Tình Yêu Sau Hôn Nhân - Phao Mạt Hồng Trà

Chương 1

Giữa tháng 9, không khí của Vân Thành tràn ngập sự mát mẻ đặc trưng của mùa thu nhưng vẫn còn vương vấn một chút nắng nóng chưa nguôi của mùa hè.

Làn gió buổi sáng chậm rãi thổi qua tấm rèm mỏng bên cửa sổ, những tia sáng mỏng manh cũng từ từ tiến vào.

Cô gái đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào thì bị một đoạn nhạc chuông không phù hợp vang lên làm sụp đổ ý chí chiến đấu của cô.

Thẩm Khinh Bạch tuyệt vọng mở mắt ra, quờ quạng sờ điện thoại ở trên tủ đầu giường, nhìn thấy tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, trong giọng nói vẫn còn mang theo sự buồn ngủ và tiếc nuối: “Chỉ cần cậu chậm hơn một phút là tớ có thể giải quyết xong chuyện rồi.”

“. . . . . .”

Hạ Tử Lăng bị lời cô nói làm cho mờ mịt, khó hiểu chớp mắt vài cái: “Mới sáng sớm cậu phải giải quyết chuyện gì?”

Thẩm Khinh Bạch đá chăn ra, dáng người lười nhác không thèm để ý đến hình tượng mà nằm bò ra cuối giường: “Bực chết đi được, tớ vừa mơ thấy mình gả cho một người ở trên núi, nhưng lại bị người ta đuổi ra ngoài vì ăn quá nhiều.”

Cô than nhẹ: “Vốn đang định cãi nhau với người nhà anh ta một trận nhưng cậu lại không cho tớ cơ hội này.”

“Vãi chưởng! Thẩm Khinh Bạch! Khá nha!”

Hạ Tử Lăng đặt sandwich trong tay xuống, ôm bụng cười to: “Cậu bị dì ép đến mức này rồi sao? Vì nói lắp mà phải cam nguyện ở lại trong núi, may mắn đây chỉ là giấc mơ.”*

*Nguyên văn câu này là 你被阿姨都逼到这份上了吗?为了口吃的甘愿待大山里,幸好这是个梦。thật ra tớ đọc xong cũng không hiểu lắm, trình độc tiếng Trung của tớ vẫn có hạn nên không hiểu sát được nghĩa của câu này. Có thể là do Hạ Tử Lăng đang nói vì bần cùng mà Thẩm Khinh Bạch phải gả lên núi .

“Đừng nói nữa, nếu không phải bọn họ chê tớ ăn nhiều thì nghĩ lại ở trong núi cũng khá tốt, non xanh nước biếc, điểu ngữ hoa hương, không khí trong lành.” Nghĩ đến việc chiều nay lại phải đi xem mắt, ý nghĩ xuất gia trong lòng cô lại trỗi dậy.

Cả kì nghỉ hè này, bà Mã đã sắp xếp cho cô bảy tám cuộc xem mắt, không biết là đang nóng lòng tìm bạn trai hay là đang phá hoại ngành mai mối nữa, mà cô lại chính là người luôn—từ chối.

“. . . . . .” Khóe môi Hạ Tử Lăng giựt giựt, thẳng thắn nói ra quan điểm của mình: “Tớ nghĩ chắc là gì không muốn nhìn thấy cậu, bởi vì ngoại trừ cái gì cũng ăn được thì cái gì cậu cũng không biết.”

Trong suốt bốn năm đại học cô cùng Thẩm Khinh Bạch từ đầu tới chân dính với nhau như hình với bóng, ngay cả ăn cơm và đi vệ sinh cũng cùng nhau, hai người trở thành bạn thân và chuyện gì cũng nói cho nhau. Tính cách của cô thoải mái, cuốc sống thảnh thơi, dường như cô không để bụng tới thứ gì. Niềm vui duy nhất trong cuộc sống là ăn những món ngon từ trời Nam đến đất Bắc, xứng đáng với cái danh sành ăn.

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Tan nát cõi lòng rồi bạn già ơi.

Thấy cô im lặng, Hạ Tử Lăng cũng không muốn vạch trần nhược điểm của cô nữa, nghĩ tới việc chính gọi điện tới, cô nhướn mày cười: “Cô giáo Thẩm hôm nay có thời gian rảnh không, hôm qua tớ mới nhận được tiền thưởng, chiều đi tiêu đi, có nể mặt không đây.”

“Có thể rời sang ngày mai không? Chiều nay có hẹn rồi.” Nghe được hai chữ này Thẩm Khinh Bạch lại mất hứng: “Hai hôm trước tớ nhìn thấy một quán lẩu Trùng Khánh mở trên phố Văn Tinh, quảng cáo cũng không tệ, nhìn ảnh thôi đã kíc.h thí.ch cảm giác thèm ăn rồi.”

Hạ Tử Lăng tò mò hỏi: “Hôm nay dì lại sắp xếp cho cậu đi xem mắt à? Lần này lại là nhân vật phương nào thế?”

“Lúc vui vẻ đừng làm hỏng khung cảnh được không?” Thẩm Khinh Bạch xoay người xuống giường, mở loa ngoài vừa đi vừa nói chuyện: “Không thể để tớ chìm đắm xong mỹ thực được à, lúc nào cũng nói đến chuyện này.”

Hạ Tử Lăng cười khúc khích: “Tớ cảm thấy chuyện cậu đi xem mắt mù quáng giống như trên phim vậy, trời ơi! Cậu nói xem dì tìm được mấy đối tượng kì lạ này ở đâu vậy, những câu chuyện hài hước và lãng mạn của cậu có thể để nhà xuất bản của tớ sản xuất ra làm sách. Tớ cũng đã nghĩ ra tên rồi, gọi là <Nhật ký xem mắt của cô giáo Thẩm>, không chỉ vậy mà còn có biên tập tới tìm cậu để xin tư liệu xem mắt nữa.”

“Bỏ đi, dù sao tớ cũng là một người giáo viên nhân dân, tiền đó tớ không thể kiếm được.” Thẩm Khinh Bạch đánh răng xong, rút khăn ra lau mặt một cách tùy tiện, vừa mở cửa phòng liền chạm phải ánh mắt ghét bỏ của mẹ, hai người nhìn nhau, tóm lại rất tệ. Cuộc chiến sắp bắt đầu: “Cứ vậy trước đã, tớ cúp đây.”

“Được thôi, vậy ngày mai xuất phát ở quán lẩu.”

“Ừm.”

Cô thản nhiên rời ánh mắt đi đến bàn ăn, còn chưa kịp kéo ghế ra, bữa sáng trên bàn liền bị một đôi tay nhanh chóng lấy đi, Thẩm Khinh Bạch nhanh tay lấy lại: “Mẹ! Con còn chưa ăn mà!”

“Ăn ăn ăn, cả ngày con chỉ biết ăn! Ngay cả một việc nhỏ khác cũng không biết làm?” Mã Như Duy đứng ở cạnh bàn nhìn, nhìn thấy dáng vẻ không có hình tượng của cô, cơn tức giận lại ứa ra: “Con là con quỷ chết đói đầu thai hả! Con gái ăn cơm có thể tao nhã một chút được không hả!”

“Mẹ cũng sắp đi rồi còn còn chú ý lễ nghi bàn ăn làm gì nữa.” Thẩm Khinh Bạch cắn một miếng trứng chim cút, nghẹn mãi mới nuốt xuống được, vội vàng bưng cốc nước uống hết một nửa.

Mã Như Duy nhìn thấy bộ dạng như này của cô lại đau đầu, vốn tưởng rằng khi cô lên làm cô giáo, tính cách nói chuyện của cô sẽ thay đổi từng ngày, ở trường học cũng có chút hình mẫu nhưng không ai biết về nhà lại hoàn toàn không có hình tượng như vậy.

Cũng không biết là cô thật sự yêu công việc này hay là đang diễn kịch, hai mặt hoàn toàn trái ngược nhau, thật sự rất lo lắng nếu ngày nào đó cô gả đi xong lại bị nhà trai đuổi về.

“Mẹ lấy hộ con một bát nữa, hôm nay cháo có hơi mặn mà mẹ với bố không nhận ra, cháo rau xanh sẽ ngon hơn nếu cho thêm chút thịt băm, mẹ nên. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch còn chưa nói xong đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực của bà Mã ở trên đỉnh đầu, cảm giác tồn tại của ánh mắt kia rất mạnh, cô vội vàng sửa miệng: “Nhưng mà mùi vị cũng không tệ, con đi múc thêm một bát.”

Nói xong cô liền chạy vọt vào phòng bếp.

Mã Như Duy liên tục lắc đầu: “Con có thể để cho bố mẹ sống lâu thêm vài năm được không,  để cho bố mẹ bớt lo lắng, nuôi con lớn như vậy đã đủ vất vả rồi.”

Bà cầm chổi lông gà phủi bụi trên giá sách, quay đầu nhìn về phía phòng bếp: “Con nói xem, đi làm hơn ba năm, ngay cả làm chủ nhiệm lớp cũng chưa lên được một cách chính thức, nếu cô giáo Tần không sinh con thì chưa chắc đã tớ phiên con được lên làm chủ nhiệm lớp.”

Thẩm Khinh Bạch ăn cháo, yên lặng nghe.

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện công việc mẹ với bố con cũng không yêu cầu con quá cao, chỉ cần con làm việc ổn định dến lúc nghỉ hưu chúng ta cũng đã cảm ơn trời đất lắm rồi.” Mã Như Duy quét xong toàn bộ giá sách, đi vòng sang quầy rượu, nghiêm túc nói: “Chuyện tìm đối tượng cho con, từ việc lo lắng cho con lúc con mới bắt đầu đi làm tới bây giờ cũng không biết tương lai con sẽ trở thành vợ của ai.”

Thẩm Khinh Bạch buông đôi đũa xuống, ngẩng đầu nhìn bà: “Mẹ, con mới 26 tuổi mẹ đã bắt con đi xem mắt liên tục, chị họ sắp 30 rồi có thấy bác vội đâu.”

Mã Như Duy ngừng động tác trên tay lại, chất vấn: “Chị họ con là cán bộ trung cấp của doanh nghiệp nhà nước, nó vừa xinh đẹp tính cách lại tốt, bác con cần phải lo lắng cho chị con sao? Bước ra khỏi cửa đã được người ta đón chờ, chỉ chờ chọn ra một người tốt nhất thôi!”

“Con làm sao biết được mỗi lần mẹ với bố con về quê người trong nhà  trên dưới đều phải hỏi phải hỏi một lần rằng con đã tìm được đối tượng chưa, nhìn có vẻ rất quan tâm nhưng thực tế là đang chê cười con không có bạn trai.” Bà liếc nhìn Thẩm Khinh Bạch, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Vẫn còn may là diện mạo của con giống mẹ nếu không nhìn trên người con chả tìm ra nổi một ưu điểm. Mẹ cố gắng lắm mới có người nguyện ý đi xem mắt với con nhưng lại chả có lợi, quay đi quay lại vẫn thất bại!”

Thẩm Khinh Bạch bĩu môi: “Con cũng đâu có kém như vậy chứ.”

“Được, vậy mẹ cho con một cơ hội khiếu nại, trọng điểm là nói xem con có ưu điểm gì.” Mã Như Duy khoanh hai tay trước ngực ung dung nhìn cô.

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Được rồi, cô thua, ngoại trừ xinh cô quả thật là không còn gì.

Mã Như Duy thấy cô ăn xong lại muốn lên sofa nằm dài, bà giơ chổi lông gà lên đánh tay cô: “Đi rửa bát!”

“A. . . . . .”

Cô xoa xoa cánh tay bị đánh, xoay người đi thu dọn bát đũa, trề môi nói: “Mẹ, Mẹ không muốn con ở thêm với hai người vài năm nữa sao? Nếu thực sự con gả cho người ta sau đó bị trả lại thì lúc đó danh tiếng không tốt đâu. Dù sao gia đình chúng ta cũng là nhà giáo, đừng để vì con mà danh tiếng của nhà chúng ta bị sụp đổ.”

Cô vừa bưng bát đi vừa quay đầu lại nói: “Hay là buổi chiều không cần đi xem mắt nữa, cũng không cần diễn nữa, hôm qua bố còn nói không nỡ để con đi. Hay là chờ con đến độ tuổi của chị họ, cũng muốn bọn họ đến trải thảm trước cửa nhà chúng ta, mẹ thấy thế nào?”

Mã Như Duy vứt bỏ chổi lông gà, nhanh chóng tiến gần lại chỗ cô.

Mặt Thẩm Khinh Bạch biến sắc muốn chạy trốn nhưng không còn khả năng, bỗng nhiên tay cảm thấy nhẹ tênh, bát trong tay bị mẹ lấy đi mang vào phòng bếp: “Đừng rửa bát nữa, bây giờ con phải vào phòng chải chuốt bản thân thật tốt đi, mẹ cũng không tin năm nay con vẫn không thể gả đi!”

Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”

Sỉ nhục tôi có rất nhiều cách nhưng bạn chỉ cần hỏi tôi có người yêu chưa là được rồi.

Quay về phòng, Thẩm Khinh Bạch nằm dài trên giường giống như được giải thoát, nhìn chằm chằm bốn vách tường màu hồng nhạt thở dài bất đắc dĩ.

Nghĩ lại hành trình trưởng thành của bản thân, từ mẫu giáo cho đến đại học đều có mẹ tham dự, thi vào ngành bản thân yêu thích không hề dễ dàng, nhưng lại bị bố lạm dụng chức quyền thay đổi nguyện vọng thành đại học sư phạm, cuối cùng đạt được mong ước của mình trở thành giáo viên ngữ văn với công việc ổn định.

Tới bây giờ, chuyện kết hôn lại trở thành mục tiêu của  bà Mã Như Duy.

Một ngày chưa lấy chồng thì vẫn tiếp tục xem mắt.

Cô cuộn tròn bàn tay đập mạnh xuống giường, khi nào Thẩm Khinh Bạch mày mới có thể tự quyết định cuộc đời đây hả?

“Thùm thùm thùm.”

Nghe thấy tiếng đập cửa, Thẩm Khinh Bạch như con cá chép vội vàng nhảy xuống giường, vôi vàng chạy đến trước tủ quần áo giả vờ lựa chọn, vẻ mặt còn thản nhiên hỏi: “Mẹ, mẹ nói xem con mặc gì mới hợp?”

Hôm qua nghe bà Mã nói đối tượng hôm nay hẹn gặp ở một quán trà, nếu hôm nay cô tiếp tục mặc áo hoodie và quần dài thì chưa cần ra khỏi nhà chắc bà Mã đã kéo cô trở về, hỏi thẳng bà ấy là cách tốt nhất.

Mã Như Duy nghe thấy vậy trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, nghĩ thầm con gái mình lần này đã suy nghĩ thông suốt, biết chủ động hỏi mặc gì: “Đây, mẹ chuẩn bị cho con xong rồi, mẹ thấy trên mạng khẳng định con mặc vào chắc chắn đẹp, vừa mới giặt xong, con mặc đi.”

Thẩm Khinh Bạch không thể tin được mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn mẹ mình, toàn thân nổi ra gà đều tỏ vẻ cự tuyệt: “Không muốn đâu!”

“Đứa nhỏ này, mặc váy mà sao làm như lấy mạng của con vậy hả!” Mã Như Duy lục lọi tủ quần áo nửa ngày, không phải là hoodie thì là quần dài, ngày qua ngày ăn mặc giống như tomboy, hoàn toàn chôn vùi dáng vẻ xinh đẹp mảnh mai. Giọng bà hòa hoãn lại: “Mẹ biết con không thích mặc váy, nhưng quán trà kia vốn là địa điểm của những người nhã nhặn, dù có thành công hay không cũng không nên để người khác xem thường đúng không con.”

Thẩm Khinh Bạch cảm thấy mẹ cô chuyển tuyến tình cảm rất nhiệt tình, cô biết mình chỉ có thể nghe theo, ánh mắt của cô lại rơi xuống chiếc sườn xám trong tay bà một lần nữa, khẽ cắn môi nói: “Không còn lựa chọn khác ạ?”

“Có, nhưng là màu hồng nhạt.”

“. . . . . .”

“Bỏ đi, con chọn cái này.”

Cơn gió thổi qua cuốn đi những chiếc lá khô trên cành cây, thổi bay luôn hơi ấm trên người Thẩm Khinh Bạch.

Cô nâng tay xoa xoa cánh tay, ngượng ngùng chậm rãi đi ra khỏi tiểu khu. Dọc đường có không ít ánh mắt nhìn ngắm, may mắn là không gặp người quen nếu không cô xấu hổ mà chạy về nhà mất.

Loại thời tiết này mặc gì cũng không ổn, đặc biệt là mặc sườn xám, đường xẻ ở chân bị gió thổi bay lên.

Vốn dĩ cô định mặc thêm một chiếc áo khoác nhưng bà Mã lại chê xấu, mạnh mẽ cởi nó xuống.

Ra khỏi tiểu khu, Thẩm Khinh Bạch theo thói quen đi về phía trạm tàu điện ngầm, nhưng lại nhớ ra bản thân đang đi xem mắt chứ không phải đi làm. Cô cúi đầu nhìn lại bộ sườn xám mặc trên người, bỏ đi, vẫn nên gọi xe.

Không bao lâu, cô tới quán trà nghệ đã hẹn.

Sau khi quét mã liền xuống xe, đập vào mắt là một quán trà Thiền Trung Quốc, phong cách tổng thể sử dụng màu nâu và trắng để làm nổi bật sự kết hợp kiểu Trung Quốc và cổ điển.

Thẩm Khinh Bạch thở dài một hơi, nơi này nhìn trông có vẻ rất đắt, cũng không biết là AA( chia đôi) hay đối phương trả.

Đây còn là lần đầu tiên cô chưa xem ảnh liền trực tiếp đi gặp người ta, nghĩ thầm dù sao kết quả cũng đều giống nhau, như vậy bớt đi một việc.

“Xin chào quý khách, xin hỏi đã đặt bàn trước chưa ạ?” Cô vừa đi vào thì có phục vụ tiến lên hỏi.

“Phòng nhỏ, Mạc Duyên Đường.”

“Vâng, mời cô đi bên này ạ.” Người phục vụ làm động tác mời.

Thẩm Khinh Bạch mỉm cười đi theo cô ấy vào bên trong.

Trong phòng trà đều lắp cửa kính trong suốt để ánh sáng tự nhiên chiếu vào bên trong khiến cho bên trong căn phòng sáng ngời. Hiệu quả thị giác làm tăng thêm diện tích không gian, càng tăng thêm sự sang trọng.

Đoạn đường đi từ đại sảnh đến phòng nhỏ dẫn đến không ít ánh nhìn chăm chú của người xung quanh.

Hầu hết trong ánh mắt của họ đều là sự ngạc nhiên.

Thiết kế của phòng trà rất đơn giản, một chiếc bàn dài với vài chiếc ghế vuông, các đường nét màu đen trang trí trên trần nhà cùng với bức vẽ trắng đen trên tường. Không gian sạch sẽ, yên tĩnh thoáng mát, rất thích hợp để tụ tập bạn bè.

Đẩy cửa ra, người đàn ông bên trong đang ngồi thẳng lưng, mí mắt rũ xuống, khuôn mặt lạnh lùng trắng trẻo anh tuấn, dưới đôi mày kiếm là chiếc mũi cao thẳng bị ánh đèn chiếu xuống càng nổi hơn, mọi bộ phận đều toát lên vẻ sang trọng và thanh nhã.

Trong lòng Thẩm Khinh Bạch liền điên cuồng khen bà Mã, mắt nhìn người cuối cùng cũng bình thường được một lần.

Có lẽ ánh mắt đánh giá của cô quá mức nóng bỏng, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo của người đàn ông liền hướng về chỗ cô. Ánh mắt hai người cứ như vậy bất ngờ chạm vào nhau trong bầu không khí say mê của phòng trà.

“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch đột nhiên mỉm cười, giọng nói trong trẻo: “Xin chào, tôi là đối tượng xem mắt. . . của ngày hôm nay.”

Bình Luận (0)
Comment