Tình Yêu Phô Trương

Chương 28

Editor: Trà Đá.

Thẩm Kình đã nhận ra người phụ nữ trong ngực anh cứng ngắc, cứng ngắc là bởi vì không ngờ, là bởi vì giống như bị rơi vào nguy hiểm……..

Thân là đóng vai cường bạo, Thẩm Kình cười tự hào, ôm chặt cái eo nhỏ của cô, Thẩm Kình tiến sát đến gần lỗ tai cô, nhỏ giọng thăm hỏi: “Sợ?”

Anh nói xong không lấy làm hổ thẹn, ngược lại còn cố ý hù dọa cô, biểu hiện rõ ràng sức mạnh chiến đấu của anh.

Khương Đường chưa từng thấy qua người nào mặt dày như anh, có điều cô cũng có kinh nghiệm sống nhiều, đàn ông có nho nhã lễ độ, có đạo mạo trang nghiêm, thì phụ nữ cũng được chia ra rất nhiều loại, cũng giống nhau về lần đầu tiên, có phụ nữ mới được đàn ông nắm tay một chút đã đỏ mặt xấu hổ ngay lập tức, có phụ nữ lại có thể trêu chọc đàn ông.

Khương Đường không phải kiểu phụ nữ đầu tiên, khoảng thời gian cô đi cùng Cố Đông Thần, cô cũng không chủ động trêu chọc Cố Đông Thần, nhưng Cố Đông Thần có làm cái gì một chút, thì cô cũng không có cái loại phản ứng xấu hổ. Bất cứ đôi vợ chồng nào cũng phải biết làm việc đó, chuyện đó cực kỳ bình thường, không cần gì phải xấu hổ cả.

Vì vậy khi Khương Đường đối mặt với sự hù dọa của Thẩm Kình, thì cô chỉ trừng mắt liếc anh một cái, “Ôm đủ chưa?”

Thẩm Kình thấy cô tỉnh táo thong dong, dáng vẻ không có một chút hốt hoảng, anh khẽ cau mày, “Em thật sự không có một chút cảm giác nào sao?”

Anh nóng đến mức muốn bùng nổ rồi, bởi vì anh muốn cô, mà phản ứng của cô thì nhàn nhạt, thì đúng là không có cảm giác gì với anh rồi?

Khương Đường nghiêng đầu nhìn laptop. Cô cũng không phải là người chết, làm sao mà không có cảm giác chứ, Thẩm Kình được cả vóc dáng lẫn khuôn mặt, cô ở bên anh như vậy, không có tiếp xúc thân thể thì cũng được đi, đằng này lại ngồi trên đùi anh như vậy, kích thích tố tăng lên, bản năng cũng khó có thể kiểm soát được, nhưng anh nói cô phải hồi đáp như thế nào đây? Chẳng lẽ nói muốn ở trên người anh?

Khương Đường không nói ra miệng, anh cũng không có hành động nào nữa, cô chuyển tư thế ngồi, đối diện với laptop, di chuyển con chuột mở đoạn video, kiểm tra quãng thời gian cần phải xóa, cô cố gắng làm lơ Thẩm Kình, bởi vì chỉ cần cô xoay người là sẽ càn quấy chỗ ấy của anh.

Cô có thể nhịn, nhưng Thẩm Kình không nhịn được, trong lòng anh nhớ nhung cô đã hơn năm năm qua, cô chỉ cần xuất hiện là đã làm cho đàn ông gục hết, hình ảnh cô ở trên sân khấu T phong tình cứ liên tiếp hiện lên trong đầu anh, cô quyến rũ và ánh mắt thì sắc bén, rất cá tính. Đôi môi cô tươi đẹp, quần lụa mỏng manh khiến cho đôi chân dài ẩn ẩn hiện hiện..........

Người đang ngồi trong ngực anh, cô cho anh ôm là đủ rồi, còn yêu cầu nhiều hơn như vậy làm cái gì?

Đôi tay của Thẩm Kình đặt dưới cánh tay cô đi vòng qua người cô, ôm lấy eo cô, ngực của anh hoàn toàn dán chặt phía sau lưng cô. Nét mặt của cô không chút thay đổi, mắt nhìn chằm chằm vào laptop, cực kỳ lạnh nhạt, Thẩm Kình đưa mắt nhìn một bên mặt của cô đến mê mẩn, cằm khoác lên trên vai cô, quét mắt lưu lại hình ảnh của cô, Thẩm Kình khàn giọng khen cô, “Trên đời này có chuyện gì mà em không làm được không? Em diễn xuất tốt như vậy, còn hấp dẫn hơn diễn viên chuyên nghiệp nữa.”

“Anh khen thì không tính.” Khương Đường cố gắng làm lơ hơi thở nóng bỏng của anh, một lòng xóa bỏ đoạn phim, bắt đầu từ chỗ cô kéo áo lông cừu lên.

Thẩm Kình thấy được, bàn tay không kìm hãm được nắm lấy vạt áo lông cừu của cô, cô giống như là không có cảm giác, Thẩm Kình khẩn trương nhìn lông mi dài của cô chằm chằm, rồi từ từ kéo áo của cô lên cao để thăm dò cô. Khương Đường đột nhiên cau mày, trái tim của Thẩm Kình ngừng đập một nhịp, đồng thời lấy tay trái giữ tay trái cô, còn tay phải thì tiếp tục.

Rốt cuộc Khương Đường cũng cắt nối biên tập xong xuôi, lưu lại, rồi cô buông con chuột ra, định bắt lấy bàn tay phải của Thẩm Kình, cô còn chưa đụng được, thì Thẩm Kình đã ôm nghiêng cô vào trong ngực, Khương Đường vừa định mắng anh, thì gương mặt tuấn tú của Thẩm Kình đã tiến đến gần cô, anh dùng môi anh chặn miệng cô lại, tay phải anh nhanh chóng rút ra ngoài, đỡ lấy đầu cô không cho cô tránh.

Anh vội vàng như mưa rào, tấn công như vũ bão đánh tan mọi suy nghĩ, Khương Đường không thích anh cuồng bạo như vậy. Cô muốn đẩy anh ra, Thẩm Kình siết cô thặt chặt vào trong ngực anh, Khương Đường vô ý đụng phải cánh tay anh, cảm giác như đụng phải một tảng đá, cơ bắp cánh tay bền chắc ngạo mạn phơi bày sức mạnh ra cho cô thấy.

Sau đó, có thứ gì đó trong cơ thể cô ngủ quên bao lâu nay đã bị anh đánh thức.

Có lẽ là xưa nay, cô không thích hôn. Vậy mà bây giờ hôn lại khiến con người ta mê muội đến như vậy, Thẩm Kình hôn rất vụng về, không có một chút thành thạo, nên Khương Đường ôm lấy cổ anh, chủ động dạy anh. Thẩm Kình chấn động đến quên phản ứng, ngay sau đó lại bị đầu lưỡi của cô khuấy động. Cô trêu chọc kích thích khiến cơ bắp toàn thân anh căng thẳng, Thẩm Kình đột nhiên nâng hai chân của cô lên, thoát ra khỏi không gian chật hẹp của bàn đọc sách.

Khương Đường ôm cổ anh, đôi chân thon dài vòng qua bên hông anh, liếc thấy anh có ý định đi về phía giường, thì Khương Đường đột nhiên kết thúc màn hôn triền miên đó. Hôn xong, cô thở mạnh nhìn anh, “Không được phép đến giường.”

Thẩm Kình lúc này mới nhớ ra Đóa Nhi còn đang ngủ say, ánh mắt anh đảo qua, ngay lập tức đi tới góc tường cách xa cửa, rồi buông hai chân cô xuống, áp sát cô vào tường, trán anh dán chặt trên trán cô, tròng mắt đen sâu kín nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Đường Đường, em đúng là cao thủ ăn ở hai lòng đó.” Ngoài mặt thì cô rất lạnh nhạt với anh, nhưng không ngờ cô lại nhiệt tình đến như vậy.

Khương Đường cười lạnh, nghiêng đầu với tay kéo rèm cửa sổ xuống, “Xưa nay tôi vẫn thế mà, chỉ là anh thừa cơ hội thôi.”

Thẩm Kình cười nhẹ, cúi đầu xuống sát mặt cô, “Yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, ngày nào tôi cũng cho em ăn thịt cá.”

Anh nói xong rồi đôi tay anh nắm vạt áo cô, dùng sức kéo lên trên.

Khương Đường nâng hai cánh tay lên phối hợp với anh, Thẩm Kình kéo được một nửa thì dừng lại, để cho đầu cô bị chôn ở trong áo lông cừu, anh khom lưng xuống, há miệng cắn cô một cái. Khương Đường bị đau, quần áo cũng không cởi được, cô ra sức đẩy anh ra.

“Đừng làm ồn.” Thẩm Kình giữ hai tay cô lại, rồi lại tiếp tục cuối xuống ăn đậu hũ. Hô hấp của Khương Đường dồn dập, cô hoàn toàn muốn cởi áo lông cừu ra, thì phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng chuông điện thoại di động rất chói tai. Thẩm Kình nghe thấy được, nhưng anh không muốn nghe điện thoại, thịt thiên nga đã được dâng tới tận miệng rồi thì sao mà buông được, bây giờ anh chỉ muốn cô mà thôi.

“Nghe điện thoại đi!” Khương Đường tức giận đẩy anh ra, thuận thế kéo áo xuống, gương mặt ửng hồng, thấy Thẩm Kình còn muốn nhào đến, Khương Đường nhìn về phía con gái nhỏ giọng quát anh: “Còn không mau nghe điện thoại, anh muốn đánh thức Đóa Nhi dậy phải không?”

Thẩm Kình có thể không cần để ý đến điện thoại, nhưng lại không thể dỗ dành Đóa Nhi được, mắt ánh liếc thấy tiểu nha đầu đang cựa quậy, Thẩm Kình hung tợn trừng Khương Đường một cái, một tay anh giữ chặt cô trên tường, tay kia lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy cuộc gọi đến, Thẩm Kình nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng dời tầm mắt đi chỗ khắc, “Có chuyện gì sao mẹ?”

Khương Đường nhịn cười không được, cười không phát ra tiếng.

Thẩm Kình hung hăng đè ép cô, trong điện thoại di động truyền đến giọng nói không vui của mẹ Thẩm, “Mẹ không sao thì không thể điện thoại cho con được hả? Con buôn bán làm ăn cả ngày, quanh năm suốt tháng không chịu về nhà đã đành, vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại con cũng không chịu gọi nữa, trong mắt con có còn người mẹ này nữa không?”

Mẹ ruột phá hư chuyện tốt của mình như vậy, trong lòng Thẩm Kình tức giận nhưng không dám nói, liếc thấy Khương Đường đã cười đến mức lợi hại hơn, anh bị mắng thì cô vui mừng, Cuối cùng Thẩm Kình buông cô ra, vừa dùng tay nới lỏng cà vạt vừa đi về phía bàn đọc sách, hạ thấp giọng nói chuyện, “Ba và mọi người vẫn khỏe chứ mẹ?”

Hình như đã lâu lắm rồi Thẩm Kình không gọi điện thoại về nhà, anh đột nhiên chột dạ, ngượng ngùng lập tức cúp máy, quay đầu lại, thì đã thấy cô sửa sang lại quần áo ngay ngắn, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ.

Thẩm Kình nhìn chằm chằm cánh cửa, lại cúi đầu nhìn đáy quần một chút, đột nhiên muốn khóc…………..
Bình Luận (0)
Comment