Tình Yêu Sủng Nghiện Của Tổng Giám Đốc Lâm

Chương 158

CHƯƠNG 158

Lúc này, máu trong người Giản Nghệ Hân đều chảy ngược. Lúc đầu cô bị mù đúng không? Tại sao lại thích loại người như Hà Thuyết chứ?

Nhưng Giản Nghệ Hân không kịp hối hận, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này tràn đầy vẻ sợ hãi và tức giận, cô khẽ cắn răng, dường như có thể nếm được mùi máu tanh ngọt trên đầu lưỡi, dây thừng siết chặt cánh tay, cô không biết sức ở đâu, dùng hai tay đang bị trói vung về phía Hà Thuyết.

“Hà Thuyết, anh đừng hòng động vào tôi!”

“Con đi3m thối này, tao coi trọng mày đã là phúc của mày rồi, mày nghĩ bây giờ còn có ai đến cứu mày sao?”

“…”

Tối nay Lâm Thế Kiệt có việc gấp, đã bị ông cụ Trình gọi đi. Hiện tại tin ông cụ Trình về nước vẫn chưa có ai biết, chỉ có người nhà họ Lâm biết, chiều nay Lâm Thế Kiệt đột nhiên nhận được tin của học trò ông cụ Trình, nói là ông cụ mời anh tới một chuyến.

Lâm Thế Kiệt không dám chậm trễ, lập tức đi ngay, trên đường đi mới nhớ ra rồi dặn trợ lý Chu cho người đón Giản Nghệ Hân về.

Nhà ở Bích Quế Viên là một trong những biệt thự tốt nhất thành phố S, nhà ông cụ Trình ở đây có độ riêng tư rất cao. Ngày trước, ông cụ Trình luôn ở nước ngoài tham gia các cuộc gặp gỡ trao đổi về đá ngọc, hoặc hướng dẫn một số triển lãm bảo tàng ở nước ngoài, cũng được mời ra nước ngoài để quảng bá văn hoá nước mình, vậy nên mấy năm gần đây ông rất ít khi về nước.

Vì thế Lâm Thế Kiệt mới không đồng ý yêu cầu của Giản Nghệ Hân.

Điều quan trọng hơn thật ra là… tình hình hiện tại của nhà họ Trình hơi phức tạp.

“Thế Kiệt, em đến rồi. Nửa năm không gặp, trông em càng ra dáng hơn rồi đấy.” Lâm Thế Kiệt được quản gia dẫn vào. Vừa vào phòng sách đã thấy một ông lão đang đứng phía sau bàn gỗ đàn hương thếp vàng cặm cụi làm gì đó, trông ông vẫn khoẻ mạnh, chỉ là đã phải đeo kính lão, ông hơi cúi người cầm miếng ngọc trong tay.

Năm nay ông cụ Trình đã gần 70 tuổi, nhưng đầu óc vẫn còn rất linh hoạt, thấy Lâm Thế Kiệt đến thì vẫy tay bảo quản gia lui đi. Sau đó ông nói: “Lại đây xem giúp thầy miếng ngọc này chất lượng thế nào?”

“Vâng.” Lâm Thế Kiệt gật đầu bước tới, nhận lấy miếng ngọc bội rất tinh xảo đã được ông cụ Trình đánh bóng kỹ lưỡng. Cầm trong tay cảm giác được chất và nhiệt độ đặc biệt vốn có của ngọn, đầu ngón tay anh dừng ở chính giữa miếng ngọc, sau đó anh nhìn ông Tình: “Màu sắc và chất lượng của miếng ngọc nảy ất tốt, là loại ngọc tốt hiếm gặp.”

“Ha ha ha, cậu nhóc càng ngày càng nhanh nhạy hơn rồi.” Ông cụ Trình vuốt cằm hài lòng, ông để râu quai nón nên trông càng hiền từ gần gũi hơn.

Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Ông cụ bảo Lâm Thế Kiệt ngồi xuống, đích thân rót trà cho anh: “Tây Hồ Long Tỉnh mới hái đấy, nếm thử xem.”

“Lần này thầy gọi em tới…” Lâm Thế Kiệt gật đầu nhấp một ngụm trà, quả nhiên là trà ngon.

Cả căn phòng sách nguy nga rộng rãi, so với phòng sách của Lâm Thế Kiệt thì vừa có cảm giác cổ kính, vừa có cảm giác mộc mạc. Ở trong căn phòng này cảm giác như xuyên không về Tàng Kinh Các mấy nghìn năm trước.

Mỗi lần tới đây Lâm Thế Kiệt đều cảm thán, khen ngợi.

Ngay cả anh cũng phải khâm phục sự Lâmng hiến của ông cụ Trình trong giới đá ngọc, ông không chỉ là hội trưởng hội đá ngọc ở thành phố S, mà còn là uy danh vang xa. Ngón tay thon dài nghịch chén trà trong tay, ánh mắt Lâm Thế Kiệt dần tối đi.

“Nhắc nhở em chuyện này, trong buổi tiệc rượu ngày mai tôi sẽ tuyên bố sau này ở lại trong nước.”

“Dạ?” Trước đây ông luôn tham gia các hoạt động ở nước ngoài, thời gian ở trong nước cực kỳ ít ỏi, sao lại… “Đột ngột vậy ạ?”

Bình Luận (0)
Comment