Ba ngày nghỉ Tết dương lịch hai người ở lại nhà cũ, không có việc gì làm Chung Đình Diệp liền chơi cờ với ông nội, tiện thể trò chuyện về tình hình công ty gần đây.
Thẩm Khinh Bạch thì theo bác dâu Minh Diệp Dung học gói sủi cảo, không rõ là vì tay nghề của cô dần ổn nên cô bắt đầu hứng thú với việc nấu nướng hay là vì nghe bác dâu nói Chung Đình Diệp thích ăn sủi cảo tôm hấp, học rất nghiêm túc.
Ban đầu Chung Di Huyên không hứng thú với mấy việc này nhưng trong lòng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười nói vui vẻ khiến cô ấy phân tâm, mấy lần chơi game tổ đội đều thất bại. Cuối cùng cô ấy dứt khoát bỏ điện thoại xuống gia nhập hàng ngũ của họ.
“Chị dâu, rõ ràng đều là lần đầu học sao chị gói đẹp hơn em vậy chứ.” Chung Di Huyên lắc lắc cái sủi cảo hình thù kỳ quặc trong tay: “Hay là em không có năng khiếu nấu ăn.”
“Vừa nhìn là biết con không để tâm rồi.” Minh Diệp Dung vừa gói vừa cười: “Tiểu Bạch gói vào trong bánh là cả tấm lòng nên hình dáng tự nhiên sẽ đẹp thôi.”
Bà đưa cho Chung Di Huyên một miếng vỏ bánh mới: “Con cũng thử gói chút tấm lòng vào, biết đâu sẽ không xấu nữa.”
“Con là người độc thân, gói cho ai xem chứ.”
Chung Di Huyên bĩu môi: “Không có tình yêu thì lấy đâu ra động lực.”
Minh Diệp Dung đen mặt giật lấy miếng vỏ bánh trong tay cô ấy: “Con nói cũng đúng, người độc thân không đủ tư cách, đừng phá bánh của mẹ nữa cả đời ở cạnh game đi.”
“Đừng xem thường game nha, nhờ nó mà nhiều người kiếm được tiền đó.” Chung Di Huyên tức tối bỏ đi.
Thẩm Khinh Bạch cúi đầu mím môi cười, bỗng cảm thấy cảnh này trước kia khi cô chưa có bạn trai ở nhà cũng thường xuyên xảy ra.
Xem ra mẹ nào cũng giống nhau, đều lo lắng chuyện hôn nhân của con cái.
Không lâu sau, Chung Đình Diệp từ thư phòng đi xuống không thấy ai ở phòng khách anh liền lần theo tiếng động đi tới phòng bếp.
Minh Diệp Dung thấy anh liền mỉm cười: “Đình Diệp, con chơi cờ với ông nội xong rồi à?”
“Vâng, ông nói mệt rồi muốn nghỉ ngơi một lát.”
Chung Đình Diệp bước tới đi đến bên cạnh Thẩm Khinh Bạch giơ tay lau đi vết bột mì trên chóp mũi cô, môi cong lên nụ cười: “Học được cách gói sủi cảo rồi à?”
“Vâmg, bác dâu nói anh thích ăn sủi cảo tôm hấp, em học xong về sẽ làm cho anh.” Thẩm Khinh Bạch đã sớm biết mặt mình dính bột cố ý chà vào tay anh một chút.
Minh Diệp Dung thấy hai vợ chồng ân ái như vậy không muốn làm phiền họ liền đứng dậy nói: “Vậy bác mang ít trái cây lên cho ông.”
Sau khi Minh Diệp Dung rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người họ.
“Hôm nay ông có tâm trạng thế nào?” Thẩm Khinh Bạch nghiêng đầu hỏi.
Chung Đình Diệp dùng muỗng múc nhân tôm giúp cô, cô phụ trách gói: “Ông hiểu lý lẽ nên cũng nhìn mọi việc khá thoáng.”
Thẩm Khinh Bạch gật đầu, gói xong một chiếc lại nghiêng đầu nhìn anh: “Vậy anh thì sao?”
Tay cầm muỗng của Chung Đình Diệp khựng lại, sau đó anh cười nói: “Cần vợ dỗ mới được.”
Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, thấy không có ai liền ghé sát lại hỏi với giọng đầy hàm ý: “Vậy anh muốn em dỗ kiểu gì?”
Giây tiếp theo cô nhanh chóng hôn nhẹ lên môi anh, cười: “Như này được chưa?”
Chung Đình Diệp hơi sững ngừuoi, phát hiện sau khi cô từ Tây thành trở về không chỉ to gan hơn mà còn biết trêu ghẹo người khác nữa.
Thẩm Khinh Bạch thấy anh đờ ra trong lòng không khỏi buồn cười, cố ý nhướn mày: “Nếu một cái chưa đủ em có thể thêm vài cái nữa.”
Dứt lời Chung Đình Diệp còn chưa kịp phản ứng cô lại ngẩng đầu hôn thêm hai cái lên môi anh, đang định rút lui thì bất ngờ bị anh giữ đầu kéo sâu nụ hôn.
Mắt Thẩm Khinh Bạch mở to, cô vốn đoán Chung Đình Diệp sẽ không dám làm bậy trong nhà cũ nên mới cố ý trêu anh, ai ngờ anh còn to gan hơn cả cô, dám hôn lại ngay trong phòng ăn.
Lỡ như có ai vào thì sao?
Chung Đình Diệp vẫn hôn rất giỏi, không lâu sau Thẩm Khinh Bạch đã bị anh hoàn toàn chiếm lấy. Có lẽ vì từ lúc từ Tây Thành đến giờ hai người vẫn chưa thân mật nên chỉ một nụ hôn đã đánh thức trí nhớ trong cơ thể cô.
Chiếc vỏ bánh trong tay cô đã bị bóp méo từ lâu, hai tay theo phản xạ ôm lấy cổ anh, nhắm mắt đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng của anh. Hoàn toàn quên mất xung quanh, cố gắng theo kịp nhịp điệu m.ơn tr.ớn của anh.
Cảm nhận được cô đáp lại Chung Đình Diệp không ngần ngại mở môi, tìm kiếm chiếc lưỡi của cô, đầu ngón tay luôn vào tóc cô vừa vu.ốt ve vừa mơ.n tr.ớn.
Khoảnh khắc này dường như thế giới đều bị chặn lại, chỉ còn lại hai người họ.
Chung Di Huyên chơi vài ván game xong nghĩ Thẩm Khinh Bạch chắc đã gói xong rồi định tới tìm cô chơi. Ai ngờ vừa đến cửa phòng ăn liền bị cảnh tượng bên trong là cho sững sờ.
Làn đầu tiên thấy anh hai của mình có dáng vẻ dịu dàng như vậy, cô như phát hiện ra một châu lục mới, cảm thấy có chút không thực tế.
Đây, đầy thực sự là anh hai lạnh lùng xa cách mà cô quen biết sao?
Tuy nhiên hai người bên trong hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của cô, vẫn tiếp tục hôn nhau thắm thiết. Một người độc thân còn chưa từng hôn ai như cô bị cảnh tượng ấy làm cho mặt đỏ tim đập nhưng lại không thể rời mắt, cứ thế đờ đẫn nhìn chằm chằm.
Minh Diệp Dung sau khi mang trái cây lên chông ông cụ xuống tháy Chung Di Huyên đang lén lút nhìn vào phòng ăn, tò mò nhìn vào trong lập tức thấy xấu hổ kéo cô về phòng khách, nhỏ giọng nói: “Con nhìn người ta thân mật say sưa như vậy à! Không có vấn đề tâm lý đấy chứ?”
Chung Di Huyên: “. . . . . .”
Say sưa thật à?
Minh Diệp Dung nhìn cô từ đầu đến chân mấy lượt không nói hai lời liền kéo cô lên tầng: “Đi, lên phòng tâm sự với mẹ.”
Đến giờ ăn trưa, Chung Di Huyên xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào hai người, cúi đầu ăn ngấu nghiến để che đi sự lúng túng trong lfng.
Cho đến khi Chung Đình Diệp và Thẩm Khinh Bạch rời khỏi nhà cũ cô mới ngồi bệt xuống ghế sofa thở phào nhẹ nhõm.
Minh Diệp Dung nhìn thấy bộ dáng nhút nhát của con gái liền buồn cười ghé sát lại: “Mẹ đã tra trên mạng rồi, phản ứng tâm lý của con hoàn toàn bình thường, chỉ cần có bạn trai là khỏi thôi.”
Chung Di Huyên: “. . . . . .”
Sao cứ có cảm giác mẹ đang lừa mình đi yêu đương vậy nhỉ?
–
Thẩm Khinh Bạch đương nhiên không biết việc Chung Di Huyên nhìn thấy hai người hôn nhau lại gây ra hiểu lầm như vậy.
Hai người dạo bước ra khỏi Lê Viên, tay trong tay tản bộ trên con đường đông đúc.
Nhìn ra xa, cả thành phố ngập tràn không khí đón năm mới, phố phường treo đèn kết hoa, khắp nơi vui vẻ hân hoan, các bảng quảng cáo hai bên đường đều được thay bằng khẩu hiệu chúc mừng năm mới.
Thẩm Khinh Bạch bước vào một cửa hàng hoa, nhìn quanh rồi nghiêng đâu fhoir anh: “Mẹ thích hoa gì?”
Chung Đình Diệp nghĩ đến mỗi lần mẹ về nhà ở California đều mang theo một chậu tulip để ngoài sân.
“Tulip di, mẹ thích tulip.”
“Được.” Thẩm Khinh Bạch chọn mỗi bông một màu khác nhau rồi lái xe tới nghĩa trang.
Không phải mua tảo mộ nên nghĩa trang vắng vẻ lạnh lẽo, có chút cô quạnh.
Thẩm Khinh Bạch ôm hoa trong lòng, khoác tay Chung Đình Diệp chầm chậm đi vào nghĩa trang.
Mùa đông ở Vân Thành bầu trời mờ mịt như phủ một lớp sương trắng, nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo.
Hai người vừa bước lên bậc thang đã nhìn thấy bóng người cao lớn nghiêm nghị đang đứng trước bia mộ, lưng thẳng tắp cúi đầu sâu trước mộ.
Thẩm Khinh Bạch sững lại, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn Chung Đình Diệp, thấy mặt anh bình tĩnh lặng lẽ nhìn người phía trước.
Tựa như cảm nhận được ánh mắt họ đang nhìn, người kia chậm rãi quay đầu lại ngẩng đầu nhìn sang.
Xuyên qua làn sương trắng, vài ánh mắt va chạm nhau trong không khí lạnh lẽo.
Tròn lòng Thẩm Khinh Bạch chợt thắ lại, không hiểu vì sao Chung Tử Du lại xuất hiện ở đây.
“Tôi không biết hai người sẽ đến đây.” Trên mặt Chung Tử Du thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dường như cũng không ngờ lần đầu tiên mình đến đây lại chạm mặt Chung Đình Diệp và Thẩm Khinh Bạch.
Gặp nhau ở nơi thế này quả thật có phần hơi lúng túng.
Dù có nói anh ta chân thành đến xin lỗi dì chắc họ cũng chẳng tin.
Chung Tử Du cúi đầu trước mộ rồi bước nhanh định rời đi, khi đi ngang qua họ, Chung Đình Diệp cất tiếng: “Anh đến đây làm gì?”
Giọng nói anh bình thản không nghe ra cảm xúc nào.
“Tôi và mẹ chuẩn bị rời Vân Thành, trước khi đi muốn đến thăm dì một chút.” Chung Tử Du nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn Chung Đình Diệp: “Cho dù cậu có tin hay không tôi thật lòng muốn đến nói lời xin lỗi với dì.”
Hai người ngấm ngầm đối đầu nhiều năm cũng hận thù nhiều năm cuối cùng lại phát hiện người đáng thương nhất không phải họ mà là mẹ của cả hai người.
Từ sau khi biết Chung Bác Văn bị bắt mẹ anh ta ngày nào cũng khóc đến đỏ mắt, chỉ vì một câu ‘anh nhất định sẽ cưới em đàng hoàng’ mà nguyện chờ đợi suốt hơn ba mươi năm, kết quả lại là thế này.
Còn mẹ của Chung Đình Diệp vì bị lừa gạt trong hôn nhân đã mang bệnh mà qua đời.
Nếu hôm nay không đến thăm một lần, dù rời khỏi Vân Thành trong lòng anh ta vẫn sẽ thấy áy náy. Dù Chung Bác Văn từ đầu đến cuối đều lợi dụng họ thì chuyện anh ta cướp đi toàn bộ tình yêu của người bố dành cho Chung Đình Diệp vẫn là sự thật.
Chung Đình Diệp không nhìn anh ta cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn vào bó hoa và đĩa trái cây trước mộ.
Chung Tử Du không mong được tha thứ, nói mấy lời xin lỗi rồi xoay người rời đi.
“Không cần xin lỗi.”
Chung Tử Du khựng lại, đứng im tại chỗ.
Chung Đình Diệp nắm tay Thẩm Khinh Bạch đi đến trước mộ nhìn mẹ trên bia mộ, giọng nhẹ nhàng: “Anh đã cứu A Bạch.”
Thẩm Khinh Bạch lập tức quay đầu nhìn anh, mắt hơi đỏ, trong lòng vừa cảm động vừa mừng thay cho anh.
Vì cô anh đã có thể buông bỏ quá khứ.
Chung Tử Du cúi đầu khẽ nhếch môi cười, một lát sau mới ngẩng đầu, thẳng lưng rời khỏi nghĩa trang.
“A Bạch, nếu em còn nhìn anh ta nữa anh sẽ ghen đó.” Chung Đình Diệp đột ngột lên tiếng.
Thẩm Khinh Bạch giật mình quay đầu, bắt gặp vẻ mặt gượng gạo của anh không nhịn được bật cười: “Anh yên tâm đi, cả đời này em chỉ nhìn mỗi anh.”
Chung Đình Diệp véo má cô một cái, mỉm cười nhìn về phía mộ: “Mẹ, đây là con dâu mẹ, vợ con.”
Thẩm Khinh Bạch cung kính bước lên lạy ba cái rồi mỉm cười chào: “Mẹ, con là Thẩm Khinh Bạch, là vợ của A Diệp. Từ nay về sau con sẽ thay mẹ ở bên cạnh anh ấy, con sẽ yêu anh ấy thật nhiều.”
Chung Đình Diệp nhìn người bên cạnh, nghe được sự trịnh trọng trong lời nói của cô.
Hai người ở nghĩa trang hơn nửa tiếng rồi mới lái xe về nhà.
Từ khi rời nghĩa trang Thẩm Khinh Bạch có thể cảm nhận được cảm xúc thả lỏng từ trong ra ngoài của Chung Đình Diệp, một trạng thái mà cô chưa từng thấy trước đây.
Cô mỉm cười nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết ngoài trời đã có tuyết rơi từ lúc nào, trên cành cây phủ đầy bông tuyết trắng xóa, mặt đất như được lát bằng ngọc trắng xóa cả một mảng.
“Chồng à tuyết rơi rồi.”
Thẩm Khinh Bạch phấn khích lắc lắc cánh tay Chung Đình Diệp: “Về nhà anh chơi ném tuyết với em đi?”
Chung Đình Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay sang nhìn cô: “Rất muốn chơi à?”
Thẩm Khinh Bạch gật đầu lia lịa: “Lâu lắm rồi chưa chơi.”
“Được.” Chung Đình Diệp cười nhắc nhở: “Chút nữa đừng có khóc nhé.”
Thẩm Khinh Bạch: “. . . . . .”
Chẳng lẽ chơi ném tuyết còn bị đánh khóc à?
Xe dừng lại trong khu biệt thự, hai người chỉnh lại áo khoác, trang bị đầy đủ mở cửa ra chuẩn bị chiến đấu.
Thẩm Khinh Bạch nhìn Chung Đình Diệp, thấy anh không để ý liền nhanh như chớp chạy tới một gốc cây to, cúi người bắt đầu nặn bóng tuyết. Để không bị bung giữa chừng, cô nghiến răng dùng sức ép chặt mấy lần.
Vừa quay người lại đã không thấy bóng dáng anh đâu.
Cô thò đầu ra khỏi gốc cây, nhìn quanh bỗng cảm thấy một luồng lạnh buốt lướt qua cổ, một quả cầu tuyết bay thẳng trúng vào gáy.
Cô vội xoay người thì thấy người đàn ông đã biến mất kia đang đứng dưới một gốc cây khác mặt đầy ý cười nhìn cô.
Thẩm Khinh Bạch nổi giận cầm quả cầu tuyết ném về phía anh: “Chung Đình Diệp! Anh dám đánh lén em.”
Chung Đình Diệp hơi nghiêng người, dễ dàng tránh được quả cầu tuyết: “Vợ à, là em trốn trước mà.”
Thẩm Khinh Bạch nghẹn lời, cúi người nhặt tuyết liên tục ném về phía anh, không biết là kỹ thuật của cô kém hay anh quá nhanh nhẹn, đến khi tay cô đông cứng lại hai người mới chịu lên nhà.
“Anh tránh xa em ra.”
Chung Đình Diệp định giúp cô sưởi tay nhưng còn chưa kịp tới gần đã bị cô đẩy ra, nhìn dáng vẻ bĩu môi không vui của cô anh dịu giọng dỗ dành: “Hay là mình xuống chơi tiếp, anh đứng im cho em ném thoải mái nhé?”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch nghe vậy lại càng khó chịu.
Có ai chơi mà nhường trắng trợn như vậy không? Coi thường ai vậy!
Về đến nhà Thẩm Khinh Bạch bực bội đi thẳng lên tầng.
Chung Đình Diệp cởi áo khoác bước nhanh theo sau.
Cả hai vào phòng ngủ, Thẩm Khinh Bạch còn chưa kịp bật đèn đã bị Chung Đình Diệp ôm từ phía sau, anh cúi đầu dụi cằm vào hõm vai cô: “Vợ à đừng giận nữa được không?”
Nghe anh gọi vợ, ngọn lửa trong lòng Thẩm khinh Bạch tự dưng dịu lại, nhưng cô không muốn để anh thấ mình dễ dỗ nên tranh thủ ra điều kiện: “Nếu mai cho em ăn gà rán hamburger thì có thể sẽ đỡ hơn đấy.”
Chung Đình Diệp nhìn thấu tâm tư của cô nhưng để dỗ dành anh dịu dàng đáp: “Được.”
Thẩm Khinh Bạch nhếch môi cười: “Thêm ly coca nữa nhé.”
“Ừm, cái gì cũng được.”
“Thêm chân vịt cổ vịt thì càng tốt.”
“Đổi món khác đi.”
“Vậy đồ nướng với đậu nành cũng được.”
“. . . . . .”
Chung Đình Diệp siết eo cô, xoay người lại, đột nhiên nâng cằm cô lên cúi đầu chặn lấy đôi môi đang lải nhải.
Thẩm Khinh Bạch còn chưa kịp phản ứng anh đã bế ngang cô đặt xuống giường.
Anh với tay bật đèn ngủ đầu giường nhưng môi vẫn không rời cô, từng chút từng chút hôn khắp cơ thể cô. Khi thấy cô dần thỏa hiệp ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, cúi đầu hôn xuống đầy mãnh liệy.
Lúc đang đắm chìm trong tình yêu, Chung Đình Diệp mở ngăn kéo, bàn tay vừa chạm đến mép hộp thì bị một bàn tay nhỏ chặn lại: “Chồng à, mình sinh một bánh bao nhỏ đi.”
Chung Đình Diệp khựng lại một chút rồi mỉm cười buông tay, cúi người hôn lên vành tai cô, khàn giọng nói: “Được.”