Kỷ Bách Linh và Khâu Linh ra về trong không vui. Cô tắt điện thoại ngay tại khoảnh khắc bước ra khỏi cửa kia. Tình trạng hiện tại của cô cứ giống như đang ở đỉnh điểm của sự cố chấp, cho dù nói là trong lòng rối như tơ vò hoặc là cô quạnh trống rỗng thì cũng đều đúng cả. Có quá nhiều chuyện dây dưa với nhau, chúng còn cố tình bện xoắn vào nhau thật chặt, cô đã không còn sức lực để tháo gỡ hết thảy chúng từ lâu rồi. Hiện tại cô không muốn ở lại đây nghe những lời dạy dỗ lặp đi lặp lại của mẹ hay của bố nữa, cũng không muốn về nhà của cô, cô muốn đi đến một nơi thật xa lạ vô cùng xa lạ, không có người nào biết cô là ai và cô cũng không quen biết bất kỳ kẻ nào. Cô muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại của chính mình.
Bọn họ đều nói cô quá lý tưởng hóa. Lý tưởng trước đây của cô chỉ là cô và Tưởng Bách Xuyên được ở bên nhau, sau đó kết hôn sinh con, bọn họ cùng nhau phấn đấu, mua một căn nhà, sau đó chăm sóc con nhỏ và dạy con học hành. Suy nghĩ này quá lý tưởng hóa hay sao, là do cô yêu cầu quá cao hay do người khác hiểu sai quá nhiều.
Cô vẫn đang đi trên con đường bên trái kể từ khi bước ra khỏi cửa. Xưa giờ cô vẫn rất thích đi bộ thong thả như thế này, không cần biết phía trước có thứ gì vẫn cứ thế này bước tiếp. Bước trên vạch qua đường, vô số chiếc xe lướt ngang bên người cô, đi ngang qua cửa hàng bán hoa, lướt qua vô số người đi bộ thoáng gặp qua trên đường, ngửi thấy mùi thơm của vô số món ăn vặt, nghe được rất nhiều tiếng nhạc phát ra từ trong quán. Cô cứ bước đi như thế, vẫn chưa từng dừng lại, ngay cả bản thân cô cũng không biết rõ chính mình muốn đi đến đâu, chỉ là cứ bước tiếp về phía trước, cho đến khi cô nhìn thấy một cửa hàng bán trang sức, cô đứng ở cửa lẳng lặng nhìn vào bên trong. Cô nhìn thấy có rất nhiều người ở trong cửa hàng, đang chọn nhẫn hoặc là vòng cổ hoặc là món trang sức nào khác, bọn họ có người đang hỏi ý kiến người bên cạnh, người phụ nữ tươi cười rạng rỡ, còn người đàn ông nhìn người phụ nữ với ánh mắt tuy bất đắc dĩ nhưng tràn ngập sự yêu chiều.
Đột nhiên cô rất muốn biết, lúc trước, không phải, là mấy tháng trước, Giang Dịch Sâm có phải cũng nhìn cô như thế hay không. Khi đó hắn dẫn cô đến một cửa hàng trang sức để cô chọn một bộ trang sức mà cô thích. Cô đi dạo một vòng nhưng lại không mấy hứng thú, không phải không thích mà chỉ đơn thuần là không muốn những thứ do hắn mua. Cô không chọn, hắn vung tay ý muốn mua hết tất cả các món trang sức cô đã nhìn đến, cho dù chỉ là cô thoáng liếc mắt qua. Những người có mặt tại cửa hàng đều kinh ngạc với quyết định của hắn, nhưng hắn không hề nói đùa, hắn thật sự muốn mua hết tất cả, trình diễn cảnh “Có tiền thì mua thôi”. Cô không còn cách nào khác, đành phải chọn một đôi khuyên tai kim cương, lúc này hắn mới chịu bỏ qua. Cô thấy tất cả mọi người trong cửa hàng đều đang nhìn chăm chú vào mình, trong mắt mỗi người viết rõ hai chữ hâm mộ, họ đều nói cô đúng là may mắn khi có thể gặp được một người đàn ông đối xử với cô tốt như vậy.
Kỷ Bách Linh cười méo xệch, cô thu hồi tầm mắt, tiếp tục về đi về phía trước. Kỷ Bách Linh, mày không có lòng tự trọng sao, trước giờ mày chưa từng yêu Giang Dịch Sâm, mày chỉ bị ép phải gả cho hắn mà thôi, vậy mà bây giờ lại nhung nhớ hắn từng tốt với mày à.
Cô tiếp tục đi, mãi cho đến lúc đôi chân rã rời không đi nổi thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Cô cảm thấy trong ánh mắt của những người đang nhìn về phía cô chắc chắn viết là bị khùng rồi hay sao, cô có thể nhìn nhân viên vệ sinh quét dọn trong suốt nửa tiếng đồng hồ, nhìn một bông hoa cũng nhìn đến mười mấy hai mươi phút. Nhưng cô lại thích như vậy, yên lặng ở một chỗ nào đó, nhìn một sự vật nào đó, cho dù là người hay là vật, đối với cô mà nói đều là một loại hưởng thụ.
Nghỉ ngơi đủ rồi, cô đứng dậy lại tiếp tục đi về phía trước. Từ trước đến giờ cô đều rất thích đi bộ trên đường,. Lúc học cấp 3, sau giờ tự học buổi tối, Tưởng Bách Xuyên chạy bộ ở sân thể dục, cô thì chầm chậm đi dọc theo đường chạy. Khi đó tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ là một đôi, nhưng thật ra bọn họ lại không phải, có lẽ xem như là ái muội, có bạn học ngầm nói rằng Tưởng Bách Xuyên và Kỷ Bách Linh đã được định sẵn là một đôi rồi, không chỉ phù hợp với nhau về các phương diện, ngay cả tên của bọn họ cũng có dự báo, tên lót của Tưởng Bách Xuyên và Kỷ Bách Linh đều có một chữ Bách.
Cô cũng không biết bản thân mình đã đi được bao lâu rồi, chân đã không còn cảm giác, hơn nữa cô nghĩ là mình chắc chắn đã đi được lâu thật là lâu rồi, do đó mới sinh ra ảo giác, cô nghe được có người đang gọi tên của mình.
Bách Linh, Bách Linh, giọng nói quen thuộc như thế làm cô muốn khóc một chút, thật giống như giọng nói này truyền đến từ một nơi nào xa xôi.
Cô đứng yên tại chỗ không cử động, Tưởng Bách Xuyên đã chạy đến trước mặt cô mà cô vẫn không thể tin được, ngây ngốc nhìn anh.
“Sao em lại ở đây thế?” Tưởng Bách Xuyên khó hiểu nhìn cô, anh và cô ở bên nhau rất lâu nên quá hiểu sự thay đổi trong cảm xúc của cô, chỉ cần liếc mắt một cái là biết được giờ phút này tâm trạng của cô không được tốt: “Làm sao vậy?”
Lúc này Kỷ Bách Linh mới thật sự tin là Tưởng Bách Xuyên xuất hiện chứ không phải do cô đi bộ quá lâu suy nghĩ quá nhiều mà sinh ra ảo giác, cô hoảng loạn đến độ có hơi xấu hổ: “Em…… Chân của em bước đi mà không có cảm giác gì cả.”
Nghe cô nói thế, Tưởng Bách Xuyên không kìm được bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay ra những tưởng muốn xoa tóc cô như lúc trước, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại thu về bàn tay ở giữa không trung, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm: “Đi thôi, anh mời em ăn cơm.”
“Được đấy, em muốn ăn món cay, cay thật là cay.” Cô cảm thấy hiện tại mình rất cần thứ gì đó để kích thích bản thân, tốt nhất là cay đến mức cả người cô phải run rẩy.
Tưởng Bách Xuyên biết rõ thói quen thích đi bộ này của cô, nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra nên cô mới có thể lựa chọn cách này để giải tỏa rối bời trong lòng mình. Anh chọn một nhà hàng ngay gần đó cho dù anh biết giá của nhà hàng đắt cắt cổ. Sau khi chia tay với Kỷ Bách Linh, việc anh hối hận nhất không phải là việc không níu kéo cô mà là trong quá trình hai người quen nhau, anh chưa từng dẫn cô đi ăn những món ăn vặt mà cô thích, chưa từng dẫn cô đến tất cả những nơi mà cô muốn đi chơi. Điều kiện gia đình anh bình thường, không tính là nghèo khó, chỉ là lúc còn rất nhỏ anh đã biết bố của mình làm việc vô cùng vất vả, vì thế về mặt tài chính trước giờ anh vẫn tương đối tiết kiệm, anh biết anh chính là khoản chi tiêu lớn nhất trong nhà, nếu anh không cần phải tiêu một số tiền lớn như vậy thì bố cũng không phải liều mạng ra sức kiếm tiền. Sau khi lên đại học, anh bắt đầu nhận các loại học bổng hoặc là đi làm thêm, tự mình kiếm tiền sinh hoạt cho bản thân, thậm chí ngay cả học phí cũng muốn tự mình đóng, Kỷ Bách Linh là bạn gái của anh cũng chưa từng oán trách bao giờ.
Anh đã quá vững lòng, luôn cho rằng dù ra thì bọn họ cũng sẽ cùng nhau đi đến điểm cuối cùng, anh nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền để mang đến cho cô cuộc sống tốt. Nếu anh biết có một ngày bọn họ sẽ chia tay, anh nhất định sẽ dành nhiều thời gian hơn nữa để ở bên cô, đưa cô đi đến bất cứ nơi nào cô muốn. Kế hoạch mãi mãi không theo kịp những thay đổi, có lẽ chính là chỉ đến điều này thôi!
Kỷ Bách Linh và Tưởng Bách Xuyên ngồi trong nhà hàng, lúc bọn họ đến vẫn tính là sớm, lúc này không có bao nhiêu khách, việc kinh doanh của nhà hàng này vẫn luôn ổn định, nếu đến muộn thêm chút nữa có khi còn phải xếp hàng đợi chỗ ngồi.
Kỷ Bách Linh chọn nước lẩu cay nồng và tùy tiện chọn thêm một ít đồ ăn, sau đó đưa thực đơn cho Tưởng Bách Xuyên. Lúc nãy khi đi bộ thì không cảm thấy gì, hiện tại ngồi xuống mới phát hiện chân của cô vừa tê vừa đau, hơn nữa chắc chắn là đã nổi mụn nước rồi, cũng đúng thôi, cô đi bộ từ giữa trưa đến chạng vạng tối mà không để ý đến, chắc có lẽ sẽ không có ai ngu ngốc lại chọn cách tự ngược đãi bản thân giống như cô.
Nồi nước lẩu nhanh chóng được bưng lên, đồ ăn cũng nối tiếp dọn ra.
“Sao em lại đến được đây vậy?” Tưởng Bách Xuyên nhíu mày, anh vẫn không kìm được mở miệng hỏi.
“Thì cứ đi lòng vòng thôi, đi hoài đi hoài rồi đến chỗ này, anh cũng biết mà, em thích đi lang thang không có đích đến thế này lắm.” Cô cố gắng khiến cho biểu cảm của mình thật là bình thường tự nhiên, nhẹ nhàng mỉm cười với anh: “Anh thì sao, tại sao lại ở chỗ này?”
“Công ty của anh ở đây.” Anh nhìn nét mặt cô, cảm nhận được sự gượng gạo cô đang bày ra.
Cô có hơi thất vọng. Bạn học và người bên cạnh đều đã có công ăn việc làm, phấn đấu cho cuộc sống mới, thực hiện được những hoài bão của thời sinh viên, nhưng cô đã là người phụ nữ có gia đình, không thể làm được gì nữa, lại nhớ đến nguyện vọng muốn trở thành một nhà báo xuất sắc của chính mình năm đó, vậy mà lại có cảm giác thật xa vời. Cô thấy nồi nước lẩu đã sôi nên bỏ đồ ăn vào, nhân đó dời đi chút cảm giác muộn phiền này.
“Bách Linh, dạo này em có ổn không?” Tưởng Bách Xuyên phát hiện giọng mình thế mà nghẹn ngào, lúc này mới phát hiện thật ra bản thân có để tâm đến, sự bình tĩnh khi chia tay và sau đó liều mạng cố sức làm việc để bản thân mệt đến mức sức lực cạn kiệt, đây cũng là một loại trốn tránh. Anh hoàn toàn không thoáng như anh đã nghĩ, anh vẫn chưa mua nhà cùng cô, vẫn chưa ra ngoài du lịch cùng cô, vẫn chưa cho cô một đám cưới lãng mạn, anh tiếc nuối những điều đó.
Khóe miệng Kỷ Bách Linh giật giật, cô cầm đũa muốn gắp thức ăn trong nồi, nhưng toàn thân cứ như thể không còn chút sức lực, chiếc đũa rơi xuống bàn, hai mắt đột nhiên đỏ lên. Chị dâu của cô nói cô không biết điều, có thể lấy được Giang Dịch Sâm là một chuyện rất tốt, những người khác có cầu cũng cầu không được. Anh trai của cô bảo cô đừng lôi tính tình con nít ra đùa giỡn nữa, cuộc hôn nhân của cô và Giang Dịch Sâm là điều duy nhất cô có thể làm cho gia đình này. Bố mẹ của cô cũng cho rằng cô lấy Giang Dịch Sâm mới có thể hạnh phúc được. Tất cả bọn họ đều cảm thấy cô lấy Giang Dịch Sâm không phải là ngu ngốc, đó mà là một việc thông minh, nhưng không có lấy một người hỏi cô rằng lấy Giang Dịch Sâm xong cô có thể có được hạnh phúc hay không, cô có đang vui vẻ hay không……
Kỷ Bách Linh, dạo này mày có ổn không?
Cô chớp mắt, dường như khó có thể chấp nhận được những nỗi oan ức trong lòng, nước mắt chảy dài trên gương mặt cô. Cô lau nước mắt, Kỷ Bách Linh, sao mày có thể như vậy được chứ, người đàn ông này chịu tổn thương chưa đủ sâu vì chuyện mày cưới Giang Dịch Sâm sao, tại sao anh ấy phải gánh chịu nỗi oan ức của mày.
“Cay thật đấy, em còn chưa động đũa mà đã cay đến chảy nước mắt rồi.”
“Đừng ép mình cười.” Tưởng Bách Xuyên rút khăn giấy ra giúp cô lau nước mắt.
Đây là công chúa của anh, cuộc sống gần đây của cô thật sự không ổn nên cô mới gắng gượng mỉm cười trước mặt anh như thế, khiến cho lòng anh như bị dao cứa vào. Cô không đủ thông minh, ngay từ lúc đầu đã nói cho anh biết tất cả, cô không thể cùng anh đi đến điểm cuối cùng, Giang Dịch Sâm quá lợi hại, hắn nắm trong tay mạng sống của gia đình cô, sự kiên trì của cô chỉ là trò cười trong mắt người nhà. Không đau buồn sao, không khổ sở sao? Anh còn phải an ủi cô, anh hiểu rõ cô, cho dù cô không hài lòng về bố mẹ nhưng cô cũng rất yêu bố mẹ của cô, cô không thể vứt bỏ bố mẹ của mình vì một người đàn ông, giống như cô hiểu rõ việc làm của anh vậy, anh đau lòng cho bố mẹ của mình nên mới nỗ lực kiếm tiền như thế, thậm chí thời gian anh dành cho cô cũng rất ít.
Cánh cửa của ghế lô trong cùng ở nhà hàng lẩu mở ra, Dương Chấn đi ra chuẩn bị đến toilet. Hắn nhìn lướt qua bàn ăn bên ngoài, lông mày thoáng nhíu lại, hình như là gặp được người quen nha. Dương Chấn vô cùng thích thú nhìn về bàn ăn của Kỷ Bách Linh. Nhắc đến Kỷ Bách Linh, mấy người bọn họ vẫn xem là quen biết, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp nhưng không có tính cách gì nổi bật lại còn không phóng khoáng, cũng không biết cách chơi, bọn họ ngứa mắt loại phụ nữ thế này lắm, không biết lúc trước Giang Dịch Sâm trúng phải tà gì mà cung phụng Kỷ Bách Linh cứ như cung phụng Bồ Tát, còn quậy phá nhất định phải cưới được cô, loại phụ nữ này rõ ràng chỉ nên chơi đùa chút thôi là được rồi.
Dương Chấn híp mắt, ây da, không hề đơn giản như vậy đâu nha. Hắn lấy di động ra, hướng camera về phía Kỷ Bách Linh, thời gian chụp hình đúng là quá tuyệt, vừa đúng lúc Tưởng Bách Xuyên cầm giấy lau ớt ở khóe miệng cho Kỷ Bách Linh, mà Kỷ Bách Linh nở một nụ cười xán lạn với Tưởng Bách Xuyên, cho dù là ai nhìn thấy được hình ảnh này cũng sẽ cảm thấy bọn họ là một cặp tình nhân.
Dương Chấn liếc mắt nhìn những tấm hình mà hắn chụp được, tối nay có chuyện vui rồi đây, hết sức có tinh thần chia sẻ gọi điện thoại cho mấy anh em, hẹn hôm nay gặp nhau ở chỗ cũ.