Bùi Sam Sam thở dài:
"Đúng vậy, hai ba con họ đúng là kẻ thù kiếp trước của mình, cái gì cũng phải đối nghịch với mình."
Hứa Loan nói:
"Daniel vốn là người nước ngoài, thói quen sống của anh ấy cũng khác với chúng ta."
Nói xong, cô im lặng một chút, rồi nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn: "Giản An dạo này thế nào? Còn Niên Niên và Tuế Tuế thì sao?"
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu: "Rất tốt, Giản An nửa năm nữa là vào lớp 1 rồi, Niên Niên và Tuế Tuế cũng sắp vào mẫu giáo."
Bùi Sam Sam nói: "Nhìn xem, thời gian trôi nhanh quá, chỉ mấy năm nữa thôi Giản An sẽ có bạn gái rồi."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô dùng tay đụng vào Bùi Sam Sam:
"Nói cái gì thế, đừng có nói linh tinh."
"Này, mình không dọa cậu đâu, bây giờ trẻ con đều trưởng thành sớm lắm, hơn nữa Giản An lại đáng yêu như thế, đẹp trai như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô bé thích nó."
Nguyễn Tinh Vãn gắp cho cô một miếng thức ăn, không vui nói: "Ăn đi."
Hứa Loan nghe họ nói chuyện, chậm rãi mỉm cười.
Sau khi ăn xong, Bùi Sam Sam nói: "Vậy bọn mình về studio trước nhé, cậu..."
Hứa Loan đáp: "Mình về nhà."
"Được, vậy lần sau gặp."
Hứa Loan cười: "Được, tạm biệt."
Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam cùng nhau rời đi, Bùi Sam Sam nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ăn xong sao cậu không nhắc gì đến Tiểu Thầm thế, mình đã chuẩn bị sẵn câu chuyện rồi."
Nguyễn Tinh Vãn cũng nhỏ giọng: "Vậy sao cậu không nhắc?"
"Mình thì… hôm nay lúc trong phòng trang điểm mình đã nói rồi, mà Tiểu Thầm là em trai cậu đấy, cậu phải mở lời trước mới dễ nói chứ."
"Thôi đi, mình cũng không dễ mở lời như thế, mấy năm nay cậu ấy tránh mặt cả mình, nếu mình nhắc đến, lần sau gặp không biết phải đợi đến khi nào nữa."
"Ừ, cũng đúng, thôi kệ đi, dù sao Tiểu Thầm cũng đã trở về rồi, để họ tự giải quyết đi."
Giọng họ dần dần xa, Hứa Loan cũng thu hồi ánh mắt, thở dài một hơi.
Cô không muốn về nhà lúc này, đeo khẩu trang rồi đi bộ trên phố.
Có người nhận ra cô liền chụp ảnh, cũng có người đến chào hỏi.
Cô đều gật đầu đáp lại.
Hứa Loan mấy năm nay ít xuất hiện trước công chúng, cũng ít có các sản phẩm mới để quảng bá, lên hot search cũng ít, chẳng có gì để marketing nên cuộc sống yên bình hơn rất nhiều, không cần phải đi đâu cũng phải lẩn tránh như trước đây nữa.
Đi được một lúc, cô thấy trời cũng không còn sớm, đã đến lúc phải về nhà.
Hứa Loan lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi xe thì một chiếc Bentley đen dừng lại trước mặt cô.
Hứa Loan dừng lại, nhìn về phía chiếc xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Nguyễn Thầm nhìn cô: "Lên xe."
Hứa Loan hít sâu một hơi, rồi ngồi lên xe.
Chưa kịp để Nguyễn Thầm mở miệng, cô đã mở túi xách ra:
"Em chắc là muốn lấy lại cây bút phải không? Chị vừa nhìn thấy, mang đến cho cậu đây."
Nói xong, cô lấy cây bút ra rồi giơ tới trước mặt anh, còn lắc lắc.
Nguyễn Thầm không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc, sau đó mới đưa tay nhận lấy cây bút, rồi ném nó vào trong hộp đựng đồ của xe.
Hứa Loan nói: "Vậy... đồ đã trả lại cho em rồi, chị đi trước nhé, em bận tiếp đi."
Cô vừa định kéo cửa xe ra thì phát hiện cửa đã bị khóa.
Hứa Loan chỉ vào cửa, ra hiệu: "Mở giúp chị một chút được không?"
Nguyễn Thầm nói: "Chị định đi tìm Tô Minh Ảnh à?"
"À? Không... không có."
"Vậy sao vội thế?"
Nhìn chiếc xe bắt đầu di chuyển, Hứa Loan vội vàng thắt dây an toàn:
"Chị... không phải hôm nay em về thăm Niên Niên và Tuế Tuế sao? Chị không muốn làm phiền em đâu..."
"Chị có thể đi cùng."
Hứa Loan trợn mắt: "Không cần đâu, chị..."
Cô cố gắng tìm lý do: "Chị chưa mua quà gì cả, đi tay không thế này không hợp lý."
Nguyễn Thầm liếc qua ghế sau, trên đó có hai túi giấy:
"Nói là chị mua cũng được."
(Đến đoạn này là cắt cảnh, raw cũng thế)
Chương 2222
Hứa Loan và Nghiêm Sương nhìn nhau, rồi đồng thời quay đầu đi.
Tô Minh Ảnh mỉm cười bước lại gần họ.
Khi đứng trong thang máy, Nghiêm Sương hỏi:
"Tô tổng... sao anh cũng ở đây vậy?"
Tô Minh Ảnh đáp: "Thật ra, tôi và đạo diễn Dương từng có duyên gặp nhau một lần. Lần này nghe nói ông ấy tổ chức tiệc mừng sinh nhật vì sắp nghỉ hưu, nên tôi đến chúc mừng."
Nghiêm Sương cười đáp: "Vậy sao."
Sau đó, cô hạ giọng, chỉ đủ để Hứa Loan nghe thấy:
"Mình cảm thấy hình như anh ấy đến là vì cậu đấy."
Hứa Loan giữ nụ cười trên môi, không nói gì.
Lần trước, cô đã nói rõ với Tô Minh Ảnh rồi, không còn gì để nói thêm nữa.
Rất nhanh, thang máy dừng lại, họ đến sảnh tiệc.
Nghiêm Sương ngay lập tức nhìn thấy đạo diễn Dương, kéo Hứa Loan:
"Đạo diễn Dương ở kia kìa, chúng ta qua chào hỏi một chút đi."
Hứa Loan đáp: "Được."
Nghiêm Sương quay lại: "Tô tổng..."
Tô Minh Ảnh nói: "Tôi cũng qua chào một chút."
"Vậy đi thôi."
Khi họ đến gần, mới phát hiện đạo diễn Dương đang trò chuyện với người khác.
Hứa Loan ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng đứng bên cạnh đạo diễn Dương, bất giác cảm thấy hơi nghẹn lại.
Không thể nào, sao lại có thể gặp nhau ở đây nữa thế này?
Nghiêm Sương lên tiếng trước: "Đạo diễn Dương, chúc mừng sinh nhật."
Đạo diễn Dương dừng cuộc trò chuyện, quay lại nhìn họ, khuôn mặt tươi cười như mùa xuân:
"Nghiêm Sương đến rồi à, còn cả Hứa Loan nữa."
Nói rồi, ông lại nhìn về phía Tô Minh Ảnh, khẽ nhíu mày: "Cậu là..."
Tô Minh Ảnh đưa tay ra:
"Đạo diễn Dương, chào ngài. Tôi là Tô Minh Ảnh, chúng ta đã gặp nhau ở bữa tiệc rượu trước đây."
Đạo diễn Dương đã tham gia rất nhiều tiệc rượu, giờ chẳng nhớ nổi là ở bữa tiệc nào, nhưng cũng không thể từ chối sự nhiệt tình của Tô Minh Ảnh, ông bắt tay lại: "Chào cậu, chào cậu."
Ngay sau đó, ông lại tiếp tục nói:
"Mọi người đến đúng lúc lắm, để tôi giới thiệu với mọi người một chút."
"Đây là con trai học trò xuất sắc nhất của Ngài Cận, Lâm Thầm."
Ông lại nhìn về phía Hứa Loan và Nghiêm Sương, rồi nói với Nguyễn Thầm
"Cô gái này là nữ diễn viên ưu tú, đã đoạt rất nhiều giải thưởng, còn cô gái này là một hoa đán đang hot, đừng coi thường họ."
Nghiêm Sương nhìn Nguyễn Thầm, đưa tay chào:
"Chào anh."
Nguyễn Thầm gật đầu đáp lại.
Đạo diễn Dương quay lại nhìn Tô Minh Ảnh: "Còn vị này là..."
Tô Minh Ảnh mỉm cười đáp:
"Đạo diễn Dương, tôi và Lâm tổng có giao dịch kinh doanh, trước đó đã từng gặp."
Đạo diễn Dương bừng tỉnh: "À, thì ra là thế, quen biết thì tốt rồi."
Lúc này, một vài bậc trưởng bối uy tín khác cũng đã đến.
Đạo diễn Dương nhìn Nguyễn Thầm: "Tiểu Thầm, cậu giúp ta tiếp đãi mọi người nhé, ta đi một lát rồi quay lại ngay."
Nguyễn Thầm gật đầu: "Được ạ."
Sau khi ông rời đi, Tô Minh Ảnh cười nói:
"Không ngờ Lâm tổng lại là con trai của học trò xuất sắc nhất của ngài Cận, ngài Cận dạo này thế nào?"
"Không được khỏe lắm."
Tô Minh Ảnh ngừng lại: "Là... bệnh rồi sao?"
Nguyễn Thầm lạnh nhạt đáp: "Chỉ là bệnh cũ thôi."
Cũng chính vì lý do này mà anh thay mặt Ngài Cận đến tham dự tiệc mừng sinh nhật.
Nghiêm Sương nhỏ giọng nói bên tai Hứa Loan:
"Tô tổng đúng là giỏi thật, ai ai cũng quen biết."
Tô Minh Ảnh cười đáp:
"Vậy lần sau có thời gian tôi nhất định sẽ đến thăm."
Nguyễn Thầm không đáp lời, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Hứa Loan.
Cô đứng cạnh Nghiêm Sương, có vẻ khá không thoải mái, ánh mắt lơ đãng, không biết nhìn đâu.
Tô Minh Ảnh nhận ra ánh mắt của anh, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Lâm tổng..."
Anh ta vừa mở miệng, thì một cô gái chạy đến, nói với Nguyễn Thầm:
"Sao anh lại ở đây, em tìm anh cả buổi rồi."
Cô gái nói xong, định khoác tay lên cánh tay Nguyễn Thầm, nhưng anh liền nghiêng người tránh đi.