, tùy ý càn quét.

Giang Sơ Ninh bị ép ngẩng đầu lên, tư thế này không quá thoải mái, cô vươn tay nắm chặt sơ mi của anh, vốn là muốn mượn một chút lực, nhưng không ngờ tới, anh lại thuận thế ép xuống, chỉ vài giây sau, cả hai người đều ở trong bồn tắm.

Giang Thượng Hàn hôn lên gân cổ mảnh khảnh của cô, tay dò xét vào trong nước, khàn giọng mở miệng:

"Bây giờ có thể chưa?"

Giang Sơ Ninh còn không kịp trả lời, mười ngón tay liền cuộn lại, bám chặt vai anh.

Dưới nước nổi lên gợn sóng nhàn nhạt, cô gần như hoàn toàn mất đi sức lực, ôm chặt bờ vai anh.

Này mới chỉ là bắt đầu.

Mặc dù như thế, ngón tay Giang Sơ Ninh cũng không quên ngoan ngoãn cởi từng cúc áo sơ mi ngấm nước của anh.

Rất nhanh, thắt lưng kim loại cũng lách cách một tiếng bị mở ra.

.......................

Giang Thượng Hàn đỡ lấy thắt lưng cô, nhẹ nhàng hôn khóe môi cô:

"Nếu đau thì nói với tôi."

Giang Sơ Ninh ghé đầu lên vai anh, khẽ đáp một tiếng.

Cô nghĩ, có đau cũng không đau bằng hai lần dập m.ô.n.g trước.

Vất vả lắm mới tới bước này, cho dù đau cô cũng chịu được.

Nhưng mà anh vừa tiến vào được một chút, cô liền cảm thấy không ổn.

Mặc dù ở trong nước không nhìn thấy gì, nhưng mà.......cái chỗ nhỏ bé đó có thể thật sao?

Cô có c.h.ế.t không?

Giang Thượng Hàn cảm nhận thân thể cứng nhắc và siết chặt của cô, vươn tay vuốt vuốt dái tai cô:

"Đau à?"

Giang Sơ Ninh vô thức cúi đầu, kìm nén không lên tiếng.

Giang Thượng Hàn nói: "Đau thì cắn tôi."

Nghe thấy câu này của anh, Giang Sơ Ninh không khách khí nữa, cắn lên bờ vai anh.

Giang Thượng Hàn hô hấp trầm xuống, nhân cơ hội nắm chặt thắt lưng cô, mạnh mẽ nhấn xuống.

Nước trong bồn tắm theo động tác này, d.a.o động dữ dội, tràn ra đầy sàn.

Ngoài du thuyền nổi cơn gió, làn sóng hết tầng đến tầng khác, không ngừng lay động.

Chương 2098

Giang Sơ Ninh đau đến rên thành tiếng, dây thần kinh toàn thân đều tập trung hết về một chỗ, đau đến nỗi cô muốn bật khóc.

Giang Thượng Hàn ôm lấy thắt lưng cô, môi mím thành đường thẳng, cằm căng chặt, ngón tay nhẹ nhàng vân vê xương sống của cô, từ dưới lên trên.

Dần dần, cơ thể Giang Sơ Ninh bắt đầu thả lỏng.

Giang Thượng Hàn ôm cô đứng lên, nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm.

Cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến cô không khỏi ôm lấy cổ anh, cơ thể gắt gao dán chặt trên người anh.

Theo mỗi bước chân tiến về trước của anh, Giang Sơ Ninh lại cảm thấy mình khả năng sắp chết rồi.

Anh chỉ đi đường bình thường, bước chân còn chậm rãi, không có động tác gì quá lớn.

Giang Sơ Ninh mở một mắt ra, tuy rằng nhưng mà.................hình như cũng không quá đau giống như cô tưởng tượng.

Thậm chí còn có một chút cảm giác kỳ lạ.

Rất nhanh, Giang Thượng Hàn đã đặt cô lên giường, chậm rãi lui ra.

Giang Sơ Ninh nhìn bờ vai anh, chỗ vừa bị cô cắn, ánh mắt ướt át, nhỏ tiếng nói: "Chảy máu rồi."

Ánh mắt của Giang Thượng Hàn buông xuống, giọng nói rất trầm: "Ừm."

Sau khi ý thức được đối thoại của hai người không cùng một mặt nghĩa, Giang Sơ Ninh hơi đỏ mặt: "Em nói...........không phải cái kia!"

Nghe vậy, Giang Thượng Hàn nâng mắt nhìn cô: "Ừ?"

Giang Sơ Ninh chỉ chỉ: "Vai anh chảy máu rồi."

Giang Thượng Hàn nói: "Không sao."

Giang Sơ Ninh cắn môi, vươn tay sờ quanh vết thương của anh: "Đau không."

Giang Thượng Hàn thấp giọng: "Hẳn là không đau bằng em."

Giang Sơ Ninh: ".............."

Cô bắt đầu biện giải cho chính mình: "Em.............em không phải sợ đau, là thật sự rất đau, em..................."

Giang Thượng Hàn hôn lên môi cô: "Tôi biết."

Giang Sơ Ninh lại lần nữa quấn quanh cổ anh.

Giang Thượng Hàn hỏi cô: "Còn đau không?"

Giọng nói của Giang Sơ Ninh tinh tế: "Còn chút chút."

"Vậy còn muốn tiếp tục không?"

Môi Giang Sơ Ninh hơi cong lên: "Muốn."

Khóe môi Giang Thượng Hàn khẽ cong cong, cúi đầu chặn lời cô, tay tách hai đùi của cô ra, tiếp tục tiến vào.

Cảm giác quen thuộc đó lại lần nữa truyền đến, tay Giang Sơ Ninh gắt gao túm lấy ga giường.

Nhưng cơn đau lần này, hình như nhẹ hơn vừa rồi một chút.

Theo tần suất d.a.o động càng lúc càng nhanh, Giang Sơ Ninh cảm thấy thân mình dường như đang ở một thế giới khác, đến hô hấp cũng không còn là của mình.

Đau đớn bên trong cơ thể, sớm đã bị một luồng cảm xúc khác bao trùm.

Có rất nhiều lần, cổ họng cô phát ra âm thanh mất khống chế.

Những lời trên mạng nói quả nhiên không lừa cô, chuyện này sau khi cơn đau qua đi, liền rất....................sướng.

Ngoài du thuyền, ánh nắng càng lúc càng rực rỡ, chiếu rọi lên mặt biển.

Trên mặt biển trong veo, dường như còn có thể nhìn thấy đừng đàn cá nhỏ bơi lội, chúng không ngừng quây quanh du thuyền, như là đang kiếm ăn, không lỡ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment