Trong đại sảnh, chỉ còn lại sự tĩnh lặng khi khách khứa đã ra về.
Đồ uống và bánh ngọt còn chưa kịp dọn dẹp, khắp nơi bừa bộn, nhếch nhác.
Giang Sơ Ninh không thấy ai ở tầng dưới, lập tức chạy lên tầng hai. Cô chăm chú nhìn cánh cửa phòng làm việc đang mở một nửa, trong thoáng chốc, cô cảm thấy như có mùi máu lan ra, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển đầy lo lắng của chính mình.
Giang Sơ Ninh dường như đang bước đi nhờ vào chút ý thức cuối cùng, mỗi bước đi là một lần nỗi sợ hãi gia tăng.
Khi cô sắp bước vào phòng làm việc, bỗng nhiên có người nắm lấy cổ tay cô.
Giang Sơ Ninh quay đầu lại, ánh mắt mơ màng, nhìn chằm chằm vào anh, mở miệng, phải mất một lúc lâu mới cất được tiếng:
"Ba em... có phải ở trong đó không?"
Giang Thượng Hàn dùng hai tay nắm vai cô, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Em rời khỏi đây trước đi."
Giang Sơ Ninh lắc đầu, lẩm bẩm:
"Em phải đi tìm ba em..."
Cô nói rồi, không màng đến gì nữa, đẩy Giang Thượng Hàn ra, loạng choạng chạy vào phòng làm việc.
Trên sàn phòng làm việc, m.á.u loang lổ khắp nơi, và ba cô, nằm giữa một vũng máu, khuôn mặt thanh thản, giống như đang ngủ.
Trong tay ông, vẫn nắm chặt con búp bê cô đã tặng ông vào tối qua.
Giang Sơ Ninh bị cảnh tượng trước mắt làm cho đau đớn đến mức không thể chịu nổi, cô vội vàng chạy tới, quỳ xuống bên cạnh Giang Cảnh Nghiêu, khóc gọi và lay tay ông:
"Ba, ba dậy đi, đừng dọa con mà, ba đừng làm vậy, con cam đoan, con sẽ ngoan ngoãn, sẽ không làm ba giận nữa, lần này là thật... con đã hứa với ba là sẽ rời khỏi Giang Châu, con có thể... không bao giờ quay lại nữa, con sẽ nghe lời ba, xin ba, xin ba tỉnh lại đi..."
Bên cạnh, Giang Nguyên nhìn Giang Sơ Ninh, lại nhìn Giang Thượng Hàn, có vẻ như không ngờ cô sẽ quay lại đột ngột như vậy.
Giang Thượng Hàn đứng ở cửa, môi mím chặt.
Giang Sơ Ninh khóc không thành tiếng, những lời nói của cô đứt quãng, nhưng dù thế nào đi nữa, ba cô cũng sẽ không tỉnh lại nữa.
Lúc này, Chu Từ Thâm cũng đã đến, anh nhìn cảnh tượng trong phòng, đôi mắt đen híp lại.
Giang Thượng Hàn lên tiếng:
"Tôi đã bảo anh dẫn cô ấy đi rồi mà."
Chu Từ Thâm thu ánh mắt lại:
"Cô ấy khóc lóc đòi xuống xe, tôi làm sao ngăn được."
Giang Nguyên nhìn hai người họ vẫn trò chuyện như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, không có vẻ gì là muốn can thiệp, chỉ có thể tự mình bước tới kéo Giang Sơ Ninh lên:
"Đủ rồi, người c.h.ế.t không thể sống lại, em ở đây ăn năn cũng vô ích, ba em không nghe được đâu."
Giang Sơ Ninh khóc đến không thể thở nổi, lời nói của Giang Nguyên khiến cô càng thêm đau đớn.
Cô hận mình đã không nghe lời ba, luôn dựa vào sự thương yêu của ông mà đối nghịch lại, chẳng hiểu chuyện gì cả.
Mặc dù cô biết mọi chuyện đều là lỗi của mình, nhưng Giang Nguyên lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, không biết là an ủi cô hay đang chế giễu cô.
Dường như niềm vui nỗi buồn của con người vốn dĩ không thể hiểu được nhau.
Giang Sơ Ninh không nói lời nào, đẩy anh ra, quỳ xuống bên cạnh ba mình, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Giang Nguyên không biết làm sao, đang định nhìn về phía hai người ở cửa cầu cứu thì Giang Thượng Hàn đã bước tới, quỳ một chân xuống trước mặt Giang Sơ Ninh:
"Ninh Ninh, em đi khỏi đây trước nhé, được không?"
Giang Sơ Ninh ánh mắt ngập nước mắt:
"Nhưng anh đã hứa với em là ba em sẽ không sao mà..."
Giang Thượng Hàn khẽ nói:
"Xin lỗi."
Giang Sơ Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, cô không cần xin lỗi của anh, cô cũng biết tình hình này vốn không phải do cô có thể kiểm soát, cô chỉ muốn ba cô có thể sống lại.
Chương 2114
Giang Nguyên không ngờ Giang Thượng Hàn cũng bất lực, đành phải dùng "chiêu cuối":
"Xác ba em không thể cứ để như vậy mãi, phải đưa đi nhà tang lễ rồi. Nếu em thật sự có lòng hiếu thảo, sau này hãy thắp thêm vài nén hương, đốt thêm ít tiền giấy cho ông ấy."
Giang Sơ Ninh không thể chịu nổi nữa:
"Anh sao lại có thể nói ra những lời lạnh lẽo như vậy chứ!"
Giang Nguyên: "..."
Anh chỉ đang nói sự thật, sao lại thành lời lạnh lẽo được?
Giang Nguyên vừa định mở miệng tiếp, thì Giang Thượng Hàn liền quét ánh mắt sắc bén về phía anh, lập tức khiến anh im lặng, lùi lại hai bước, không dám nói thêm gì nữa.
Giang Thượng Hàn mạnh mẽ kéo Giang Sơ Ninh dậy, ôm cô vào lòng rồi đi ra ngoài.
Giang Sơ Ninh có lẽ chỉ trừ lúc trước không muốn gả cho anh, còn lại chưa bao giờ cô lại chống cự sự gần gũi của anh như vậy, cô vất vả giãy giụa: "
Em không đi đâu cả, em muốn ở lại bên cạnh ba em!"
Giang Thượng Hàn nói:
"Em không phải vừa thề là sẽ nghe lời ba, đồng ý rời khỏi Giang Châu sao?"
"Điều kiện là ba em phải tỉnh lại..."
Giang Thượng Hàn giọng lạnh lùng:
"Giang Sơ Ninh, em nên biết ba em muốn gì. Em nghĩ em ở đây khóc lóc sẽ là điều ông ấy muốn nhìn thấy sao?"
Giang Sơ Ninh lập tức im lặng, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng.
Giang Thượng Hàn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô:
"Được rồi, nghe lời đi, chúng ta rời khỏi đây trước, khi mọi việc ở đây xong xuôi, anh sẽ đón em."
Giang Sơ Ninh quay đầu lại, nhìn ba cô lần cuối, ánh mắt đầy lưu luyến.
Cô thì thào:
"Ba có phải đã biết trước hôm nay sẽ như thế này không, nên mới muốn sắp xếp cho em rời đi trước..."
Giang Thượng Hàn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Đi thôi."
Giang Sơ Ninh quay người xuống cầu thang, mỗi bước đi đều rất chậm, nước mắt vẫn không ngừng rơi, không thể lau hết được.
Khi đã ngồi lại trong xe, cô im lặng dựa vào cửa sổ, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài, không có lấy một tia sáng.
Chu Từ Thâm ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Sao không khóc nữa?"
Giang Sơ Ninh nói:
"Anh không phải chê em ồn ào sao?"
"Phải xem tình hình."
Giang Sơ Ninh không nói gì, chỉ im lặng lau nước mắt.
Chu Từ Thâm không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
"Lái xe."
Lúc 2 giờ sáng, máy bay hạ cánh ở Nam Thành.
Giang Sơ Ninh nhìn thành phố mà cô từng yêu thích, giờ đây lại chẳng còn chút cảm hứng nào.
Tại sao trước đây cô lại ngu ngốc đến thế, nhất quyết phải rời khỏi Giang Châu?
Đó là quê hương của cô, là nơi cô lớn lên.
Có tổ tiên của cô, có ba của cô.
Mà bây giờ, cô không thể quay lại nữa...
Khi đến biệt thự Tinh Hồ, Nguyễn Tinh Vãn vẫn chưua ngủ, vẫn đang chờ đợi họ.
Khi nhìn thấy Giang Sơ Ninh với đôi mắt sưng húp bước vào, cô vội vàng bước tới hỏi:
"Ninh Ninh, sao..."
Chưa kịp nói hết câu, Giang Sơ Ninh đã lao đến ôm chặt lấy cô, khóc nức nở.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, im lặng an ủi.
Chu Từ Thâm đứng bên cạnh, chậm rãi lên tiếng:
"Nhỏ tiếng một chút, đừng làm ồn làm tụi trẻ thức dậy."
Giang Sơ Ninh tuy đau khổ nhưng cũng giảm bớt tiếng khóc.
Khi cô khóc đủ rồi, Nguyễn Tinh Vãn đưa cô về phòng:
"Ninh Ninh, đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi."
Giang Sơ Ninh ôm chặt chiếc chăn, lặng lẽ gật đầu.
Nguyễn Tinh Vãn vỗ vỗ vai cô rồi tắt đèn, ra khỏi phòng.
Giang Sơ Ninh quay người, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao trên bầu trời, đáng lẽ là một đêm trời đẹp.