Giang Sơ Ninh hơi mở mắt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, nhẹ nhàng đưa lưỡi chạm vào môi anh, cảm nhận được một vị hoa đào thoang thoảng, ngọt ngào mà không ngấy.
Khi nụ hôn kết thúc, Giang Thượng Hàn đặt lòng bàn tay lên gáy cô, giọng nói trầm thấp, hỏi lại:
"Ngon không?"
Giang Sơ Ninh nhân cơ hội vòng qua bàn, trèo lên người anh, chớp chớp mắt:
"Thời gian quá ngắn, không cảm nhận ra."
Giang Thượng Hàn khẽ mỉm cười, lại khẽ hôn lên môi cô, từng bước tấn công mạnh mẽ.
Chưa được bao lâu, Giang Sơ Ninh bắt đầu cảm thấy thiếu không khí, bản năng khiến cô muốn lùi lại, nhưng lưng cô đã dựa vào bàn ăn.
Giang Thượng Hàn nhẹ nhàng kéo cô lại, Giang Sơ Ninh đẩy nhẹ vào n.g.ự.c anh để phản đối.
Anh nắm lấy tay cô, kéo xuống, lòng bàn tay đỡ lấy cô, đặt cô ngay trên bàn ăn.
Giang Sơ Ninh còn chưa kịp thở, anh lại hôn cô, lòng bàn tay nắm chặt sau gáy cô.
Ánh đèn trên đầu tỏa ra ánh sáng trắng ấm áp, chụp đèn hình bán nguyệt phản bóng lên tường, theo làn gió đêm thỉnh thoảng thổi qua ngoài cửa sổ, đong đưa nhẹ.
Mưa vẫn rơi, tiếng mưa rơi trong trẻo và rõ ràng.
Khi Giang Sơ Ninh cảm thấy như mình sắp không thở nổi, Giang Thượng Hàn cuối cùng cũng từ từ rời khỏi đôi môi cô, hôn lên sau tai cô, lòng bàn tay anh cũng di chuyển xuống, đặt lên gáy cô, thấp giọng hỏi:
"Còn đau không?"
Giang Sơ Ninh khẽ rên một tiếng, thở hổn hển, đầu óc gần như không theo kịp suy nghĩ:
"Có một chút."
Giang Thượng Hàn nhẹ nhàng xoa xoa cho cô:
"Xịt thêm thuốc nhé?"
Anh vừa định quay người lấy thuốc, Giang Sơ Ninh đã kéo áo sơ mi của anh, mắt cô ướt nhưng sáng lấp lánh, nhìn anh chằm chằm:
"Cái đó không quan trọng."
Giang Thượng Hàn nghe vậy, lông mày hơi nhướn lên.
Giang Sơ Ninh đang định nói gì đó, thì trong chớp mắt, anh đã bế cô lên và bước vào phòng.
Căn phòng không bật đèn, ánh sáng mờ ảo.
Giang Sơ Ninh nằm trên giường, thở dốc.
Dù ngoài trời mưa, không khí trong phòng vẫn toát lên một mùi nóng hổi.
Giang Sơ Ninh nghe thấy tiếng cài kim loại của đồng hồ, rồi tiếng anh đặt đồng hồ lên tủ đầu giường và kéo ngăn kéo ra...
Cô thở hổn hển, tay nắm chặt vạt áo sơ mi của anh.
Dù trước đây cũng từng làm qua…
Nhưng cảm giác đau đớn, đến giờ vẫn còn nhớ rõ.
Giang Thượng Hàn cúi người xuống, vừa hôn lên trán cô, vừa nói với cô:
"Mọi chuyện ở đây giải quyết xong hết rồi đúng không?"
Giang Sơ Ninh khẽ "ừ" một tiếng, vòng tay qua cổ anh, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói:
"Nhưng em..."
Câu nói còn chưa dứt, lại không thể thốt ra lời.
Giang Thượng Hàn hiểu rõ cô đang lo lắng điều gì, anh nhẹ nhàng nói:
"Giang Châu bên đó đã giải quyết xong rồi, em có thể về bất cứ lúc nào, không ai có thể làm gì em."
Giang Sơ Ninh lắc đầu, giọng nói nhỏ dần:
"Em chỉ là... nhớ ba em thôi."
Giang Thượng Hàn dừng lại, tay anh vuốt tóc cô, gạt sang phía sau tai cô:
"Về Giang Châu, anh sẽ dẫn em đi gặp ông ấy."
Giang Sơ Ninh gật đầu, lại hỏi:
"Ông ấy chôn ở đâu vậy? Có gần mộ ông nội và cụ cố không?"
Giang Thượng Hàn: "..."
Anh im lặng vài giây, không nói gì.
Giang Sơ Ninh nói ra câu đó xong liền hối hận, trong tình huống này, cô không nên nhắc đến chuyện này.
Giang Thượng Hàn gọi tên cô:
"Ninh Ninh..."
Giang Sơ Ninh không muốn tiếp tục, cô kéo áo sơ mi của anh ra khỏi quần tây, nói:
"Chúng ta cứ bắt đầu đi."
Giang Thượng Hàn nắm tay cô:
"Ninh Ninh, anh có chuyện muốn nói với em."
Giang Sơ Ninh khó hiểu:
"Có chuyện gì mà anh phải đợi đến lúc này mới nói?"
Ngay sau đó, cô lại hỏi:
"Nếu chuyện này anh nói vào ngày mai, có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của em không?"
"... Không."
"Vậy sao anh phải nói ngay bây giờ?"
Vài giây sau, Giang Thượng Hàn đột nhiên cười.
Giang Sơ Ninh đang thắc mắc không biết anh cười vì chuyện gì, thì đôi môi nóng bỏng của anh đã đặt lên xương quai xanh của cô.
Có chút ngứa, có chút tê tê.
Tiếp tục đi xuống.
Giang Sơ Ninh không nhịn được lên tiếng:
"Thật ra em thấy..."
Giang Thượng Hàn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:
"Ngày mai nói."
Giang Sơ Ninh lần này chính là tự mình đóng lại con đường.
Cô không tự chủ được, siết chặt ngón tay anh.
Giang Sơ Ninh chớp mắt, đôi mi run rẩy, cố gắng phát ra tiếng:
"Có chút đau..."
Giang Thượng Hàn ngừng lại, thấy mồ hôi lấm tấm trên trán cô, không giống như giả vờ, anh thấp giọng hỏi:
"So với lần trước, có đau hơn không?"
Giang Sơ Ninh khẽ nức nở:
"Có lẽ tại anh lớn hơn rồi."
Giang Thượng Hàn: "..."
Giang Sơ Ninh nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích:
"Em nói là tuổi tác, đừng nghĩ bậy như vậy."
"Với tuổi tác thì có liên quan gì."
"Không có liên quan sao? Những thứ như thể lực cơ thể, đều liên quan trực tiếp đến tuổi tác đấy, anh..."
Giang Thượng Hàn nhắm mắt lại, hít một hơi:
"Giang Sơ Ninh, im lặng."
Giang Sơ Ninh "ừ" một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn rơi lộp độp, nhưng trong phòng, nhiệt độ vẫn không giảm.
Giang Sơ Ninh siết chặt vai anh, cảm thấy hơi đau, nhưng không đến mức quá đau, chỉ là mỗi lần động đậy, mồ hôi dưới cơ thể cứ tuôn chảy không ngừng.
Mơ màng, như thể đã trải qua vài mùa xuân hạ thu đông.
Giờ đây, cô cuối cùng có thể cảm nhận thật rõ ràng, anh vẫn luôn ở đây.
Chương 2144
Sau khi Giang Sơ Ninh ngủ, Giang Thượng Hàn đắp chăn cho cô, cầm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh, đi ra ngoài ban công.
Anh châm một điếu thuốc, ngậm trên môi, gọi lại cuộc gọi nhỡ cách đây nửa tiếng.
“Giang tổng,Kiều Ân đã bị bắt, nhưng ông ta chẳng nói gì cả.”
Giang Thượng Hàn ừ nhẹ một tiếng, thở ra một làn khói thuốc:
“Bên Tần gia có động tĩnh gì không?”
“Hiện tại chưa, nhưng tôi đã cho phát tán thông tin về việc Kiều Ân đang ở trong tay chúng ta, những người chúng ta nghi ngờ trước đây đều đã được cử người theo dõi, nếu họ có phản ứng, chúng ta có thể hành động ngay lập tức.”
Giang Thượng Hàn gật đầu, sau khi cúp điện thoại, anh lại gọi một số khác, ra lệnh:
“Tổng hợp đầy đủ tất cả tài liệu về Niếp Như Hải, sáng mai mang đến cho tôi.”
Bên kia điện thoại im lặng một chút, rồi đáp lại:
“Vâng.”
Cái tên Niếp Như Hải vừa quen vừa lạ.
Quen thuộc là vì, anh từng là mục tiêu của tất cả bọn họ.
Điều kỳ lạ là người này đã c.h.ế.t được hơn chục năm.
Khi Giang Thượng Hàn quay lại phòng ngủ, Giang Sơ Ninh đã ngủ say, đầu chôn sâu trong chăn, cuộn mình lại thành một đống.
Anh đi đến, nhẹ nhàng di chuyển đầu cô ra.
Giang Sơ Ninh nhỏ nhắn, mặt đỏ lên vì bị đè, lông mày cũng hơi nhíu lại, có lẽ là ngủ không ngon.
Giang Thượng Hàn vén chăn lên, nằm bên cạnh cô, hôn nhẹ lên trán cô, ôm cô vào lòng.
Anh biết, hai năm qua, cô không hạnh phúc.
Chỉ là vấn đề chưa được giải quyết triệt để, nên lúc đó cô ở lại Thụy Sĩ, là an toàn nhất.
...
Sáng hôm sau, Giang Sơ Ninh và Giang Thượng Hàn ngồi trong nhà hàng của khách sạn, cô ăn một miếng bánh điểm tâm trước mặt và nhỏ giọng nói với anh:
“Những cái này không ngon bằng món em làm, về nhà em sẽ làm cho anh.”
Giang Thượng Hàn im lặng cười một chút:
“Được.”
Giang Sơ Ninh ăn được một nửa thì điện thoại rung lên, cô nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Tần Chiếu Bắc.
Tần Chiếu Bắc nói:
“Cậu dậy chưa?”
Giang Sơ Ninh nhận ly sữa do Giang Thượng Hàn đưa và uống một ngụm:
“Dậy rồi.”
“Vậy xuống dưới đi, tôi đang ở sảnh chờ cậu.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Nhanh lên, có đồ muốn đưa cho cậu, đừng làm lề mề, tôi còn đang bị thương nữa.”
Giang Sơ Ninh chưa kịp nói gì, Tần Chiếu Bắc đã cúp điện thoại.
Cô cầm điện thoại, nhăn mặt một chút, đặt ly sữa xuống và đứng dậy nói với Giang Thượng Hàn:
“Bạn em tới tìm, anh ăn trước đi,em xuống dưới một chút, sẽ lên nhanh thôi.”
Giang Thượng Hàn đáp:
“Đi đi.”
Giang Sơ Ninh quay người, nhanh chóng chạy xuống.
Cô đến sảnh, nhìn một vòng rồi thấy Tần Chiếu Bắc ngồi trên sofa đang chơi game.
Giang Sơ Ninh đi đến, ngồi đối diện cô, thở hổn hển một chút:
“Mới sáng sớm như thế này, có gì muốn đưa cho tôi vậy?”
Tần Chiếu Bắc không ngẩng đầu lên:
“Đừng vội, đợi tôi chơi xong ván này.”
Giang Sơ Ninh: “......”
Cô chỉ biết ngồi đó, buồn chán nghịch điện thoại.
Một lúc sau, Tần Chiếu Bắc cuối cùng cũng chơi xong game, cầm lấy một chiếc túi đưa cho cô.
Giang Sơ Ninh nghi hoặc:
“Đây là cái gì?”
Tần Chiếu Bắc nói:
“Quà xin lỗi.”
Giang Sơ Ninh: “?”
Tần Chiếu Bắc nói tiếp:
“Tôi thừa nhận mấy hôm nay thái độ với câuuj không tốt, lại còn vì tôi mà cậu bị bọn họ bắt đi, tôi cứ thấy áy náy mãi.”
Giang Sơ Ninh nghe vậy cười một chút, đặt chiếc túi giấy sang một bên:
“Không sao đâu, chúng ta là bạn mà, trong tình huống đó dù bọn họ không bắt tôi, tôi cũng không thể bỏ lại cậu mà đi một mình. Hơn nữa, tôi cũng không thấy thái độ của cậu có vấn đề gì, nếu là tôi gặp chuyện như vậy, tâm trạng tôi cũng chẳng tốt đâu.”
Tần Chiếu Bắc nhìn cô chăm chú:
“Tôi thấy mấy hôm nay tâm trạng cậu khá tốt.”
Giang Sơ Ninh nghiêng đầu một chút, không đáp lại.