Chương 1:
[BOOK]Kỷ Bách Linh nằm trên giường, vừa chóng mặt lại đau đầu nhưng không có cảm giác nóng ở đâu, cũng không biết bản thân có bị cảm lạnh không mà chỉ cảm thấy khó chịu trong người. Cô nhắm mắt muốn ngủ thẳng đến sáng hôm sau nhưng cuối cùng nằm mấy tiếng vẫn không tài nào vào giấc nổi, cảm giác này khiến cô quằn quại muốn ngủ cũng không được, tinh thần mệt mỏi rũ rượi chẳng muốn động tay động chân. Đột nhiên cười ra tiếng, cảm thấy tình huống hiện tại có chút giống với cuộc sống của mình, tiến không được lùi không xong, ai cũng bảo cô nên sống tốt sống khỏe và cô cũng nghĩ như thế, nhưng rồi cô vẫn rơi vào hoàn cảnh mà chính bản thân còn ghét bỏ đó thôi, khóc cũng chả khóc nổi.
Bên ngoài dần buông xuống màn đêm, bầu trời vẫn chưa nhuốm màu đen tối hoàn toàn nên giờ này là còn sớm, giương mắt nhìn ra thấy loang lổ những bóng đen, đó là của tán cây trong sân, phòng bên trong một khoảng tối như mực, mọi thứ mờ ảo khiến cô nhìn không rõ, cô khát, muốn uống nước, cô bật dậy, vì đột nhiên dùng lực nên chóng mặt vì thế lại đành nằm xuống.
Kỷ Bách Linh, mày ngủ đi, ngủ cho sâu, khi dậy thì mọi việc sẽ ổn thôi, cô tự lặp đi lặp lại với mình rằng dù gì cũng sẽ không khó chịu như bây giờ. Nhưng cuộc sống mà, nếu chỉ cần ngủ một giấc rồi sau đó có ổn định lại không, có thể bắt đầu một ngày mới một cách thuận lợi sao? Cô muốn bật khóc lại không một ai lắng nghe lòng mình, mẹ nói cô đã lớn rồi nên phải hiểu được chỗ đứng của mình, người mà nghe cô tâm sự, chẳng lẽ cô lại tìm Giang Dịch Sâm..
Cô với tay muốn bật đèn, vì môi đã khô khốc nên cô thật sự cần một cốc nước.
Bất ngờ cửa phòng bị đá văng ra, Giang Dịch Sâm hằm hằm đi vào, ấn cạch vào công tắc trong phòng đã sáng lên, hắn nhìn người nằm trên giường, ánh mắt lạnh lùng, “Cô nói cô không khỏe mà? Bộ dáng yếu đuối thoi thóp như sắp chết của cô đây tôi thấy vẫn còn tốt đấy.” Hắn nhìn cô gái tóc tai bù xù nằm đó, cảm thấy mái tóc đó rất dơ còn thấy được vài chỗ bết lại, khí sắc cũng cực kỳ kém, đôi mắt mệt mỏi ỉu xìu, trông như này đi quay phim ma không cần hóa trang còn được.
“Giang Dịch Sâm, em đang thật sự không ổn.” Thấy hắn giống như gặp được cứu tinh, bình thường hắn làm đến 7 giờ tối mới về nên cô không muốn làm phiền gọi cho hắn nói mình không khỏe, lúc yếu đuối thì yêu cầu được hạ thấp rất nhiều. Khi mở miệng nói chuyện cô có cảm giác rất rõ ràng trên môi mình đau như cắt, “Anh rót giúp em một cốc nước với.”
Khóe môi Giang Dịch Sâm cong lên, dáng vẻ cười không lộ răng như đang bỡn cợt, hắn cầm cái ly thủy tinh trong phòng cô lên rồi đi ra ngoài. Cái ly đó khi trước cô tốn kha khá công sức để mua được, đối với cô thì nó vừa có thiết kế độc đáo lại tỉ mỉ đặc biệt, lúc hắn chê bai ghét bỏ còn bị cô khịt mũi nói là người không biết thưởng thức. Giang Dịch Sâm cầm ly đến chỗ máy lọc nước, ấn vào nút nước lạnh cũng không thèm đổ thêm nước nóng, xong rồi thì bước nhanh lên lầu.
Kỷ Bách Linh nghe được tiếng bước chân nên cô muốn gượng mình ngồi dậy, hiện tại cả người chỗ nào cũng không khỏe. Giang Dịch Sâm bước vào đưa ly nước đến trước mặt cô, khi cô vươn tay lấy thì hắn bất ngờ thả ra, ly thủy tinh rớt xuống nền nhà tạo ra tiếng choang bén nhọn, nước và những mảnh thủy tinh la liệt nằm đó. Giang Dịch Sâm khoanh tay, vẻ mặt châm biếm, “Cũng là do cô vô dụng thôi, mỗi cái ly cũng làm rớt. Kỷ Bách Linh cô tự nói xem, bản thân cô có chỗ nào có ích không?”
Cô nhìn thẳng hắn muốn làm ra ánh mắt sắc bén, nhưng ngược lại bây giờ cô chả khác gì người bằng giấy yếu ớt, chỉ cần bị đẩy nhẹ một cái là cô đã ngã không đứng nổi, “Giang Dịch Sâm, anh làm sao có thể..”
“Có thể đối xử với cô như vậy? Tại sao lại làm vậy với cô?” Hắn thả tay xuống, làm bộ nghe không rõ ngoáy lỗ tai, “Có mấy câu này mà cô cứ nói mãi tôi nghe tới chán rồi, đổi câu nào khác được không?”
Cô nhắm mắt lại, khóe mắt hồng hồng, nước mắt như sắp trào ra.
Biểu cảm này của cô khiến hắn lập tức nổi giận, “Kỷ Bách Linh cô ngoại trừ chiêu này thì còn gì nữa? Khóc khóc khóc, toàn là làm bộ làm tịch, tôi chưa thấy ai cứ hễ đụng tới đã khóc ngay, tôi đây mù mới coi trọng cô..” Hắn nhớ tới người phụ nữ này là người mà hắn sứt đầu mẻ trán mới có được, thật sự muốn tự chửi bản thân bị bệnh mà, cô ta ưu điểm không có, khuyết điểm lại đầy ra, còn xinh đẹp, ra ngoài còn không thấy đâu đâu cũng là người đẹp à, lúc đó chắc chắn là hắn bị quỷ ma nhập rồi.
Kỷ Bách Linh cắn môi không muốn rơi giọt nước mắt nào, cô bây giờ không có cái gì, nhất quyết cũng không để mất luôn lòng tự tôn.
“Nghĩ lại có vẻ tôi nhầm rồi, vì trừ khóc ra cô vẫn còn nhiều tài năng lắm chứ, đặc biệt là hay mách lẻo.. Cảm giác thưa kiện kể lể với cha mẹ tôi có sảng khoái không?” Hắn nhướng mày, nhìn bộ dáng mặc đồ ngủ lôi thôi lếch thếch khiến hắn thật không vừa mắt, hắn tiến lên nắm cổ áo cô, “Kỷ Bách Linh, con mẹ nó tôi cảnh cáo cô đừng quản chuyện của tôi, tôi với trợ lý gần gũi thân thiết hay mờ ám thế nào, dù tôi lên giường với em ấy thì cũng không đến lượt cô lo. Tôi nói cho cô biết, cô còn không xứng so với em ấy, người ta trưởng thành hơn cô bao nhiêu, giỏi giang bao nhiêu, còn cô không là gì cả. Biết điều thì ăn diện cho bản thân xinh đẹp vào nếu vừa ý thì tôi để cho Giang Thiếu phu nhân ở lại thêm mấy ngày, còn không thì cút xéo!”
Hắn thả tay ra, cô lập tức ngã xuống giường, “Giang Dịch Sâm, anh đồ khốn.”
“Cô nên cảm thấy may mắn khi gặp một thằng khốn như tôi vì cô cũng chả có gì, nếu cô dám báo lại cha mẹ tôi và nhúng tay vào việc của tôi thì cả nhà cô chuẩn bị khóc lóc ỉ ôi đi!” Hắn bỏ lại một câu, sửa sang lại cổ áo rồi đi ra.
Đi tới cửa, hắn nghe được tiếng khóc ở trong, cảm thấy phiền phức. Anh em của hắn nói không sai mà, người phụ nữ này chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp nhìn nhiều cũng ngán ngẩm, vẫn là người có năng lực vẫn tốt hơn, không hiểu làm sao lúc đó hắn lại chọn người phụ nữ này, không nghe ai khuyên bảo, trở thành người lập gia đình sớm nhất trong đám bạn, bây giờ nghĩ lại đúng là ngu đần, loại đàn bà như Kỷ Bách Linh đưa hắn chơi hắn còn ngại phiền. Càng nghĩ càng bực, hôn nhân kiểu này cũng không thể tùy tiện mà bỏ được.
Giang Dịch Sâm ra cửa, lên chiếc xe thể thao đang đỗ ở ngoài, lúc chạm vào tay lái liền cảm thấy toàn thân thoải mái, hắn thích cảm giác tự do như thế này, hắn nhanh chóng đạp chân ga, chiếc xe lập tức phóng như bay. Hắn có hẹn với đám bạn, bây giờ tới đó cũng vừa kịp giờ, hắn cực kỳ tự tin với chỉ số thông minh của mình, lúc trước khi mua nhà hắn không chọn mấy căn ở ngoại thành mà là chỗ không cách trung thâm thành phố quá xa này đây, vừa hay khi đó Kỷ Bách Linh cũng thích kiểu biệt thự nhỏ nên người giới thiệu lập tức nói biệt thự tốt chỗ nào.
Nhắc đến Kỷ Bách Linh là sắc mặt hắn đã không đẹp, tốt nhất là không nên lãng phí thời gian về xem cô ta làm gì. Chỉ biết khóc rồi giả vờ yếu đuối, không biết lúc mách lẻo với cha mẹ hắn có như vậy không nữa? Đã lớn thế mà còn giả bộ như học sinh tiểu học đi kể lể sau lưng, Giang Dịch Sâm hắn khinh thường nhất loại người ném đá giấu tay mà cô ta lại làm trò đó.
Giang Dịch Sâm dừng xe trước “Đêm khuya sao trời” (note: Chỗ tên này em để nguyên ạ), vừa xuống xe đã thấy Trần Tư Kỳ, lúc di làm thì Trần Tư Kỷ ăn mặc kín đáo chuyên nghiệp, sau khi tan làm biến hóa thành người phụ nữ có sức hút, Giang Dịch Sâm đánh giá Trần Tư Kỳ từ trên xuống sau đó mới cười hì hì đi đến. Hắn không thích ai trang điểm quá đậm, cảm giác như gặp quỷ, trên mặt toàn là bôi son trét phấn, mà Trần Tư Kỳ lại xoa đúng chỗ làm người khác thấy cô là một người kéo léo.
“Từ xa đã thấy xe chạy tới, cảm giác chắc hẳn là anh, đứng đơi một lát thì đúng thật là vậy.” Trần Tư Kỳ nghiêng đầu cười với hắn.
“Ồ?” Hắn nhướng mày cười lại.
Ai cũng nói hắn khi cười sẽ cho đối phương cảm giác xấu xa, phong cách làm việc cũng không đủ kiềm chế, tuy là thông minh nhưng chưa cẩn thận, vậy mà Trần Tư Kỳ lại thích điều này, những doanh nhân thành công người nào người nấy trầm ổn không đổi, giống như chỉ cần đứng đó bọn họ cũng có thể nhìn thấu tâm can của mình, xem ra doanh nhân hạng hai như Giang Dịch Sâm vẫn tốt hơn, nên chơi thì chơi nên nói thì nói, muốn làm gì thì làm, cuộc sống tự do tự tại, “Trừ anh ra còn ai có thể đỗ xe có cá tính như vậy được?”
“Đây là đang khen anh à?”
“Tất nhiên rồi.”
Giang Dịch Sâm và Trần Tư Kỳ nắm tay nhau vào lô ghế bên trong, một đám người náo nhiệt, có một số khác vì chuyện khác nên không đến được nhưng nhìn chung cũng khá đầy đủ, mọi người thấy Giang Dịch Sâm đi chung với Trần Tư Kỳ thì cười cười như có ẩn ý, có người còn trắng trợn huýt sáo.
Bọn họ đều biết rõ Giang gia và Trần gia như thế nào, nghe nói trưởng bối hai nhà vốn có ý định liên hôn nhưng khi đó tuổi tác của Giang Dịch Sâm và Trần Tư Kỳ còn nhỏ nên còn chưa tới đâu, không ngờ lại xảy ra biến cố Giang Dịch Sâm như trúng tà một hai phải cưới Kỷ Bách Linh. Gia thế Kỳ Bách Linh ra sao? Nói thế lại làm sang cô ta, chỉ có một công xưởng nhỏ mà thôi nếu đem so với Giang gia chắc chắn bị bỏ xa tám con phố, trắc trở là Giang Dịch Sâm không biết nghĩ gì, ai cũng khuyên không được. Vừa là con trai thứ hai vừa được cưng chiều, cuối cùng cũng được như ý ngyện cả hắn. Mà bây giờ Giang Dịch Sâm và Trần Tư Kỳ đi chung với nhau thật khiến người khác phai ngẫm nghĩ.
“Ai da, phúc hưởng của Dễ Sâm có thừa nha, tuyển được người đẹp làm trợ lý đúng là thuận lợi đôi đường trong công việc lẫn sinh hoạt hằng ngày, chúng ta phải học tập theo thôi.” Dương Chấn hớn hở vui tươi.
“Đúng là vậy.” Mọi người lập tức hùa theo.
“Biến đi.” Giang Dịch Sâm vớ đại thứ gì trên sô pha rồi ném thẳng tới chỗ Dương Chấn.
“Bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận đấy à.”
Giang Dịch Sâm chỉ cười mắng hai câu rồi cũng ngồi xuống, Trần Tư Kỳ liền tới ngồi cạnh, hắn nghiêng đầu nhìn cô, “Đừng để ý, bọn họ chỉ đùa vui mà thôi.”
“Em biết họ chỉ giỡn nên cũng sẽ không để tâm làm gì.”
Cô cười tùy ý, thật sự là không để trong lòng, Giang Dịch Sâm nhướng mày, nhớ tới lần đầu tiên hắn đưa Kỷ Bách Linh tới đây chơi, bọn họ cũng chỉ pha trò một chút thôi cô ta lập tức khó chịu, không chỉ khiến hắn mất mặt mũi trước bè bạn mà sau lưng còn to nhỏ nói hắn không có mắt lại chọn người phụ nữ không phóng khoáng thể này.
Thật sự là không phóng khoáng như Trần Tư Kỳ.
Mạc Tuấn Phàm liếc mắt nhìn hai người, “Thầm thì cái gì đó còn cười vui vẻ thế, cũng nói cho chúng ta nghe xem nào.”
Trần Tư Kỳ cười đắc ý, “Cậu cũng bảo là thầm thì với nhau rồi mắc gì phải nói cho cậu nghe, phải không? Giỏi thì lại đây nghe lén.”
Mọi người hiếm khi thấy Mạc Tuấn Phàm bị quật ngược, ai nầy đều cợt nhả chế nhạo Mạc Tuần Phàm, Giang Dịch Sâm chớp chớp mi, rất vừa lòng với phản ứng của Trần Tư Kỳ, nhất thời không khí trong ghế lô cực kỳ ồn ào náo nhiệt.
Ra chương mới vào mỗi T4 hàng tuần, mong các bạn độc giả đón đọc.[/BOOK]