Tình Yêu Quý Tộc

Chương 92

Thấm thoát thời gian trôi qua cũng đã gần hai tháng. Mọi việc vẫn coi như là bình thường. Sau ngày hôm ấy, cũng không có chuyện gì xảy ra cả. Về Duy, mọi việc vẫn đang bỏ ngõ giữa chừng. Xuân hiện tại chưa muốn nghĩ tới nó nữa. Có lẽ tốt nhất cô nên chờ đợi. Duy đã hứa, chắc chắn anh ấy sẽ thực hiện lời hứa ấy.

Còn bây giờ, điều khiến cô quan tâm là dịp tến Nguyên Đán sắp tới. Không khí tết bắt đầu bao trùm nơi đây. Trên trường, thì học sinh này, học sinh nọ cũng rục rịch lên kế hoạch cho kì nghỉ, nào là đi đâu, chơi gì, mặc gì…

Về nhà thì, người làm cũng bắt đầu chuẩn bị đồ cho kì nghỉ phép.

Ồn ào, náo nhiệt.

Ai cũng vui sướng khi sắp được trở về, duy chỉ có mình cô thì không? Lí do sao? Đơn giản vì trong hợp đồng là thế. Cô đã chấp nhận sẽ ở lại đây trong suốt thời gian thực hiện bản hợp đồng đó, chỉ trừ những trường hợp ngoại lệ.

Nhìn mọi người xung quanh có chút ghen tị. Họ bận rộn, tất bật còn cô chỉ lui thủi một mình.

Phong, Băng, Vũ và Triệt cũng không có nhiều thời gian rảnh lắm. Vì sắp tết nên họ thường xuyên phải về nhà. Nghe nói là việc gì đó cũng khá quan trọng liên quan tới công việc của tập đoàn. Họ là những người đứng đầu nên trách nhiệm nặng nề. Cô thông cảm chứ.

Chính vì lẽ đó, cô càng cô đơn, lạc lõng hơn trong bầu không khí này. Thỉnh thoảng có gọi điện về hỏi thăm nhà. Gia đình cô vẫn khỏe, thế là tốt lắm rồi. Nghe mẹ hỏi cô có về vào dịp tết không mà cô thấy buồn. Cảm giác man mác buồn, nỗi nhớ nhà cứ da diết, âm ĩ mãi trong lòng.

Ngồi thơ thẩn trên chiếc xích đu, ngắm ngôi nhà đồ sộ kia, trong đầu chứa hàng ngàn suy nghĩ vu vơ. Ánh mắt xa xăm hướng về một nơi nào đó.

- Sao lại ngồi thơ thẩn ở đây một mình thế? – một bàn tay dặt nhẹ lên vai, khiến cô giật mình.

Quay người đối diện với chủ nhân của cánh tay ấy, cô bắt gặp nụ cười quen thuộc của Triệt. Bất giác cô cũng nở nụ cười đáp lại.

- Ừ, lâu không gặp.

- Nhớ cậu quá à. – Triệt vò đầu cô, rồi ôm chặt nó vào lồng ngực rộng lớn thật lâu.

Cái ôm nhiệt tình chứa đựng biết bao cảm xúc khiến cô có ấm lòng. Ít ra cũng có người còn quan tâm cô ở nơi này. Cảm giác cô đơn có chút vơi đi. Lúc này, cô thực sự cần một ai đó bên cạnh, không biết điều này có quá ích kỉ và độc ác đối với Triệt không nhỉ?

- Ừ, tớ cũng nhớ cậu. – cô gật đầu.

- Biết mà. Mẹ và bố tớ cũng muốn gặp cậu. – Triệt lên tiếng.

- Vậy sao? Cũng lâu rồi không gặp bố mẹ cậu rồi. Họ vẫn nhớ tớ sao? – cô có chút ngạc nhiên.

- Tất nhiên. Sao, hôm nào tới nha.

- Ừ, chỉ là sợ làm phiền mọi người thôi. – cô mỉm cười.

- Không sao. Hì…vậy mùng hai được không? Mùng một là ngày họp gia đình…sợ là….

- Tớ biết. Mùng hai cũng được. – cô hiểu ý cậu.

Đương nhiên rồi, cô chỉ là một người bình thường, đâu thể tham dự vào buổi họp gia đình của cậu. Mà có cho cô cũng không dám. Ở nơi đó toàn những người tai to mặt lớn, thật khó tránh khỏi e ngại.

- Ừ. Nhớ đó. Tớ sẽ tới đón cậu. – Triệt vui vẻ nói, tiện tay béo má cô một cái.

- Sao, cả hai đang bàn chuyện gì sao? – một giọng nói trêu đùa vang lên từ phía sau. Cả hai cũng quay người lại, không khỏi ngạc nhiên. Là ba người chứ không phải là một người.

Cả Phong, Vũ và Duy đều tới. Nụ cười dịu dàng vẫn nở như ngày nào.

- Mọi người tới rồi sao? Cả anh Duy nữa. – cô mỉm cười đáp.

- Ừ, anh không được tới sao? – Duy hỏi.

- Em chỉ tiếc là không nhốt anh lại được thôi. – cô lè lưỡi trêu trọc.

- Láo nhỉ? – Duy cốc nhẹ vào đầu cô một cái.

- Sao…nhớ mỗi Duy thôi à? – Vũ chen vào, giọng nói có vẻ tổn thương.

- Đâu có. Em chào anh Vũ đẹp trai nha. – cô nháy mắt.

Tâm trạng khá hẳn lên. Suốt mấy ngày lủi thủi một mình, không ai nói chuyện, bây giờ lại gặp mọi người, quả thật rất vui.

- Chà, em cũng có mắt thẩm mỹ đó. – Vũ vỗ tay khen tặng.

Mọi người bật cười, Phong huých vai Vũ một cái, tỏ ý nhắc nhở anh.

- Không phải các anh bận lắm à? – cô hỏi.

- Ừ, một chút. – Phong gật đầu, nhẹ xoa đầu cô thật ân cần.

- Vậy, có phiền lắm khi mọi người ở đây không?

- Em không muốn gặp bọn anh sao? – Phong hỏi.

- Không không…là em phải cảm ơn ấy chứ. Bận việc như thế mà vẫn nhớ tới em. – cô thực sự rất cảm động.

- Vậy cho anh hôn một cái đi. – Vũ nhảy ra đứng đối diện cô, hai cánh tay giơ ra định ôm chầm cô vào lòng nhưng ngay lập tức đã bị ba cánh tay kia kéo giật ra sau.

Đôi mắt tóe lửa của ba người đó khiến anh không khỏi mà rợn tóc gáy. Con trai khi ghen ai nói không đáng sợ chứ?

- Bạn trai em ấy ở đây mà cậu dám. – Duy đe dọa.

- Dạ, em biết rồi ạ. – Vũ cười nham hiểm.

- Ơ, em…tưởng…

- Cái tin đồn ấy mà em cũng tin sao? Người trong cuộc lại tin lời người ngoài cuộc. Thật là ngốc mà. – Duy véo hai má của cô trừng phạt.

Nhìn cử chỉ ân cần của hai người ấy, Phong và Triệt không hẹn mà quay mặt đi, trong lòng có chút ghen tị.

- Được rồi. Xuân à, sắp tết rồi, em có dự định gì không? – Vũ chen vào, phá vỡ bầu không khí nặng nề kia.

- Em? Không có ạ. Em còn có việc gì làm sao? – cô cười buồn. Ngoài loanh quanh trong ngôi nhà này, thì cô còn đi đâu nữa chứ.

- Ừ nhỉ. Muốn tới nhà bọn anh không? – Vũ đề nghị.

- Dạ…nhưng mà…

- Ừ, cũng được. – Duy lên tiếng.

- Ừ, quyết định vậy đi. – Triệt cũng đồng ý.

- Ơ…

- Ừ, bố mẹ anh cũng muốn gặp mặt em.

- Dạ?

- Mùng hai được không? – Vũ hỏi.

- Mùng hai em tới nhà Triệt rồi.

- Không sao? Coi như hôm đó, em đi cùng bọn anh, coi như là đi chúc tết cùng vậy. – Phong đề nghị.

- Em…vậy cũng được. Cảm ơn mọi người nhiều lắm. – cô mỉm cười biết ơn. Dường như mọi người đang quan tâm tới cô, không muốn cô phải lủi thủi một mình thì phải.

- Mọi người đây rồi. Tới giờ rồi đó. – giọng nói lạnh đãm của ai đó vang lên.

Đôi mắt đen tĩnh lặng quen thuộc của Băng đảo khắp mọi người rồi dừng lại trên dáng người nhỏ bé lọt thõm giữa bốn người con trai kia. Khóe mắt chợt run lên. Cảm xúc cũng bắt đầu hỗn độn.

- Làm phiền cậu rồi. – Phong gật đầu.

- Không có gì. Mọi người đang có kế hoạch gì sao? – Băng hỏi.

- Chỉ là muốn rủ em ấy đi chúc tết cùng. Cậu muốn cùng tham gia chứ? – Phong giải thích.

- Tất nhiên rồi. – Băng gật đầu, đôi mắt vẫn có chút lưu luyến người con gái ấy.

- Ừ, vậy cũng được. Thôi chúng ta đi. Gặp em sau nhé. Đừng nhớ anh quá khóc đó. – Vũ trêu trọc rồi vẫy tay chào tạm biệt cô trước khi quay người đi.

Lần lượt Phong, Duy và Triệt cũng thế. Sân vườn rộng lớn, hai dáng người cô độc, đứng im lặng, nhìn nhau bối rối.

Không gian ngưng đọng, chờ đợi sự lên tiếng của ai đó. Khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp bao bọc hai con người.

- Ở lại mạnh khỏe. – Băng lên tiếng.

- Dạ. Anh cũng thế đó. – cô gật đầu đáp.

- Cảm ơn em.

- Dạ. À, ngày hôm đó cảm ơn anh. – cô nói. Sau ngày hôm đó, cô có nghe kể, là anh phá cửa chạy vào cứu cô. Dù đã định cảm ơn lâu rồi nhưng mãi tới hôm nay mới gặp mặt. Suốt hơn tháng qua, nêu không vì cô trốn tránh thì cũng là do anh qua bận rộn, kết quả là bây giờ mới gặp nhau.

- Ừ, không có gì. Em khỏe hơn chưa? – giọng nói âm trầm đầy quan tâm.

- Dạ…em ổn. – cô mỉm cười, gật đầu.

- Ừ.

- Anh đang bận phải không? Anh cứ đi trước đi. Em không làm phiền nữa. – cô nói.

- Ừ.

Băng nhìn cô trầm tư, định mở lời nói gì đó nhưng lại thôi, khẽ gật đầu chào rồi quay lưng bước đi. Dáng người cao lớn, cô độc bước trên con đường mòn trong khu vườn. Đôi mắt đen tĩnh lặng chợt run lên. Anh không nỡ. Có cái gì đó cứ như níu chậm bước chân anh. Đột ngột anh dừng lại, quay người đi thẳng tới cạnh người con gái ấy. Một cử chỉ bất ngờ mà chính anh và cô cũng không dám nghĩ tới: anh hôn nhẹ lên mái tóc đen, thoang thoảng hương thơm dễ chịu cả cô.

- Tạm biệt. – anh nói nhỏ rồi vội vã quay lưng bước đi, không dám ngoảnh lại để giấu đi nét bối rối trên khuôn mặt.

Anh thật ngớ ngẩn. Từ khi nào anh bắt đầu hành động kì lạ như thế? Anh không rõ tại sao cứ đứng trước người con gái ấy, anh lại trở nên luống cuống lạ lùng. Nét điềm tĩnh, lạnh lùng ngay xưa mất hẳn thay vào đó là ánh mắt âm trầm đầy quan tâm.

Trái tim cũng trở nên kì lạ. Đập loạn cả lên khi nhìn thấy cô. Vì sao chứ? Anh không rõ hay là không dám thừa nhận nó. Có lẽ vì nó quá đột ngột.

Bóng dáng cao lớn kia vừa khuất, Xuân ngồi khụy chân xuống. Toàn thân bủn rủn không thôi. Nhẹ chạm lên nơi mà anh vừa chạm nhẹ, trái tim chợt nhảy múa loạn xạ cả lên. Khóe môi chợt nở nụ cười ngây ngốc. Trong lòng dâng lên chút cảm giác ấm áp, yên bình biết bao.

Khoảnh khắc ngắn ngủi anh chạm vào cô, cũng đủ khiến cô thấy lâng lâng. Thật tốt biết mấy khi thời gian ấy có thể ngưng đọng lại một chút lâu để cô kịp ghi lại nó. Nếu nó là một món đồ thì chắc chắn cô sẽ trân trọng, giữ gìn nó.

Ước gì…ước gì…tất cả chỉ là mong ước. Cô biết khoảng cách giữa cả hai mà. Xa lắm. Cô không dám liều mình với tới, chỉ biết đứng lặng nhìn ngắm anh từ xa. Từ từ để hình ảnh ấy in đậm trong tim đến không con lối thoát.

Hôm nay đã là ba mươi tết, mọi người cũng đã nghỉ phép hết. Bác Kim đáng ra sẽ cùng ở lại đón tết cùng cô nhưng rốt cuộc cũng không thể từ chối được lời mời của bạn mình mà đến đó.

Trong nhà cũng chỉ còn vài người nhưng không ai lại không mấy mặn mà lắm với đêm giao thừa. Đơn giản chỉ vì họ đã quen với việc “bỏ quên” nó. Chủ yếu ở đây toàn là mấy bác tấm bốn mấy gần năm mươi, họ đã trải qua thời gian khá dài để đón tết một mình và giờ họ không muốn, cho dù cô có ra sức thuyết phục thế nào. Cuối cùng đành phải đón tết một mình.

Lui thủi xuống căn bếp rộng lớn. Hôm nay, nơi này thật yên tĩnh, vắng lặng. Ngó quanh tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng cũng tìm vài thứ để chuẩn bị cho buổi giao thừa tối nay.

……

Chiếc xe Limouse đen chạy nhanh, thẳng vào tòa biệt thự to nhất của vùng. Nơi đây chính là nhà của vị chủ tịch nổi tiếng của tập đoàn AJ.

Ngày tết sắp đến, họ hàng con cháu đều phải quay về để đón tết cùng gia đình như một luật lệ bắt buộc. Cho dù có ở đâu đi chăng nữa cũng phải về. Đương nhiên sáu người cháu ưu tú nhất của ông cũng không phải là ngoại lệ.

Chiếc xe Limouse đen dừng trước sảnh, ngay lập tức có người chạy lại mở cửa. Năm người con trai lần lượt bước xuống.

Dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú tuyệt đẹp. Mỗi người một vẻ, không khỏi khiến cho người khác phải trầm trồ trước họ. Hiếm khi thấy cả năm người họ đứng cạnh nhau như thế này. Khung cảnh đúng là động lòng người.

- Chào các cậu, chủ tịch đang đợi. – một người đàn ông đứng tuổi bước tới, cúi chào, ra hiệu cho họ đi vào trong.

Cả năm lẳng lặng bước theo. Mặc dù không khí tết đang bao trùm nhưng nơi đây vẫn có chút gì đó tách biệt so với bên ngoài. Mọi người ai cũng chìm đắm trong thế giới công việc của mình, Chạy ngược chạy xuôi để lo việc.

Băng khựng người khi nhìn thấy dáng người quen thuộc trước mặt.

Nụ cười nửa miệng.

Đôi mắt đen ngông cuồng.

Khuôn mặt giống nhau như tạc.

Người con trai ấy bình thản tiến về phía Băng, đối diện.

- Chào anh trai, đã lâu không gặp. – người con trai đó lên tiếng.

- Ừm chào em. – Băng gật đầu.

- Sao dạo này nhìn anh có vẻ mất phong độ thế? – Huy bật cười, mỉa mai nói.

- Em có ý gì? – Băng hỏi ngược lại

Huy không nói gì, chỉ nửa cười nửa không. Mọi người xung quanh đã đi hết, chỉ còn lại hai anh em họ.

Bầu không khí nặng nề, thời gian cũng như ngừng lại trong đó. Ngột ngạt, đáng sợ.

- Không có gì đâu. Chỉ là nhận xét tí thôi mà. À, dạo này, thấy anh có vẻ vui quá nhỉ?

- …..

- Cũng chỉ là lời nhận xét thôi mà. – Huy nhún vai rồi bỏ đi.

Lúc đi ngang qua người Băng, Huy dừng lại, đặt nhẹ tay lên vai anh, ghé vào tai Băng, thì thầm:

- Năm mới, giúp đỡ nhau phải không?

Lời nói vừa dứt, Huy buông tay rồi bỏ đi.

- Khoan đã, bao giờ em mới chịu nghe anh nói đã. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu? – Băng kéo tay Huy lại.

- Em nghĩ? Em nghĩ gì sao? – nụ cười nửa miệng tắt ngúm, đôi mắt đen trầm xuống, toát lên vẻ đáng sợ đầy đe dọa.

- Em vẫn ương bướng vậy sao?

- Đúng vậy. Tôi là thế đấy. – Huy giật mạnh tay rồi bỏ đi.

Bỏ lại Băng đứng nhìn cậu em ngỗ nghịch đi mất. Khẽ lắc đầu, anh xoay lưng đi về phía cuối hành lang, tiến vào căn phòng to lớn ở đó.

Cánh cửa bật mở, anh lặng lẽ bước vào.

Người đàn ông cao tuổi đang ngồi ở ghế cao nhất, vị trí quan trọng nhất của gia đình. Hai bên là nơi mà bố mẹ và cô chú anh đang ngồi. Bình thản bước vào, lễ phép cúi chào từng người rồi tiến lại gần người đàn ông cao tuổi nhất.

- Thằng nhóc, giờ mới mò mặt về sao? – ông khẽ trách, tay vẫn cầm ly trà nóng hổi.

- Cháu xin lỗi. – anh cúi đầu.

- Được rồi, ta tưởng vì ai đó, mà quên ta rồi chứ. Hết Phong, Triệt, Duy rồi tới cả cháu sao. Cả Vũ cũng vì thế mà liên lụy. – ông tiếp tục trách mắng.

- Cháu… - anh cứng giọng.

- Biết rồi…không phải lo lắng, ta chỉ nói đùa tí thôi. À, mà ta cũng muốn xem mắt một chút.

- Dạ?

- Được rồi, Hùng vợ con đâu? Ta muốn gặp nó, lâu ngày không gặp đứa con dâu xinh đẹp đó rồi. – ông lờ anh đi, quay qua nói với bố của Triệt.

- Dạ, cô ấy sẽ tới ngay. Bố đừng lo. – ông Hùng tiếp giọng.

Băng đứng tránh qua một bên suy nghĩ. Không biết tại sao ông lại nói thế? Ông đã biết được chuyện gì sao?

…….

Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua. Xuân cũng tạm hài lòng với mấy món đồ mình làm. Bánh trôi nhân đậu đỏ. Ngoài ra cô còn chuẩn bị thêm vài món ăn nhẹ. Mải mê làm khiến cô tạm quên đi nỗi nhớ nhà.

Tạm dừng tay một lúc, đi loanh quanh trong vườn, thư thả tận hưởng cảm giác tự do thoải mái hiếm hoi. Không phải lo tới việc trường, lớp cũng như không phải lo tới mấy cậu chủ “đáng ghét” kia. Mặc dù thoải mái nhưng cũng có chút cô đơn. Nhìn quanh quẩn cũng chỉ có một mình ở ngôi nhà to lớn này không khỏi buồn chán.

Tít…tít…

Tiếng chuông báo tin nhắn. Là của Triệt.

“Có đang nhớ tới tớ không? Đang làm gì đó? Có chán không?”



Mẩu tin ngắn nhưng cũng khiến tâm trạng cô có chút tươi tỉnh. Ít nhất còn có việc gì đó để làm.

“ Đang ngồi chơi, rảnh lắm. Cậu đang làm gì đó, không đi thăm ông bà à?”



Cô gửi lại. Ngồi ngắm nhìn chiếc điện thoại, chờ đợi.

Tít…tít…

Lại có tin nhắn, lần này là của Duy.

“Ngốc đang làm gì đó? Có nhớ anh không? Đừng đi loăng quăng đâu đó.”



Cô bật cười. Anh lo lắng cho cô cứ như cho một đứa trẻ ấy.

“ Dạ, em có nhớ. Đang ngồi chơi thôi ạ. Anh đang làm gì đó?



Cô lại gửi đi và chờ đợi.

Tin nhắn đến. Của Vũ và có cả của Phong nữa.

“ Ngồi một mình à? Nhớ anh không? Đã ăn gì chưa? Giữ sức khỏe đó.”



Tin nhắn đậm chất quan tâm của Phong. Cô cũng vui vẻ nhắn lại.

“ Nhớ anh có khóc không đó. Mốt anh về cho ôm cái ha.”



Tin này là của Vũ. Đúng là mang phong cách “hào hoa” của anh.

Không biết vì lí do gì, mà ai cũng hỏi cô có nhớ họ không? Cô không trả lời nhưng tất nhiên là có. Họ là những người thân thiết nhất cũng là những người quan tâm, hay giúp đỡ cô nhất. Vì thế làm sao có thể khi không nhớ họ chứ.

Cứ ngồi ngơ ngẩn nhắn tin qua lại với bốn người. Chỉ duy có người đó là không.

……

Suốt một buổi chiều cô lăn lộn trong bếp làm thêm mấy thứ lung tung. Rau câu, bánh flan, bánh kem…đủ thứ mặc dù chẳng phù hợp lắm với dịp giao thừa. Đơn giản là vì cô thích. Thế thôi.

Toàn thân mệt nhoài, khẽ ngáp dài, vươn vai rồi chui tọt về phòng mình mà ngủ. Toàn thân buông thõng, khoan khoái thả mình trên chiếc giường thân yêu. Từ từ đi vào giấc ngủ, trút bỏ mọi suy nghĩ, mọi mệt mỏi qua một bên.

Tít…tít…

Tiếng chuông báo tin nhắn đến, khiến Xuân giật mình choàng tỉnh. Mắt nhắm mắt mở vơ lấy chiếc điện thoại.

Cô nhảy dựng lên vì ngạc nhiên…là của Băng…

Tay chân tự dưng luống cuống hẳn. Hồi hộp nhìn từng dòng chữ anh gửi.

“ Đang ngủ sao? Giữ sức khỏe.”

Chỉ mấy cậu ngắn ngủi nhưng đúng phong cách của anh. Không hiểu sao, cô thấy vui vui. Nhìn dòng tin nhắn đến ngây ngốc.

“Em cảm ơn. Hì…em vừa dậy. Anh đang làm gì đó? Không phải anh phải đi thăm họ hàng sao? Anh cũng giữ sức khỏe đấy. :D”

Cô cũng gửi lại chờ đợi.

Tít…tít…

Điện thoại báo đến có tin nhắn. Băng đưa chiếc điện thoại lên. Đôi mắt có chút xao động, Khóe môi chợt nở nụ cười ngớ ngẩn.

Anh ít khi nhắn tin vì đối với anh việc đó khá mất thời gian mà thời gian đối với những người kinh doanh là vô cùng quý báu. Điều anh đã từng dạy ngay từ còn bé và tới giờ anh vẫn tin như vậy. Thế nhưng lần này anh lại nhắn tin với cô gái ấy. Đến chính anh cũng phải bất ngờ vì chính mình.

“Ừ, sau mùng hai em rảnh không?”



“ Chắc là có, có chuyện gì sao ạ?” cô nhắn tin trả lời ngay lập tức.

“Không, không có gì quan trọng. Nếu mệt thì nghỉ đi”



“Em phải đón giao thừa nữa. Anh cũng vậy đúng không?”



“Ừ, không phải là mọi người đã đi hết rồi sao?”



“Vâng, đón giao thừa một mình, đầu năm phải làm gì đó ý nghĩa chứ ạ. ^o^”

“Ừ”

Cuộc đối thoại qua lại giữa cả hai kết thúc. Trong Băng có chút cảm giác kì lạ. Thật không đành để người con gái ấy lui thủi một mình. Anh không muốn nghĩ tới khuôn mặt phảng phất cô đơn, nhung nhớ của cô mà anh vô tình bắt gặp lúc ở trong vườn. Nó khiến anh nghĩ tới chính mình ngày xưa.

Lúc nào cũng chỉ biết quanh quẩn một mình, với đứa em trai. Đến giờ anh vẫn chưa thực sự có một người bạn thân sự. Các mối quan hệ chỉ dựa trên lợi nhuận.

Lớn lên thì anh và em trai lại chọn hai con đường khác nhau. Anh vẫn đi theo con đường mà anh được dạy từ bé nhưng em trai anh thì không. Nó càng ngày càng quậy phá, đến mức không ai có thể kìm lại. Bố anh thì không quan tâm, ông nội cũng chỉ cười cho qua.

Rốt cuộc thì nó cũng tự tung tự tác ở bên ngoài ba năm rồi. Ngay cả một lần nói chuyện bình thường giữa anh và nó cũng không có. Thật sự khó.

……..

Khoảnh khắc giao thừa sắp tới. Cô bày đủ thứ mà mình làm từ sáng lên bàn. Nhìn cũng khá bắt mắt. Ngồi chờ đợi từng giây, từng phút trôi qua. Trong lòng nhộn nhạo biết cảo cảm xúc lạ. Hồi hộp, mong chờ, tủi thân, nhung nhớ…

Tu…tu…

Tiếng còi tàu ngân dài, ngân dài. Giây phút năm mới đã đến. Cô mỉm cười sung sướng. Khẽ nhắm mắt, chắp hai tay lại cầu nguyện.

Sau đó cô mang điện thoại ra gọi điện về nhà. Cả nhà vẫn khỏe. Họ cũng đang ngồi quây quần bên nhau trước một mâm cỗ như cô lúc này. Chỉ có điều mâm cỗ ấy không trọn vẹn như ngày xưa. Khoảng cách xa xôi khiến con người không thôi khắc khoải trông về nó như một điều gì đó đầy tiếc nuối. Giá như cô thử mở lời xin thì có khi nào cô cũng được về nhà không?

Cúp điện thoại xuống, ngồi co ro một mình. Nhìn những món ăn mà mình đã dày công chuẩn bị từ sáng. Nén lại cơn thở dài, tự phấn chấn lại tinh thần, quyết định đánh chén từng món một.

Bánh kem, bánh flan…có vẻ hơi…mặn…

Nước mắt không hiểu đã rơi từ lúc nào. Cô chợt khóc nấc lên. Cô muốn về nhà. Cảm giác cô quạnh giữa nơi xa lạ thật không đành. Có thể cô còn quá nhỏ hay là do cô không đủ mạnh mẽ. Không biết thời gian là bao nhiêu, cô khóc tới mệt lả cả người rồi thiếp dần vào giấc ngủ…

Giấc ngủ chập chờn bị ai đó làm gián đoạn. Bàn tay ấm áp của ai đó khẽ chạm khuôn mặt của cô. Khẽ cựa quậy khó chịu, đôi mắt cũng từ từ mở ra.

Ánh sáng khiến cô không khỏi nheo mày, né tránh, hơi ngồi thẳng dậy, dụi dụi đôi mắt để nhìn rõ người đang ở trước mặt mình là ai.

Xuân ngẩn người. Đôi mắt trợn tròn như không thể tin vào mắt mình được.

- Sao…sao…anh lại ở đây? – cô ấp úng.

- ….. – Băng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.

- Không phải anh đang ở nhà sao? Bây giờ là mấy giờ rồi. Là 3h30 sáng. Sao anh lại ở đây? Nếu anh không về, ông anh sẽ giận lắm đấy.

- Đừng hỏi nữa. Cứ thế này là được rồi. – Anh nhẹ xoa mái đầu.

- Nhưng mà…

- Sao lại ngủ một mình ở đây?

Cô nhìn xung quanh mới nhận ra. Bàn vẫn chưa dọn thế mà cô đã lăn đi ngủ ngon lành.

- Em mệt quá. – cô mỉm cười.

- Ừ.

- Anh về đây…không sao chứ? – cô ngập ngừng.

- Em đừng lo. Đang đón giao thừa sao? Anh tham gia được chứ? – Băng mỉm cười.

- Anh muốn tham gia chứ? Có trễ quá không?

- Nếu em cho nó là sớm thì nó sẽ sớm thôi. – anh nhún vai.

Cô chợt bật cười. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi len lói trong sâu thẳm trái tim, cô chợt buông lõng tâm trạng nặng nề, cho phép mình tận hưởng chút khoảnh khắc ngọt ngào này.

- Tớ cũng muốn tham gia. – giọng nói cương quyết phá tan bầu không khí im lặng.

Cả hai giật mình quay đầu lại, thì ra là Triệt. Không chỉ mình cậu còn có cả Phong, Vũ và Duy nữa. Mọi người đều quay trở về đây sao?

- Mọi người…cũng về sao? – cô ngạc nhiên.

- Ừ, về nhà đón giao thừa. Lâu rồi muốn đón giao thừa riêng phải không? – Vũ mỉm cười.

- Phải đó. Không chào đón tớ sao? – Triệt ngồi xuống bên cô.

- Không có, cảm ơn mọi người nhiều lắm. – cô mỉm cười đáp lại, không hiểu sao khóe mắt lại ươn ướt.

Cô thực sự rất cảm động. Năm người bọn họ, đã không quản đường xa về đây cùng cô đón giao thừa. Dù có hơi trễ những không sao. Vì đối với cô như thế là quá đủ rồi. Nỗi nhớ nhà cũng có chút vơi đi khi bên mình cũng vẫn còn ai đó quan tâm giúp đỡ.

- Chà, có nhiều món ngon nhỉ, còn phần cho anh không? – Phong liếc nhìn bữa ăn “hoành tráng” của cô.

- Anh muốn ăn sao? Không ngon lắm đâu? – cô ái ngại nhìn anh.

- Nhưng tụi anh đói rồi, em lây thêm đi. – Duy thúc dục.

- Vậy ăn xong đừng than phiền đó. – cô vui vẻ đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Phong, Vũ và Triệt cũng lăng xăng theo sau để lại Duy và Băng ngồi trên phòng khách. Căn phòng yên ắng, dường như ai cũng có nhiều suy nghĩ trong đầu.

- Về sớm nhỉ? Vội vàng chạy về, không thèm báo trước, định cướp công sao? – Duy liếc Băng, nói đầy ẩn ý.

Khuôn mặt của Băng cứng lại như bị nói trúng tim đen. Anh ái ngại nhìn Duy, dường như anh đã làm một việc gì đó cực kì không tốt.

- À, tớ chỉ là…

- Không sao. Cứ thẳng thắn, ai cũng hiểu. Không nên gượng ép. – Duy vỗ vai khuyên răn.

- Tớ…

- Hai anh nói gì thế? Muốn ăn một chút chứ? – cô hỏi Duy và Băng, khi tự mình đặt xuống một dĩa bánh bông lan to.

- Ừ, anh cũng ăn, đang đói. Có ngon không đó. – Duy véo má cô một cái.

- Her…anh cứ ăn đi rồi biết. – cô lè lưỡi trêu trọc.

- Nào, cũng uống thôi. – Vũ hào hứng nói, trên tay cầm một chai sâm panh lớn.

Anh lắc thật mạnh, rồi bật nắp cho sâm panh bắn tung tóe trong sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người. Anh nhanh chóng rót ra sau chiếc ly mà Phong và Triệt mang ra.

Màu đỏ sóng sánh bám trên thân ly huyền ảo như mê hoặc lòng người. Mỗi người cầm chiếc ly lên, trong lòng có biết bao nhiêu điều muốn nói. Cùng nói lời chúc năm mới, cùng đón giao thừa bên nhau.

Sáu con người trẻ tuổi nhưng dường như trong mỗi họ là một sự trưởng thành, chín chắn mà chính họ đã tự mình rèn giũa. Năm mới đến, mỗi người có một ước vọng riêng, một suy tư riêng nhưng ai cũng mong đó sẽ là năm tốt đẹp của chính họ và người mà trái tim họ luôn hướng tới.

Cứ thế, cứ thế, suốt đêm. Sáu con người trẻ tuổi ngồi quây quần bên nhau, cùng trò chuyện, cùng chiêm nghiệm một cảm giác mới lạ, khi đón giao thừa với những người khác mà không phải là người thân mình.

Thời gian trôi qua khiến mọi người mệt nhoài, đến quên cả việc về phòng ngủ. Mỗi người tự tìm cho mình một góc thoải mái để yên giấc. Giấc ngủ yên bình đầu năm mới.

Thời gian cũng chậm chạp trôi qua như muốn lưu giữ lại chút gì đó còn non nớt của những con người trẻ tuổi ấy. Nét chín chắn, mạnh mẽ của vỏ bọc bên ngoài gạt bỏ. Dù họ đã có thể tự đứng trên đôi chân của mình không còn dựa dẫm vào gia đình. Mỗi người một tính cách, mỗi người một suy nghĩ, mỗi người một trách nhiệm. Số phận đưa đẩy để họ gặp nhau thật tình cờ. Dù là vì lí do gì nhưng cũng là quá đủ.

Tình cảm đầu đời trong sáng, lạ lẫm khiến con người bối rối. Nhận ra hay chưa cũng không thể nói ra. Dường như còn quá nhiều rào cản vướng mắc, còn quá nhiều suy nghĩ đè nén nó, không dễ gì gạt bỏ. Trách nhiệm của bản thân, của gia đình. Đúng còn nhiều điều lắm, không thể dễ dàng như vậy.

Yêu không đơn giản chỉ là đến với nhau, mỉm cười cùng nhau mà quan trọng là họ hiểu được ý nghĩa nó như thế nào. Yêu không thể mù quáng, không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho mình. Có lẽ là vì thế, tình cảm trong lòng cứ hết lần này tới lần khác bị chôn giấu thật sâu ở ngóc ngách nào đó trong trái tim. Đến bao giờ? Đến bao giờ, hai trái tim mới đủ dũng cảm, đủ sức bảo vệ cho người ấy.

Năm mới đến, liệu trái tim có đủ dũng cảm hơn không?

…………

Sáng sớm hôm sau, năm người con trai ấy cùng bật dậy. Cảm giác không thoải mái khiến họ không thể tiếp tục ngủ được.

Năm đôi mắt nhìn nhau chằm chằm rồi khẽ bật cười. Không ngờ, cũng có ngày mấy vị “công tử” như họ, suốt ngày quen với chăn ấm nệm êm lại có ngày ngủ vật vờ như thế này.

- Mọi người dậy rồi sao? Còn sớm mà. Ngủ không quen sao? – giọng nói trong trẻo khiến con người cũng như tỉnh táo hẳn.

Quay lại đối diện người con gái ấy. Chiếc áo thun trắng, quần lửng, đơn giản gọn gàng. Mái tóc dài buộc gọn gàng, làm tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Từ cô toát ra nét yên bình, mộc mạc nhưng lại rất thu hút. Nụ cười tươi tắn cũng làm người khác phải mỉm cười.

- Em dậy sớm thế? – Vũ ngáp ngắn ngáp dài hỏi.

- Dạ, em quen rồi. Mọi người nếu còn mệt thì đi ngủ thêm một chút đi, cũng còn sớm lắm, hôm qua ngủ hơi trễ đó. – cô bước lại gần, dọn dẹp lại đống bừa bộn xung quanh.

- Không sao, anh cũng tỉnh rồi. – Phong mỉm cười, cũng tiện tay giúp cô gom lại đống đồ vung vãi ấy.

- Ấy, không cần, em làm được rồi. Các anh lên thay đồ đi, bữa sáng em chuẩn bị xong rồi đó. – cô ngăn Phong lại, thúc giục mọi người.

- Em đảm đang quá. – Duy bật cười, xoa mái tóc tới rối tung rồi mới thôi.

- Việc em phải làm mà. Nhanh lên nào, các anh còn phải quay về nhà nữa đúng không? Về trễ, ông của các anh sẽ giận đó. – cô thúc giục.

Cô cũng tự hiểu, năm người bọn họ dù gì cũng sẽ phải có mặt vào ngày hôm nay. Một gia đình xem trọng truyền thống gia đình, tết năm nào cũng phải có mặt tại nhà lớn để họp gia đình thì không cớ gì mà lại cho phép con cháu vắng mặt vào ngày mùng một cả. Việc họ làm cho cô ngày hôm qua là quá ý nghĩa rồi, thật không dám đòi hỏi thêm gì.

Nhìn cô kiên quyết, cả năm người cũng đành nghe theo, lần lượt đứng dậy đi về phòng chuẩn bị.

Băng đi được vài bước, đột ngột dừng lại. Nhìn vào dáng người nhỏ bé kia rồi lên tiếng.

- Xuân, em cũng chuẩn bị đi. Đi cùng mọi người luôn. – giọng anh chậm rãi nhưng khiến tất cả đều kinh ngạc.

- Dạ? Đi cùng? Nhưng…nhưng mà...em… - cô ấp úng.

Đầu năm đến nhà của một người con trai sao? À, không là của năm người ấy chứ. Hơn nữa cô cũng không phải thân quen gì cho lắm, đến như thế có vẻ như không hay cho lắm.

- Sao thế? Chẳng phải ngày hôm sau, chúng ta đều đến nhà Triệt sao? Như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều. – Băng có chút bối rối, anh nên giải thích một chút.

- Ừ, cũng phải, đi cùng mọi người luôn đi. – Triệt hào hứng nói.

- Nhưng mà… - cô cảm thấy khó nói.

- Nếu em thấy ngại cũng không sao. Anh sẽ sắp xếp cho em ở khu nhà cho khách, không bắt buộc em phải gặp mặt mọi người. Không phải ngại. – Phong mỉm cười trấn an. Anh hiểu một chút suy nghĩ của cô. Đúng là có phần hơi khó xử đối với cô một chút.

- Vậy ạ? Em cảm ơn… - cô gật đầu nhưng trong lòng vẫn không yên. Biết làm sao được chứ.

…………….

Khoảng trời rộng lớn, yên tĩnh. Xuân ngồi ngây trên chiếc ghế cạnh bờ hồ. Thật không ngờ cô lại đang ở trong ngồi nhà lớn của tập đoàn AJ. Phải nói là vượt ngoài trí tưởng tượng của cô. Nhà Chính đã lớn rồi, thì ở đây phải nói là rất rất rất lớn. Cứ như là một vương quốc nhỏ trên một hòn đảo ấy.

Đúng là nới dành cho những người giàu có. Để cô một mình ở khu nhà khách cũng sẽ không có ai chú ý đâu, mà có muốn gặp cũng khó. Chỉ cần đi vài vòng là lạc ngay. Tình hình của cô so với lạc đường cũng không thua kém là bao nhiêu cả.

Nhìn đâu cũng thấy giống nhau, giờ biết làm sao, hơn nữa cũng không quen ai cả, mọi người trông đều có vẻ đều bận rộn nên cô không muốn làm phiền. Đành phải đi loanh quanh, cũng không tệ lắm.

- Ayda…

Tiếng rên rỉ của ai đó khiến cô giật mình, hình như có ai đó vừa bị té thì phải. Đứng dậy đi loanh quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng kêu ấy. Ánh mắt dừng trên dáng người lom khom của một ông lão.

Vội vàng chạy lại đỡ ông đứng dậy rồi dìu ông tới ngồi trên băng ghế gần đó rồi mới quay qua hỏi.

- Ông không sao chứ? – cô có chút lo lắng.

- Không sao...không sao…chỉ là bất cẩn một chút thôi. – ông xua tay, mỉm cười hiền hậu đáp.

- Có cần cháu giúp gì không? Nếu ông thấy không khỏe, cháu sẽ nhờ người giúp.

- Không cần, chỉ là ta muốn đi dạo một chút nhưng bị té thôi mà…Mà cháu là ai thế? – ông nghi ngờ hỏi.

- Dạ? À…cháu là…khách thôi ạ? – cô ấp úng trả lời.

- Khách? Sao ta không biết, ta nhớ là đầu năm thường không đón tiếp khách mà. – ông tiếp tục hỏi.

Xuân bối rối. Giải thích thế nào đây. Cô chỉ là nghe theo lời của Băng và mọi người thôi mà.

- Cháu…không phải là người xấu đâu…cháu là bạn của Triệt. – cô ái ngại trả lời.

- Bạn…?

- Dạ anh Băng và mọi người nói cháu đến… - cô càng nói càng bị cuống.

- Chưa bao giờ ta thấy mấy cậu chủ mời ai tới cả. Cháu là gì của họ? – ông già vẫn mỉm cười hỏi, trong lòng có chút tò mò.

- À, cháu chỉ là bạn bình thường và có đang sống chung với họ vì…một số việc cần làm nên họ… - cô vội vàng giải thích, không thể để ai đó nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và năm người ấy được.

- Là cháu sao? Ta có nghe nói. – ông gật đầu.

- Nhưng cho cháu hỏi là ông là ai thế ạ? Ông sống ở đây lâu chưa? – Xuân thắc mắc.

- À, ta chỉ là người làm vườn ở đây thôi, sống cũng khá lâu rồi. – ông vui vẻ trả lời. Nụ cười ấm áp khiến Xuân không cảm thấy gượng gạo mà rất thoải mái nói chuyện cùng ông.

- Cháu tên gì?

- Dạ, Diệp Xuân ạ.

- Ừ, tên cháu đẹp đấy nhưng mà tết cháu không về nhà sao? – ông hỏi.

- Dạ? À, thật ra là chúa không thể. Vì…vì trong hợp đồng…là thế. – cô ái ngại trả lời.

- Hợp đồng?

- Dạ. – cô gật đầu.

- Sao cháu không thử nhờ Băng, Triệt hay mấy người khác xin phép dùm? Nếu là họ, biết đâu chủ tịch lại cho phép.

- Thật ra, cháu cũng đã từng nghĩ tới nhưng mà…họ đã rất bận rộn với công việc của họ rồi, nhất là đợt cuối năm, ngày nào họ cũng phải đi, có khi còn không về nhà. Đã bận như thế rồi còn làm phiền nữa thì sẽ khiến họ mệt mỏi lắm. – cô nói, trong lòng có chút buồn buồn.

Đôi khi cô nghĩ lại nếu mình nhờ, chắc chắn mọi người sẽ không từ chối nhưng mà cuối cùng cô vẫn chọn là không nói. Vì một việc cỏn con của mình lại khiến họ phải thêm việc thì thật không tốt. Những điều mà họ làm cho cô nhiều lắm rồi, chưa giúp được gì cho họ mà còn làm phiền nữa, trong lòng sẽ không thấy thoải mái.

- Cháu lo cho mấy cậu ấy như thế sao? Chỉ là việc nhỏ thôi mà, có cần áy náy thế không? – ông vẫn tiếp tục thắc mắc.

- Dạ. Đúng là nhỏ thật. – cô lè lưỡi ngại ngùng.

Nụ cười hiền hòa trên môi, ông lão nhìn chăm chú vào khuôn mặt non nớt trước mặt mình, cẩn thận dò xét từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá. Có thể đứa con gái này không có nét đẹp gì gọi là vượt trội, thân hình bình thường, khuôn mặt cũng không gọi là xinh đẹp, sắc sảo. Ngay cả cách ăn mặc cũng không cầu kì nhưng từ cô gái này lại phảng phất chút khí chất gì đó khiến người đối diện phải chú ý.

Đơn giản, mộc mạc. Khi nói chuyện cùng thì lại hết chân thật. Hoàn toàn không toát lên cái gì gọi là kiêu kì, đanh đá như những cô gái trẻ mà ông đã từng gặp khác. Từ người cô bé lại toát lên sự yên bình, an toàn nào đó khiến người đối diện thấy thoải mái, không thể ghét được.

- Nhưng mà việc nhỏ cũng sẽ mất nhiều thời gian lắm. Việc họ làm cho cháu nhiều lắm rồi, làm phiền nữa thì thật không tốt. Mỗi lần thấy họ trở về nhà có chút mệt mỏi, quả thật cháu vừa ngưỡng mộ, vừa tội nghiệp. – cô tiếp lời, kéo người ông ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

- Vậy sao cháu không xin trực tiếp chủ tịch. – ông hỏi.

- Dạ? Cháu thấy sợ. Một người đứng đầu cả một tập đoàn lớn như thế thì chắc chắn sẽ là người rất nghiêm khắc và khó tính. Cháu không dám xin đâu. Hơn nữa mà muốn gặp chủ tịch thì sẽ phải gặp thư kí của ông ấy. Bác ấy nghiêm lắm, cháu không dám đâu. – cô lắc đầu.

- Vậy nhờ bố mẹ cháu. – ông hỏi tiếp.

- Thế thì lại càng không nên. Họ đã vất vả lắm rồi, vì việc của cháu mà phải tốn sức nữa. – cô lắc đầu.

- Rốt cuộc thì là vì cháu sợ thôi sao?

Xuân ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.

- Dạ. – cô cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.

- Lỡ như chủ tịch không khó tính thì sao?

- Cháu không biết. Dù gì cũng đã lỡ mất rồi.

- Ừ, mà cháu thấy chủ tịch là người như thế nào? – ông tò mò.

- Cháu chưa gặp mà. – Xuân cười ngây thơ. Tay nhẹ nhàng bóp vai cho ông lão.

- Thế cháu nghĩ là người như thế nào? – ông hiền hòa nhìn cô.

- Chắc chắn là phải là người tài giỏi, khó tính, kiên quyết và có lẽ là rất gia trưởng. Có đúng không nhỉ? À, còn rất rất độc ác nữa.

- Độc ác? – ông lão ngỡ ngàng.

- Nếu không thì tại sao lại bắt cháu của mình ngày đêm học tập, làm việc chứ. Học đến mờ cả mắt luôn ấy. Dù biết họ là những người giỏi, và sau này còn cả đống trọng trách đặt lên vai nhưng mà dù gì họ cũng chỉ là một người mới trưởng thành thôi mà. – cô bất mãn nói.

- Vậy sao? – ông bật cười vì lời nói ngô nghê của đứa con gái này.

- Dạ…à, mà ông có biết chủ tịch không? – cô thấp giọng hỏi.

- Có, biết rất rõ. – ông nhún vai.

- Vậy…vậy…ông đừng nói với chủ tịch lời cháu vừa nói nhé. Cháu xin ông đấy. Chỉ là cháu nhất thời buột miệng thôi mà. – cô cuống quít van xin.

- Cái này…

- Đi mà, không cháu chết mất. – cô sợ tới run người. Lần này dại rồi, thật là cái miệng hại cái thân.

- Vậy ta sẽ được gì chứ?

- Ông muốn gì cháu cũng làm. Đừng nói với chủ tịch dùm cháu đi mà. – cô kịch liết kéo tay van xin. Đầu năm đã phạm sai lầm ngớ ngẩn. Khi không lại đi than khổ vời một người lần đầu mới gặp mà không biết đó là ai. Dại rồi, dại rồi.

- Được rồi, được rồi, ta không nói là được chứ gì? – ông nhẹ nhàng xoa tóc cô trấn an.

- Thật chứ ạ? – cô nghi ngờ hỏi.

- Thật, đừng lo. – ông mỉm cười nói.

Cô yên tâm đôi chút nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi.

- A, tìm được rồi. – một người đàn ông lạ mặt đột ngột chạy lại.

Khuôn mặt nghiêm nghị, vội vàng chạy về phía cô và ông lão lạ mặt ấy.

- Chủ…à ông đây rồi, cháu tìm ông mãi, nhanh lên, mọi người đang tìm ông đấy. – người đàn ông chạy lại, vội vàng đỡ ông đứng dậy.

- Vậy sao? Ta đi, làm phiền rồi. – ông lão thong dong đứng dậy.

Thấy vậy, Xuân cũng đứng dậy đỡ ông rồi chào tạm biệt. Nhìn dáng người lom khom của ông lão khuất dần, trong lòng chợt trào dâng cảm giác kì lạ. Lần đầu cô lại nói chuyện không kiêng dè với người lạ như thế. Từ ông lão ấy, cô thấy có chút gì đó hiền lành gần gũi, rất thoải mái nhưng mà không hiểu sao cô lại thấy có chút gì đó khác lạ từ ông…có gì đó rất uy nghiêm, cứng rắn…rất khó tả. Rốt cuộc, ông làm người làm vườn thật sao? Nếu thế thì quả là đáng sợ. Tới cả người giúp việc mà cũng đã như thế rồi, không biết chủ nhân của cả ngôi nhà này như thế nào.

…….

Bước chân chậm rãi, dáng người lom khom đột ngột đứng thẳng dậy, dáng đi hết sức bình thản, nhẹ nhàng. Khuôn mặt hiền lành chợt trở nên lạnh lùng, uy nghiêm. Đôi môi mỏng chợt nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.

- Mấy đứa cháu của ta càng ngày càng không biết phép tắc là gì. – giọng nói âm trầm đầy ẩn ý.
Bình Luận (0)
Comment