Hai ngày trước hôn lễ, Thẩm Khinh Bạch đã bị bà Mã gọi về nhà theo phong tục quê nhà họ. Ba ngày trước khi cưới cô dâu và chú rể không được gặp mặt nhau.
Mã Như Duy vì thương Bánh Sữa nhớ mẹ nên để cô ở lại Niên Hoa Lý thêm một ngày.
Thẩm Khinh Bạch không nỡ rời xa họ nhưng trong nhà có rất nhiều họ hàng đến chơi, nếu cô không về thì sẽ thành ra tiếp đãi không chu đáo.
Trong phòng khách, ông bà nội và các bác cùng nhau ngồi uống trà cắn hạt dưa, đều là người thân đã lâu không gặp nên bố và bác hai cùng tiếp chuyện, nói mãi vẫn chưa hết chuyện.
Bà Mã thì kéo chị họ cùng vào chuẩn bị quà đáp lễ cho họ hàng, cả ngôi nhà tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Thẩm Khinh Bạch ngồi trên ban công trò chuyện với chị họ Vạn Thiến: “Chị, Bánh Sữa cũng ba tuổi rồi, chị định khi nào mới tim cho nó một người dượng đây?”
Vạn Thiến thuộc tuýp người phụ nữ mạnh mẽ, sự nghiệp đặt lên hàng đầu, tình cảm chỉ là phụ. Dù có không ít người theo đuổi nhưng chị ấy vẫn chẳng thích ai, chỉ vì từng bị tổn thương tình cảm quá sâu trong mối tình trước đó nên đến giờ vẫn chưa thể tin vào tình yêu.
Vạn Thiến nâng tách hồng trà lên nhấp một ngụm, mỉm cười nhàn nhạt: “Em nói với Bánh Sữa là không có dượng thì dì vẫn có thể mua đồ ăn ngon cho con bé là được.”
Thẩm Khinh Bạch bất lực cười: “Chị biết là em không hỏi chuyện đó mà.”
Vạn Thiến cười trêu ghẹo: “Ồ, làm mẹ rồi đúng là khác hẳn, bắt đầu lo chuyện bao đồng rồi. Với tính tình của em trước kia chuyện thúc giục kiếm bạn trai là điều em ghét nhất còn gì.”
“Vì chị là chị em mà, nếu là người khác thì em chẳng thèm quan tâm làm gì.” Thẩm Khinh Bạch cười đáp.
Trước khi gặp Chung Đình Diệp cô thực sự rất phản cảm với việc bị hối thúc tìm đối tượng, đặc biệt là mỗi dịp Tết về quê, khi họ hàng hỏi đến, mặc dù trong lòng chẳng muốn nhắc đến nhưng cũng phải miễn cưỡng cười gượng rồi tìm đủ mọi lý do để lảng tránh.
Ngày trước, mỗi khi bà Mã sắp xếp các buổi xem mắt cho cô, cô thường bực bội, hay tìm chị họ để tâm sự tiện thể hỏi thăm tình hình của chị ấy. Có thời gian cô còn ghen tị vì bác không thúc ép Vạn Thiến chuyện kết hôn.
Nhưng bây giờ cô đã kết hôn và có con, còn chị họ vẫn lẻ bóng một mình.
Vạn Thiến nhét một múi quýt vào miệng cô, cười qua loa: “Biết rồi quản gia nhỏ, giờ nói chuyện tiếp khách đi, em muốn chị dễ dãi hay làm khó em rể một chút đây?”
Thẩm Khinh Bạch vừa nhai quýt vừa cười: “Không sao, chồng em thông minh lắm, đủ để đối phó với chị nên chị cứ việc đưa ra đề khó.”
Cô lấy khăn giấy lau miệng: “Em định tổ chức buổi tiệc độc thân nhỏ, đã hẹn với nhóm phù dâu đi bar rồi. Tối mai gặp, đến lúc đó bàn bạc cụ thể luôn.”
Vạn Thiến không có ý kiến gì gật đầu đồng ý.
Đến ngày tụ họp Hạ Tử Lăng liền gửi tin nhắn oanh tạc nhóm chat:
[Chị em nhớ nhé, tôi nay chúng ta đi bar đó, đừng quấn kín mít như tổ kén, phải thật quyến rũ! @Tiểu Bạch trong gió đặc biệt là cậu đấy.]
Tiểu Bạch trong gió: [. . . . . .]
Chung Di Huyên: [Chị dâu! Em lo phần trang phục cho chị, bộ mới ra gần đây luôn, tiện thể để chị thử hiệu ứng luôn.]
Tiểu Bạch trong gió: [Được, dù sao anh hai em cũng không biết chúng ta đi bar.]
Tiểu Quyên: [Vậy em mượn chị em một bộ.]
Vạn Thiến: [Chị ok.]
Tôi không phải Hạ Tử Vy: [Được, các chị em, lát nữa gặp nhé.]
Thẩm Khinh Bạch cùng chị họ đến nhà hàng đã hẹn trước, em vợ của Tưởng Tuấn Vỹ là Tiểu Quyên cũng đã tới cùng với Hạ Tử Lăng.
Chung Di Huyên là người đến cuối cùng, còn chưa kịp gọi món đã háo hức bắt Thẩm Khinh Bạch đi thay váy.
“Đến quán bar rồi thay, mặc váy lúc ăn ảnh hưởng khẩu vị.” Thẩm Khinh Bạch thấy cô ấy hào hứng nên không nỡ dội gáo nước lạnh, cười nói: “Vậy ăn xong chị đi thay ngay trong nhà hàng này luôn.”
Chung Di Huyên cười: “Ok, ăn trước đã!”
Mọi người nghĩ tối còn đi bar nên đều giữ bụng.
Ăn xong, Thẩm Khinh Bạch lái xe đến một quán bar cao cấp gần đó.
Mọi người chọn một góc khuất trên tầng một để ngồi.
Trong quán bar nhiệt độ quá cao lại còn đông người nên không khí có chút ngột ngạt.
Thẩm Khinh Bạch đã thay váy sẵn trong nhà hàng, khoác thêm một cái áo khoác bên ngoài nên mọi người chưa nhìn rõ. Bây giờ cô vừa cải áo khoác ra cả nhóm đều đồng loạt nhìn sang.
“Trời ơi! Bạch Bạch, sau khi sinh Bánh Sữa dáng cậu càng quyến rũ nha.” Hạ Tử Lăng đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới, cười xấu xa: “Thì ra từ B lên C rồi, bảo sao chồng quản chặt thế, đi bar mà cũng phải lén lút.”
“Phải nói là chị dâu càng ngày càng xinh đẹp, có khí chất trí thức nữa cơ.” Chung Di Huyên trề môi: “Nếu không phải vì anh hai em quá chiếm hữu thì chị hoàn toàn có thể làm người mẫu ký hợp đồng với studio bọn em rồi.”
Thẩm Khinh Bạch bị nhìn đến mức không tự nhiên, vén tóc ra trước vai.” “Tớ vẫn như cũ thôi, đừng khen nữa, tối nay tớ bao, cứ gọi đồ uống thoải mái.”
Hạ Tử Lăng cười: “Chỉ chờ câu này từ cậu.”
Vạn Thiến cũng nhìn một cái, cúi đầu cười rồi tự rót một ly rượu.
“Này, chị họ đừng uống một mình chứ, mọi người cùng nhau uống.” Hạ Tử Lăng thấy động tác của Vạn Thiến liền hô hào: “Nâng ly nào, chúc mừng hội độc thân vui vẻ!”
Cả nhóm vừa chơi vừa cụng ly uống hết mình.
Năm người vừa uống vừa bàn bạc trò chơi ngày mai, càng nói càng hăng uống khôn gít rượu Tây.
Trong lúc lâng lâng, Hạ Tử Lăng đề nghị vào sàn nhảy, kéo Thẩm Khinh Bạch đi trước.
Tiểu Quyên lần đầu đến nơi như vậy nên hơi ngại, ngồi lưỡng lự trên sofa.
Chung Di Huyên thấy vậy thì kéo cô đứng dậy: “Đi thôi, lần đầu thì lạ, lần sau là quen ngay, sau này lại có kinh nghiệm.”
Thẩm Khinh Bạch hồi đại học cũng từng đi bar gần trường với Hạ Tử Lăng, nghe nhạc là cơ thể tự động đung đưa theo nhịp điệu.
Lúc nàu, trong phòng bao tầng hai, một nhóm anh em đang tụ tập, vì nghe tin Trì Nghiên Khê về nước nên tổ chức buổi đón tiếp tiện chúc mừng Chung Đình Diệp sắp đám cưới.
Tâm trạng Chung Đình Diệp khá tốt, nâng ly rượu chủ động cụng ly với mọi người: “Nhiệm vụ đón dâu ngày mai giao cho các cậu.”
“Anh Diệp cứ yên tâm, nhất định chúng em sẽ giúp anh nhanh chóng rước chị dâu về.”
“Đông người như thế này chỉ sợ mấy ải họ đưa ra quá dễ thôi.”
Trì Nghiên Khê vỗ vai anh: “Đón dâu tôi có kinh nghiệm, vua trò chơi phải là tôi, không có gì khó cả.”
“lần này không có trò chơi, toàn dựa vào IQ.”
Chung Đình Diệp quay sang nhìn Trì Nghiên Khê, thấp giọng cười: “Phần trả lời câu hỏi giao cho Nguyên Nhược, cậu chỉ cần khuấy động bầu không khí thôi là được.”
“Mẹ kiếp.” Trì Nghiên Khê bật cười: “Coi thường ai vậy?”
Có người xen vào: “Anh Trì, em thấy cách anh Diệp sắp xếp rất hợp lý mà.”
Trì Nghiên Khê mắng: “Biến!”
Cả nhóm cười ồ lên.
Nguyên Nhược đang cúi đầu nhìn chăm chú vào điện thoại, là ảnh selfie của Hạ Tử Lăng. Cô chỉ chụp nửa người, trang điểm nổi bật, khóe môi còn có núm đồng tiền.
Khóe miệng cậu vô thức cong lên, nhưng khi nhận ra phông nền phía sau thì nụ cười thoáng thu lại, dường như cảm thấy có điều gì đó quen quen.
Nguyên Nhược quay xuống nhìn hàng ghế dài dưới tầng, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, ngay sau đó liền thấy mấy người đang lắc lư hết mình trong sàn nhảy.
Trong đó có Thẩm Khinh Bạch đang nhảy hăng nhất.
Cậu thu lại ánh mắt, liếc nhìn Chung Đình Diệp bên cạnh dò hỏi: “Anh Diệp, anh biết chị dâu. . .ra ngoài chơi không?”
Nghe vậy Chung Đình Diệp quay đầu nhìn cậu, ánh mắt nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại, chắc nịch nói: “Chị dâu em với bọn họ đến quán bar.”
Nguyên Nhược gãi gãi mũi, giơ tay chỉ xuống sàn nhảy ở tầng một.
Chung Đình Diệp nhìn theo, ánh mắt gần như không cần tìm kiếm, chuẩn xác rơi lên người Thẩm Khinh Bạch.
Cô gái nhỏ mang theo nét cười trên khuôn mặt, mặc bộ váy bó sát càng làm lộ rõ đường cong quyến rũ lắc lư theo điệu nhạc, nhìn vẻ mặt thì biết đang cực kỳ high.
Vì mấy người bọn họ khá nổi bật nên xung quanh tụ tập một đám đàn ông.
Thấy vậy Chung Đình Diệp không thể ngồi yên, đứng dậy sải bước xuống tầng một.
“Anh Diệp, em đi với anh.” Nguyên Nhược vừa đứng lên thì đã bị Trì Nghiên Khê kéo lại: “Này, hai người định làm gì đấy?”
“Chị dâu đang ở tầng một, anh Diệp đi đón người.” Cậu nói xong thì nhanh chóng đuổi theo.
Người trong phòng bao nghe vậy thi nhau dán vào cửa sổ hóng chuyện.
Sàn nhảy náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo chớp tắt, cơ thể lắc lư mê hoặc, không khí tràn ngập nóng bỏng và ái muội.
Thẩm Khinh Bạch đang nhảy thì chợt cảm thấy chỗ mình đứng vốn đông đúc đột nhiên rộng ra, nhìn kỹ thì phát hiện mấy người Hạ Tử Lăng đều đã dừng lại.
Cô còn đang nghi hoặc thì một mùi đàn hương quen thuộc từ sau lưng bất chợt ập tới.
Giây sau vòng eo liền bị một cánh tay rắn chắc siết lấy, giọng đàn ông khàn khàn vang lên bên tai cô: “A Bạch, trùng hợp quá nhỉ.”
Thẩm Khinh Bạch lập tức cứng đờ, cảm giác chột dạ khó hiểu ập đến. Một lúc sau, cô chậm rãi quay đầu lại, cười gượng: “Ừm, trùng hợp thật.”
“Thì ra em nhảy đẹp như vậy mà trước giờ anh lại không biết.” Chung Đình Diệp cúi đầu quan sát bộ báy cô mặc, nửa cười nửa không: “Váy. . .rất đẹp.”
Chung Di Huyên nghe xong liền vội chen ra khỏi sàn nhảy sợ anh hai quay sang hỏi tội mình.
Hạ Tử Lăng và mấy người khác nhìn nhau rồi cũng lặng lẽ đi ra ngoài, chỉ là cô ấy còn chưa về chỗ thì đã va phải Nguyên Nhược đang dựa vào lan can.
Cô khựng lại một chút, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi cười khoác tay cậu: “Cậu cũng đi bar chơi à?”
Nguyên Nhược cúi mắt nhìn cô, giọng không rõ cảm xúc: “Không, tôi đến tìm chị đấy.”
Hạ Tử Lăng: “. . . . . .”
Em trai là đang nổi giận sao?
Thẩm Khinh Bạch không chịu nổi ánh mắt ghen tuông của Chung Đình Diệp liền dứt khoát kéo anh đến chỗ rẽ cầu thang, chủ động nhận lỗi: “Chồng à, em không nên giấu anh đi bar.”
Cô bắt chiếc dáng vẻ làm nũng xin tha của Bánh Sữa khi mắc lỗi, chớp chớp mắt giải thích đầy đáng thương: “Chẳng phải là do chị em đang bàn chuyện mai chặn cửa đón dâu sao, vậy nên em rủ bọn họ ra ngoài thư giãn tí thôi.”
Chung Đình Diệp nhìn cô hai giây rồi đưa tay véo má cô: “Bàn chuyện cần mặc thế này sao? Em không thấy có bao nhiên đàn ông vây quanh em à?”
“. . . . . .” Thẩm Khinh Bạch bật cười: “Anh đang ghen à?”
Chung Đình Diệp nhíu mày hỏi ngược lại: “Anh không được ghen sao?”
Biết anh không giận thật Thẩm Khinh Bạch càng to gan hơn, quấn hai tay lên cổ anh kiễng chân hôn lên môi anh một cái: “Tất nhiên là được rồi.”
Anhd mắt Chung Đình Diệp trầm xuống, liếc nhìn dòng người qua lại, siết chặt eo cô xoay người ép cô vào góc tường bị khuất, cả hai nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Thẩm Khinh Bạch ngẩng đầu định nói gì đó thì đã bị anh nầng cằm lên, một nụ hôn nóng bỏng gấp gáp phủ xuống, tay anh siết lại hai bên hông kéo sát cả hai lại gần nhau.
Nụ hôn này mang theo nỗi nhớ hai ngày xa cách, sâu lắng và cuồng nhiệt.
Một lúc sau, Chung Đình Diệp giúp cô chỉnh lại váy, trán kề trán, giọng trầm khàn: “Tối nay về sớm chờ anh đến đón.”
Thẩm Khinh Bạch thở nhẹ, mắt mơ màng nhìn anh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, bọn em ngồi một lát rồi đi.”
Chung Đình Diệp cúi đầu hôn thêm cái nữa rồi đứng thẳng, xoa đầu cô: “Ừm, về chỗ ngồi đi, đừng xuống sàn nữa đấy, biết chưa?”
Thẩm Khinh Bạch bật cười, lách người ra từ nách anh, vừa chạy vừa nói: “Biết rồi, anh cũng nhanh về đi, Bánh Sữa tỉnh dậy mà không thấy anh nó sẽ khóc đấy.”
“Được.” Chung Đình Diệp nhìn cô ngoan ngoãn ngồi lại chỗ mới quay người lên tầng.
Buổi tụ họp tối nay cả Thẩm Khinh Bạch và Hạ Tử Lăng đều bị bắt tại trận, không còn chút hứng thú nào, mấy người chỉ uống thêm vài ly rồi rủ nhau về ngủ bù mai còn phải dậy sớm.
Thẩm Khinh Bạch về đến nhà Chung Đình Diệp cũng gọi điện đến đúng lúc, xác nhận cô về nhà an toàn dặn dò đi ngủ sớm rồi mới cúp máy.
–
Sáng ngày cưới, Thẩm Khinh Bạch bị gọi dậy từ 5 giờ để trang điểm.
Hạ Tử Lăng và mấy người khác cũng đến sớm, mỗi người có thợ trang điểm riêng để làm phù dâu.
Hôm nay Thẩm Khinh Bạch mặc váy cưới kiểu Trung Hoa, phần tóc trang trí khá cầu kỳ, mất đến hai tiếng mới xong.
Lúc này, căn nhà ba phòng một phòng khách đều chật kín người thân và bạn bè, khắp nơi đều là người, náo nhiệt đến mức sắp lật tung mái nhà.
Tưởng Tuấn Vỹ và anh họ chịu trách nhiệm trấn thủ cửa chính, trong phòng Thẩm Khinh Bạch là các phù dâu, họ hàng bên nhà gái và có cả Bánh Sữa.
Khung cửa bị Hạ Tử Lăng và mọi người trang trí thành cái lồng, phòng khi nhóm phù rể của Chung Đình Diệp xông vào cướp dâu.
Mã Như Duy cũng để mặc họ làm gì thì làm, miễn vui là được.
Tám giờ tám phút, trước cửa bắt đầu náo nhiệt, đoàn đón dâu gõ cửa phòng.
Mấy người trong phòng nghe thấy ai nấy đều kích động dán tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không nghe rõ lắm, chỉ cảm giác chưa bao lâu nữa cửa sẽ bị phá đầu tiên.
Chung Di Huyên lo lắng hét lên: “Làm sao đây! Làm sao đây! Họ vào được rồi!”
Trong phòng có thể nghe rõ tiếng Chung Đình Diệp đang chào hỏi người thân bên ngoài.
Hạ Tử Lăng cười: “Sợ gì chứ, còn mấy cửa lận, làm gì dễ vào thế.”
Vừa dứt lời bên ngoài đã vang lên giọng của Bánh Sữa: :Mẹ ơi, bảo bối đến đón mẹ đây.”
“Trợi ạ! Họ chơi chiêu này luôn!” Hạ Tử lăng nói to: “Nói cho mấy người biết, đừng hòng dùng Bánh Sữa để qua ải, không hiệu nghiệm đâu.”
Bên ngoài có người cười đùa: “Ngay cả mặt Bánh Sữa cũng không nể, mấy người cứng rắn quá nhỉ, bọn tôi tan chảy hết cả rồi.”
Dứt lời, bên ngoài vang lên một tràng cười lớn.
Bất ngờ có người phát hiện tay nắm cửa có thể xoay được liền hô hào phấn khởi: “Anh Diệp, mở được rồi!”
Chỉ là khi học cười nói vui vẻ đẩy cửa ra thì ai nấy đều sững sờ.
Khung cửa bị đóng đầy các thanh chắn nhỏ, mỗi thanh lại treo một ổ khóa, hai bên chỉ có thể nhìn nhau qua kẽ hở giữa các tấm ván.
“Mấy người ác thật đấy, phải đầu óc cỡ nào mới nghĩ ra được kiểu chắn cửa kỳ lạ như này.”
“Cảm ơn đã khen.”
Hạ Tử Lăng khoanh tay trước ngực đắc ý bước lên hai bước: “Ở đây có mấy tấm ván thì tương đương với bấy nhiêu câu hỏi. Trả lời đúng mới được lấy chìa khóa mở khóa và mới có thể thuận lợi đón dâu.”
Cô liếc nhìn nhóm phù rể đứng ngoài cửa, nhướn mày hỏi: “Sẵn sàng nhận thử thách chưa?”
Không biết ai đẩy Nguyên Nhược ra trêu chọc: “Tợ lo lấy vợ mình đi, Nguyên Nhược, anh Diệp có đón được chị dâu về sớm hay không là nhờ cậu đấy.”
“. . . . . .” Hạ Tử Lăng nghe thấy hai chữ ‘vợ mình’ thì liền xấu hổ nhìn cậu: “Em trai, chị không thể thiên vị được đâu.”
Nguyên Nhược thấy mặt cô đỏ ửng liền bật cười: “Được, để em trả lời câu hỏi.”
Đối diện với cậu Hạ Tử Lăng không nỡ làm khó, đành ra hiệu cho Vạn Thiến ra tay.
“Được, vậy để tôi bắt đầu ra đề, nhắc trước là câu hỏi này không thể suy nghĩ theo hướng bình thường được đâu nha.”
Vạn Thiến ho nhẹ hai tiếng đọc ra câu hỏi đầu tiên: “Cô dâu có ba anh trai, một người tên là Đông mắt, Tây miệng, một người là Nam tai vậy xin hỏi cô dâu tên gì?”
Nguyên Nhược nghe xong thì nhíu mày, rõ ràng đây không phải sở trường của cậu, cậu quay đầu nhìn Chung Đình Diệp lắc đầu.
Thấy vậy một người trong nhóm phù rể lên tiếng: “Cái tên kiểu gì vậy chứ, ai lại đặt tên Đông mắt với Tây miệng, nghe tên như dị nhân.”
Những người bên cạnh dõi theo không nhịn được bật cười.
Chung Đình Diệp ôm lấy Bánh Sữa trong lòng, liếc mắt nhìn người bên cạnh đang cười: “Biết đáp án thì nói đi.”
Trì Nghiên Khê nhướn mày đầy tự tin bước lên: “Đáp án là Bắc mũi*, đồng âm với baby.”*
*Bắc mũi pinyin là beibi đọc giống với từ baby.
Vạn Thiến bất ngờ nhìn anh ta một cái sau đó gật đầu: “Trả lời đúng rồi.”
Mấy anh em phía sau cười ồ: “Thấy chưa, mấy trò đồng âm kiểu này phải dựa vào anh Trì chứ, ai dám nói anh Trì ngu thì em là người phản đối đầu tiên!”
Trì Nghiên Khê quay sang đập một phát vào đầu cậu ta, vừa bực vừa buồn cười: “Cậu đang khen hay nói đểu tôi đấy.”
“Khen, khen mà! Nhất định là khen! Ổ khóa đầu tiên do anh Trì mở mà, đỉnh thật.”
Mấy anh em nhìn nhau, nhớ lại lời anh Diệp nói tối qua trong phòng lại cười phá lên.
Có lẽ vì thấy hy vọng nên cả nhóm hào hứng hẳn lên, sau mấy vòng trả lời chỉ còn lại hai câu cuối cùng.
Đến lượt Chung Di Huyên ra đề, cô nhìn cả nhóm đầy ẩn ý rồi đọc câu hỏi: “Nói xem trên đời có bao nhiêu con heo chỉ có hai chân?”
“Này, Tiểu Di Huyên, chắc gì đó đã là heo, nghe giống quái vật thì đúng hơn.”
“Đúng vậy, cả đời anh chưa thấy con heo nào có hai chân cả.”
Mọi người cắm đầu suy nghĩ, chỉ có Bánh Sữa trong lòng Chung Đình Diệp giơ tay phấn khích: “Cô cô, cô cô, con biết ạ!”
Mắt Chung Di Huyên sáng lên cười hỏi: “Vậy bảo bối trả lời đi.”
Bánh Sữa nhớ lại bộ phim hoạt hình mình hay xem chu môi nói: “Heo peppa chỉ có hai chân ạ.”
Chung Di Huyên không nhịn được đưa tay ra véo khuôn mặt bánh bao của cô bé: “Bảo bối giỏi quá, đúng rồi, cô tặng con một chiếc chìa khóa nhé.”
Bánh Sữa vui mừng vỗ tay: “Yeah, tuyệt quá đi.”
Nhóm phù rể: “. . . . . .”
Mấy người đàn ông to xác thế này ai thèm xem phim hoạt hình chứ?
Vì toàn là mấy câu hỏi mẹo nên nhóm phù rể đành dùng chiêu mỹ nam kế đẩy Nguyên Nhược ra làm nũng với Hạ Tử Lăng kiếm thêm một chiếc chìa khóa.
Chơi qua mấy vòng, cuối cùng chỉ còn một tấm ván chắn nữa.
Vạn Thiến bước đến cạnh cửa cười nhìn Chung Đình Diệp: “Em rể?”
Chung Đình Diệp trả lời: “Chị nói đi.”
Vạn Thiến: “Nghe Bạch Bạch nói em thông minh lắm nên chị dành riêng cho em một câu hỏi IQ. Trần Dịch Tấn có bài hát tên là ‘Mười năm’, Lữ San có bài hát tên là ‘3650 Đêm’, vậy em thử nói xem mười năm thì có thể có bao nhiêu ngày?”
Chung Đình Diệp khẽ đảo mắt, trả lời ngay: “Mười năm có thể có từ hai đến ba năm nhuận nên đáp án là 3652 hoặc 3653 ngày.”
Phản ứng nhanh như vậy khiến Vạn Thiến cũng gật đầu tâm phục khẩu phục trao cho anh chiếc chìa khóa cuối cùng: “Đến đón cô dâu của em đi.”
Chung Đình Diệp bến Bánh Sưa bước từng bước về phía Thẩm Khinh Bạch. Anh từng thấy cô mặc váy cưới kiểu Tây nhưng chưa từng thấy cô mặc váy cưới kiểu truyền thống. Đường cắt ôm sát cơ thể và phần eo thắt làm tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô, những đường thêu mây lành trên đuôi váy lại càng tôn thêm khí chất.
Thẩm Khinh Bạch cũng quay đầu nhìn anh, hai mắt chạm nhau khẽ mỉm cười.
Bánh Sữa cũng mặc một bộ Hán phục, nhỏ nhắn như búp bê trong tranh, mũm mĩm đáng yêu đến mức muốn cắn một cái.
“Mẹ ơi, con với bố đến đón mẹ về nhà rồi đây~”
Thẩm Khinh Bạch cười ôm lấy cô bé, hôn một cái lên má: “Ừm, mình cùng nhau về nhà nào.”
Lúc này bên ngoài, nhóm phù rể vì muốn lấy lòng phù dâu mà lì xì không ngừng, không khí vui vẻ lại bùng lên lần nữa.
Có trưởng bối bước đến thúc giục làm lễ rước dâu, bảo chú rể bế cô dâu ra ngoài.
Chung Đình Diệp cúi người bế ngang Thẩm Khinh Bạch lên.
Anh đứng giữa phòng khách lần lượt cúi chào các bậc trưởng bối, sau đó nói với Thẩm Đông Hoa và Mã Như Duy: “Bố, mẹ, hôm nay con chính thức đón A Bạch từ tay hai người, con hứa sau này sẽ coi cô ấy như bảo vật, dùng cả đời để yêu thương che chở không để cô ấy chịu một chút ấm ức nào.”
Mã Như Duy khẽ run mi đưa tay lau khóe mắt, mỉm cười nói: “Được, mẹ tin con sẽ làm được.”
Thẩm Đông Hoa cũng đỏ mắt, lấy ra hai phong bao đỏ đưa cho anh: “Bao lì xì cho tân lang tân nương, bên trong là lời chúc phúc của bố mẹ, nhận lấy đi.”
Chung Đình Diệp gật đầu: “Cảm ơn bố mẹ.”
Thẩm Khinh Bạch hít hít mũi sợ khóc làm lem lớp trang điểm nên cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn rơi nước mắt.
Mã Như Duy mỉm cười lau nước mắt cho cô, vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Đi thôi, đừng để lỡ giờ lành.”
Đoàn xe cưới rồng rắn kéo dài từ dưới nhà Thẩm Khinh Bạch ra tận cổng khu.
Lễ cưới được tổ chức tại khách sạn nhà họ Chung, vừa lên xe đoàn xe rước dâu dài tiến thẳng đến địa điểm tổ chức.
Lúc này, tại nơi cử hành hôn lễ đã có rất đông khách mời, đông đúc chật kín khán phòng.
Không gian tiệc cưới được trang trí theo phong cách lãng mạn xa hoa, hàng vạn đóa hồng xanh băng phủ kín cả sảnh như đại dương xanh thẳm, sân khấu ánh trăng sao lấp lánh như tòa thành trong mơ.
MC trên sân khấu đọc một tràng lời chúc phúc, vừa dứt lời toàn bộ đèn hội trường vụt tắt, ánh đèn sân khấu rọi thẳng về cánh cửa lớn khép kín.
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cánh cửa châm rãi mở ra, Thẩm Khinh Bạch mặc váy cưới trắng tinh được bố dìu bước vào, tiến từng bước về phía trung tâm sân khấu.
Đuôi váy dài tám mét được Đậu Nành và Bánh Sữa cầm, vừa đi vừa tung những cánh hoa hồng.
“Anh Đậu Nành, anh rắc hết hoa lên đầu em rồi, em không phải là cô dâu đâu.” Bánh Sữa đưa bàn tay mũm mĩm phủi cánh hoa trên đầu.
Đậu Nành bật cười: “Bố anh nói sau này em sẽ là cô dâu của anh nên anh phải tập trước.”
Bánh Sữa chu môi nhìn cậu: “Làm cô dâu của anh có đồ ăn ngon không?”
Đậu Nàng gật đầu: “Ừm, sau này đồ ăn vặt của anh đều cho em hết.”
Bánh Sữa nở nụ cười, bốc một nắm cánh hoa vào giỏ cậu, nũng nịu: “Vậy thì anh có thể rắc hoa lên người em đó~”
Ánh mắt của khách mời dưới sân khấu không khỏi bị yhu hút bởi hai bảo bối phía sau cô dâu, động tác tung hoa vừa đáng yêu vừa hài hước.
Chung Đình Diệp đứng ở đầu sân khấu bên kia, đôi mắt đen thẳm nhìn cô dâu đang từng bước tiến đến gần mình, khóe môi khẽ cong lên. Trong khoảnh khắc đó anh như thể nhìn thấy cô năm xưa không e ngại sợ hãi anh chật vật khó coi mà còn dũng cảm bước đến.
Duyên phận khiến họ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, và cuối cùng trở thành một gia đình.
Cả đời này không còn gì tiếc nuối.
Hoàn chính văn.