Nguyễn Thầm lại nói: "Nhưng Khoa Học Kỹ Thuật Tinh Động của tôi thật sự khá xa."
Hứa Loan nghe vậy, đôi mắt cô sáng lên một chút.
Anh tiếp tục: "Chị có thể chuyển đến sống cùng tôi."
"… Cảm ơn, không cần đâu, chị sống ở đây khá ổn."
Vừa ăn xong bữa, điện thoại của Nguyễn Thầm lại vang lên.
Hứa Loan nhân lúc anh nhận điện thoại, liền tranh thủ dọn bát đĩa đi rửa.
Khi cô ra ngoài, anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, giọng anh là tiếng Anh chuẩn London.
Hứa Loan tựa vào tường, lắng nghe một lúc, có vẻ như cô bị cuốn vào cuộc trò chuyện của anh.
Nguyễn Thầm thu điện thoại lại, quay đầu, nhìn thấy cô đang đứng đó, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.
Anh đi lại gần: "Tôi đi đây."
Hứa Loan giật mình, ngẩng đầu lên.
Nguyễn Thầm mặt không đổi sắc: "Lừa chị đấy."
Hứa Loan: "…"
Nguyễn Thầm hỏi: "Chị tắm trước hay tôi tắm trước?"
"…"
Lại một khoảng lặng dài.
Cô không thể không lên tiếng:
"Không, nếu không thì em về nhà đi, ở đây không có đồ của em… đúng rồi, không có đồ, không tiện lắm."
Nguyễn Thầm nhìn cô một lúc, rồi lấy điện thoại ra:
“Tôi có thể gọi người mang đồ đến."
"Cái gì?!"
Khi thấy Nguyễn Thầm chuẩn bị bấm số, Hứa Loan vội vàng nắm lấy tay anh, nghiến răng nói:
"Được… được rồi, hình như có, chị đi tìm cho em."
Nguyễn Thầm cười nhẹ: "Được."
Hứa Loan quay vào phòng, lúc này cô mới nhận ra, rõ ràng ban đầu cô muốn anh rời đi, thế mà lại phát triển thành chuyện anh gọi người mang đồ đến, và cô lại phải lựa chọn giữa việc đưa đồ cho anh hay để anh tự mang.
Mà… cô đâu có che giấu gì nữa, rõ ràng là cô vẫn còn giữ đồ của anh.
Hứa Loan tự giễu một phen, đ.ấ.m nhẹ vào đầu mình, cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Mười phút sau, có tiếng gõ cửa phòng ngủ: "Tìm thấy chưa?"
Hứa Loan thu hồi suy nghĩ: "À… hình như không có."
Cô chưa dứt lời, cửa phòng ngủ đã mở ra.
Nguyễn Thầm đi vào: "Tôi tìm cho."
Hứa Loan chắn trước mặt anh, bình tĩnh nói: "Chị đã tìm rồi, thật sự không có."
Nguyễn Thầm liếc qua tủ quần áo không bật đèn:
"Tất nhiên là có, tốn chút thời gian là có thể tìm thấy thôi."
"Không phải, chị nhớ nhầm rồi, thật sự… không có."
Nguyễn Thầm dừng lại một chút:
"Chỉ cần chị không ngại, thì tôi không mặc cũng được."
Hứa Loan: "…?"
Anh đang nói gì vậy?
Hứa Loan đẩy anh ra ngoài, ấp úng nói:
"Chị lại tìm thêm một chút, em đợi ngoài này."
Cô đóng cửa lại, nắm chặt tay, tức giận đến nỗi muốn đ.ấ.m anh một cái.
Lẽ ra cô không nên để anh vào.
Cô miễn cưỡng đi vào phòng thay đồ, mở tủ quần áo hai bên, lôi đồ của Nguyễn Thầm ra, chậm rãi đi ra ngoài, nhét đồ vào tay anh. Để không cho anh có thêm cơ hội bàn luận gì về quần áo, cô vội vàng quay lại phòng mình, khóa cửa lại, đồng thời nói:
"Phòng khách chưa được dọn dẹp, nếu cậu muốn ở lại, chỉ có thể ngủ trên sofa."
Nguyễn Thầm đáp nhẹ: "Được."
Hứa Loan nằm vật ra giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ.
Không lâu sau, tiếng nước róc rách từ phòng tắm vang lên.
Hứa Loan nằm một lát, bỗng nhiên nhận ra điện thoại của mình vẫn còn ở ngoài.
Cô ngồi dậy, tính lợi dụng lúc Nguyễn Thầm chưa tắm xong, chạy nhanh ra ngoài lấy điện thoại vào.
Cô chạy ra phòng khách, tìm kiếm một lúc, cuối cùng phát hiện điện thoại ở khe sofa, vừa định quay lại thì cửa phòng tắm đã mở.
Nguyễn Thầm vừa lau tóc vừa bước ra ngoài.
Anh mặc lại bộ đồ cũ, nhìn một chút, dường như không có gì thay đổi.
Thời gian như lại quay trở về ba năm trước.
Chương 2236
Nguyễn Thầm nhìn cô, chiếc khăn tắm vắt trên vai, tóc còn ướt đẫm đang nhỏ từng giọt nước, anh nói:
"Chị có thể đi tắm rồi."
Nghe thấy giọng anh, Hứa Loan vội vàng thu lại tầm mắt, cười gượng hai tiếng: "Chị… lúc nữa chị mới tắm, chị còn phải xem kịch bản nữa."
Hứa Loan vừa nói, định chạy về phòng thì Nguyễn Thầm đã giơ tay ra, chắn trước mặt cô.
Cô không kịp phòng bị, không thể dừng lại, thế là đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c anh.
Nguyễn Thầm nhẹ nhàng đỡ lấy cô:
"Dù chị bắt tôi ngủ sofa, thì cũng phải đưa tôi cái chăn chứ, chị à."
Hứa Loan: "…"
Cô xoa xoa cái mũi bị va đập đau, bước ra khỏi vòng tay anh:
"Chị đi lấy cho em."
Nguyễn Thầm lúc này mới từ từ thu tay lại, khóe môi hơi nhếch lên.
Hứa Loan quay về phòng, lúc cô đi ra ngoài với cái chăn mỏng thì thấy điện thoại của Nguyễn Thầm đang đổ chuông, nhưng anh lại không có ý định nhận.
Cô để cái chăn xuống cạnh anh: "Em cần sạc pin không?"
Nguyễn Thầm ậm ừ một tiếng: "Có."
Hứa Loan lấy cái sạc thừa trong nhà đưa cho anh, định quay lại phòng thì bị anh nắm chặt cổ tay.
Nguyễn Thầm lên tiếng: "Tôi muốn biết, phải ngủ sofa đến bao giờ?"
Hứa Loan: "…"
Cô xoay người lại: "Khi nào em về nhà thì sẽ không phải ngủ sofa nữa."
Nguyễn Thầm ngước mắt nhìn cô: "Nếu tôi không về nhà thì sao?"
Hứa Loan mím môi, nghĩ rằng chuyện đã đến nước này, thì cô cũng nên nói rõ ràng với anh.
Cô ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thầm, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng lưng: "Thực ra, trước hết, ba năm trước chúng ta đã chia tay rồi. Thứ hai, về chuyện tối hôm đó, chị… thật sự là do say rượu quá, thôi thì chúng ta coi như chuyện đó chưa từng xảy ra. Cuối cùng là, em sẽ có tương lai và những lựa chọn tốt đẹp hơn, không nên lãng phí thời gian vào chị nữa."
Nguyễn Thầm nhìn cô một lúc, rồi nghiêng đầu, ánh mắt thờ ơ:
"Vậy không còn gì nữa à?"
"Không… không còn gì nữa."
"Vậy để tôi trả lời chị. Thứ nhất, tôi đi Anh không có nghĩa là tôi đồng ý chia tay. Thứ hai, sự thật đã được xác định, sao phải giả vờ như nó chưa từng xảy ra. Thứ ba, đừng thay tôi quyết định, tôi chưa bao giờ nghĩ việc ở bên chị là lãng phí thời gian."
Hứa Loan không ngờ anh lại trả lời hết tất cả những gì cô vừa nói…
Cô siết c.h.ặ.t t.a.y đang để trên đùi, im lặng một lúc rồi mới nói:
"Chị nhớ, em từng nói, em thích chị là vì tôi đẹp đúng không? Nhưng… nếu một ngày nào đó chị không còn xinh đẹp như trước, hoặc em nhìn chị chán rồi, em chắc chắn sẽ đi thích những cô gái đẹp khác thôi."
Nguyễn Thầm: "…"
Anh không nhịn được cười khẽ: "Vậy chị quan tâm điều này à?"
Hứa Loan ngồi thẳng người hơn, như thể cuối cùng cũng tìm được lý do để mạnh dạn nói:
"Em thích chị vì lý do này, thì m cũng sẽ vì lý do này mà thích người khác."
"Trong mắt tôi, không ai đẹp hơn chị."
Nghe thấy câu này, Hứa Loan không khỏi cảm thấy tai mình nóng bừng.
Cô cố gắng bình tĩnh lại:
"Giờ em nghĩ vậy, nhưng đến lúc gặp cô gái khác mà em thích, em sẽ không nói thế nữa đâu."
"Không đâu."
Nguyễn Thầm nói nhỏ
"Tôi chỉ thích chị thôi."
Nghe giọng anh nghiêm túc như vậy, Hứa Loan ngẩn người, thử mở lời:
"Chị thật sự phù hợp tất cả những gì em thích ư?"
Nguyễn Thầm: "Đúng vậy."
Hứa Loan cảm thấy không thể tin vào những lời anh nói.