Tình Yêu Quý Tộc

Chương 80

Trời đã sẫm tối.

Một người con gái ngồi im lặng, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ mạnh mẽ đang ở trước mặt mình. Lòng dâng trào cảm xúc ngưỡng mộ, nể phục.

Cô đã thực sự gục ngã trước tài năng thật sự của anh.

Mười lăm phút để chuẩn bị cho một buổi concert hai tiếng.

Nhìn anh lúc chăm chú nghe từng giai điệu, nghe từng lời chỉ dẫn của Thiên và Vy làm lòng cô chợt xao xuyến. Cảm giác thật không nỡ để phá bỏ nó.

Dù đã nhận ra tài năng của anh từ lâu nhưng lần này đã hoàn toàn bị thuyết phục.

Giờ cô phải làm sao?

Càng ngày cô càng do dự.

Cô không muốn và cũng không thể tách rời con người ấy ra khỏi niềm đam mê duy nhất của người đó.

Cô nên làm gì chứ?

Cô khẽ thở dài, nhẹ nhàng lấy chiếc khăn thấm mồ hôi từ trán của anh.

Duy hơi giật mình trước hành động ấy nhưng rồi cũng để im cho cô giúp mình lau. Cả hai cứ im lặng mãi cho đến khi Duy lên tiếng trước.

- Hay không? – anh hỏi.

Cô gật đầu nhưng không nói thêm gì.

- Sao thế? Nhìn em miễn cưỡng quá. – anh hơi hụt hẫng trước thái độ kì lạ của cô.

- Không. Hay lắm mà. – cô lắc đầu.

- Nào, nói thật đi. – anh giữ tay Xuân, nhìn thẳng vào mắt hỏi.

- Không, Hay thật mà. – cô mất bình tĩnh một chút.

Anh buông tay cô ra, bất mãn nhìn cô.

- Chỉ là em…em…

-…….

- Nhìn anh lúc ở trên sân khấu, em…thấy mình…có…lỗi quá.

- Lỗi?

Cô gật đầu.

- Em…phải khiến anh quay trở về nhưng giờ thì…em…không nỡ. Em ghét anh, tại sao người đó lại là anh chứ? Giờ em phải làm sao đây? Chẳng lẽ em cứ nhìn anh theo đuổi niềm đam mê của mình nhưng còn việc kia thì sao chứ? Nếu mà bắt anh về thì không phải là độc ác sao? Làm sao em có thể nhìn một người như anh phí phạm tài năng chứ. Trời ơi, em phải làm sao? – cô bực mình, nói một tràng bằng cái giọng run run như sắp khóc.

Duy ngớ người nhìn đứa con gái đang ngồi trước mặt mình. Thì ra là anh làm khó cô ấy thế sao? Anh cảm động. Chưa một ai mà suy nghĩ tới niềm đam mê của anh như thế. Chưa một ai hiểu rõ thực sự anh muốn gì?

Vươn tay kéo cô vào lòng, siết cánh tay, ôm chặt cô vào lòng. Mặc kệ cô đang phản đối dữ dội.

- Ngốc, được rồi. Cho anh thời gian đi. Anh sẽ tự động quay về.

Cô ngớ người nhìn anh.

- Được không? Anh hứa.

Cô nhìn anh, khẽ gật đầu. Đầu óc rối bời, choáng váng không biết nên nói điều gì. Quay trở về sao? Anh sẵn sàng từ bỏ ước mơ của mình thế sao? Liệu anh có đủ dũng cảm không chứ.

Từ xa, một người trầm lặng đang từ từ đi về phía của họ. Khuôn mặt lạnh lùng, sáng vẻ bình thản, âm trầm như đang mải mê suy nghĩ điều gì đó.

Anh chợt khựng lại. Đôi mắt đen sâu thẳm khẽ rung động, lòng đột nhiên co thắt lại, cảm giác nhói đau bất ngờ ùa đến làm cho anh nhất thời sững người.

Ánh mắt không dứt khỏi hình ảnh kia. Nhìn hai người ấy ôm nhau tại sao anh lại thấy khó chịu…và ghen tị chứ?

Anh cười nhạt vì suy nghĩ ích kỉ và ngớ ngẩn của mình. Hai người ấy chẳng phải là một cặp sao? Anh có quyền gì mà can thiệp vào chứ.

Đứng im một lúc lâu cho tới khi hai người ấy nhận ra sự xuất hiện bất ngờ của anh.

Anh lúng túng nhìn cả hai mang theo một chút hối lỗi và ngại ngùng. Né tránh ánh mắt ngạc nhiên của Duy và đôi mắt trong veo của Xuân.

- Cậu tới lúc nào thế? – Duy mỉm cười nhìn Băng.

- Xin lỗi, đã làm phiền, chỉ là mới đến thôi. – Băng trả lời.

- Em chào anh. – Xuân nói nhỏ, khuôn mặt đang ửng đỏ vì xấu hổ, ẩn hiện trong màn đêm tĩnh lặng.

Băng khẽ gật đầu, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi, tiến lại gần và ngồi xuống cùng bàn với Xuân và Duy.

- Hẹn tớ có gì không? – anh quay qua nói với Duy.

- Không, chỉ là muốn hẹn cậu ăn tối cùng bọn tớ thôi. – giọng Duy nhẹ nhàng, mang theo một chút tinh nghịch.

Hai chữ “bọn tớ” khiến cả Xuân và Băng có chút bối rối, e ngại.

Nhìn biểu hiện của hai người đối diện, làm Duy có chút buồn cười. Cả hai đang có cùng suy nghĩ hay là khác. Điều mà anh cảm thấy về cả hai càng ngày càng rõ ràng nhưng dường như những người trong cuộc vẫn không hề biết. Anh nên làm gì đây? Đứng bên ngoài, từ từ quan sát tiến triển hay phải xúc tác cho họ.

Khẽ nở nụ cười nửa miệng tinh nghịch, có lẽ là nên đứng ngoài vậy.

- Nào, gọi món thôi, tớ đói rồi. Phải không Xuân? – anh trìu mến gọi tên cô, nhẹ đưa tay vén vài lọn tóc một cách dịu dàng nhất có thể.

Mặt cô chợt đỏ bừng, vội vàng né tránh nhưng chợt khựng lại. Hành động như thế có quá đáng quá khi anh đang là bạn trai của cô. Nghĩ đến thế cô ngoan ngoãn để anh vén gọn mái tóc ấy đi. Trong lòng có chút không thoải mái lắm.

……………

Gió thổi lồng lộng mang theo chút hương vị của ban đêm yên tĩnh. Tiếng lá cây cựa mình bị che lấp bởi tiếng khởi động xe ồn ào.

Hai người đứng cạnh nhau, im lặng không nói gì, trông theo chiếc xe Lamborghini xanh dương kia khuất hẳn đi.

Bầu không khí trở nên ngột ngạt quá mức.

Cuối cùng tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế này chứ?

Hôm nay cô hẹn hò cùng Duy nhưng lại cùng ăn tối với cả Băng và còn được anh đưa về nữa chứ? Như thế này có chút không hợp lí cho lắm. Thật khó để đối mặt với Băng lúc này. Bây giờ anh đang suy nghĩ gì chứ?

Cứ mãi mê theo đuổi ý nghĩ đó mà cô không nhận ra cái nhìn chăm chú của Băng dành cho cô. Lòng anh từ bao giờ lại dậy lên cảm xúc khó tả này chứ. Niềm vui nhỏ bé len lỏi trong trái tim đã sớm hững hờ với mọi người xung quanh. Trước tới giờ, những gì anh làm cũng chỉ là bổn phận và trách nhiệm nhưng lần đầu tiên anh vượt qua cái ranh giới đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, nụ cười bừng sáng và cả cử chỉ ân cần nữa. Anh trở nên ích kỉ từ bao giờ thế? Anh chỉ muốn được độc chiếm nó mãi. Giữ gìn nó ở trong một góc nào đó của trái tim.

Tại sao anh lại như thế này? Anh vẫn chưa hiểu rõ được thứ cảm xúc lạ lẫm đang ngày càng mạnh mẽ trong anh.

Trong tương lai, liệu anh có thể nhận ra nó hay dũng cảm để đón nhận nó chứ?

……

Căn phòng tối, tĩnh mịch đến nặng nề. Khói thuốc lan tỏa khắp phòng, ẩn hiện khuôn mặt trầm tư mệt mỏi của một người đàn ông từng trãi.

Mấy ngày nay công việc càng ngày càng áp lực hơn đối với ông. Lần này ông đã bỏ ra quá nhiều tâm sức cho vụ làm ăn mới này. Nếu thành công, chắc chắn khoản lợi nhuận thu được sẽ là rất lớn. Đừng nói là món nợ hàng triệu đô kia, việc gia đình ông có thể sống trong sung sướng nhàn hạ cũng không có gì là quá xa vời.

Trong lòng chợt dâng trào niềm thương nhớ mãnh liệt. Đứa con gái bé bỏng của ông, nó đã phải hi sinh biết bao nhiêu cho cái gia đình này. Ông có lỗi với nó, làm cha đã không cho nó cuộc sống hồn nhiên như bao đứa bạn cùng trang lứa khác mà còn phải lo lắng cho nhà, còn phải tự mình sống xa nhà để trả nợ cho ông. Nghĩ đến đây, khóe mắt không khỏi đỏ hoe lên.

Cạch…

Cánh cửa nhẹ đẩy vào, một người phụ nữ bước vào. Khẽ lắc đầu thương cảm, từ từ tiến lại gần, vòng tay ôm chầm lấy chồng mình âu yếm. Bà biết ông đang dằn vặt vì việc của đứa con gái phải rời nhà để đi trả nợ cho mình. Có thể con bé không phải sống trong khổ cực vất vả nhưng người làm cha mẹ đâu nỡ nhìn con cái sống xa nhà chứ đã thế con ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

- Đừng lo lắng quá như thế. Ông cứ cố gắng làm tốt công việc hiện tại, có như thế mới mau đón nó về được chứ. – bà khẽ an ủi chồng mình nhưng trong lòng làm sao bình tĩnh được như thế chứ.

- Ừ… - ông trầm ngâm không nói nhiều, chỉ ậm ừ, gật đầu nhẹ.

Cứ thế, cả hai lại im lặng, nặng nề chìm đắm vào dòng suy nghĩ mông lung, dai dẳng suốt bao đêm.

Ừ, có lẽ chỉ cần ông hoàn thành tốt dự án này, tất cả sẽ ổn thôi. Liệu sẽ ồn thật chứ? Tại sao trong lòng vẫn còn vướng mắc, bất an chứ?

……….

Hành lang tối om, một người đàn ông cao to bước đi chậm rãi. Nụ cười đểu giả ẩn hiện trên khuôn mặt phì nộn đáng ghét, xem ra có phần đắc ý.

Mọi kế hoạch tiến hành có vẻ khá thuận lợi, đặc biệt là có sự giúp đỡ đắc lực của người đàn ông xa lạ kia. Chẳng mấy chốc, một khoản lợi nhuận kếch sù sẽ nằm trong túi.

Ông ta lại nhếch miệng, cố nặn nụ cười tươi rói nhất có thể? Sắp giàu rồi, mọi người sẽ biết đến cái tên Phát Lộc này, chắc chắn con gái cưng của ông sẽ có thể oanh liệt tiếp cận mấy người cháu kiêu căng kia của chủ tịch tập đoàn AJ.

Nghĩ tới việc có một ngày, ông ta có thể đứng ngang hàng với chủ tịch AJ, còn kết thông gia nữa chứ. Quả là một tương lai đầy mê lực mà. Nụ cười không khỏi nhếch cao hơn mang theo chút gian tà của một kẻ tính toán xấu xa, ích kỉ.

Bình Luận (0)
Comment