Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy

Chương 44

Tiểu Hạ lấy dâu tây trong tủ lạnh ra, rửa thật sạch, rồi đặt vào bát thủy tinh sau đó mang đến cho Nhược Phi. Cô không dám nhìn mắt cá sưng vù của cậu nhưng lại không thể không đặng nhìn, lòng vô cùng rối rắm. Nhược Phi nhìn thấu tâm sự của cô, dùng giọng điệu “ỷ được cưng chiều nên kiêu ngạo” hỏi: “Chị còn làm gì thế? Còn không mau đút cho em ăn?”

“Đút cho cậu ăn á? Cậu mấy tuổi rồi?”

“Nhưng em bị thương mà!” Nhược Phi vô tội nói.

“Thương ở chân, không ở tay!”

“Nhưng như vậy không phải sẽ khiến chị bớt áy náy đi chút hay sao?”

“Tôi không có………Haizz! Chịu thua cậu rồi đó!”

Tiểu Hạ cam chịu thở dài, nhón một quả dâu tây, đút cho cậu, nhìn khóe môi cậu đắc ý cong cong, cô liền phì cười. Cô chọc chọc trán Nhược Phi, bó tay nói: “Cậu lớn từng này tuổi rồi mà tính như con nít ấy……..tật ở chân vẫn còn, cậu phải ngoan ngoãn ngồi yên trị liệu đó, có biết không?”

“Chị vẫn còn nhớ?”

“Sao lại không nhớ chứ? Đại hội thể thao hồi cấp hai cậu thi chạy 3000m, năm đó, tôi còn cổ vũ cho cậu mà. Kết quả, cậu chạy mãi, chạy mãi, rồi cuối cùng ngã quỵ xuống, lúc đó cậu dọa tôi lo gần chết………”

“Đúng vậy………thật là mất mặt” Nhược Phi nhàn nhạt nói.

Nhìn mắt cá sưng đỏ của Nhược Phi, Tiểu Hạ nhớ lại đại hội thể thao khi Nhược Phi vào sơ trung năm thứ 3.

Năm đó cô đã bay vào năm thứ 2 cao trung, cách quãng thời gian như ác mộng của sơ trung năm 3 rất xa, cho nên tâm trạng vô cùng thảnh thơi.

Hệ giáo dục Trung quốc chia làm bốn giai đoạn:

Mẫu giáo: 3-5 tuổi

Tiểu học: lớp 1- lớp 6

Trung học: + Sơ trung: 7 – 9

+ Cao trung: 10 – 12

Cao đẳng, đại học

Khai giảng được một tháng xong thì các cấp sơ và cao trung đều phải tham gia đại hội thể thao, cũng từ đại hội thể thao mà sản sinh ra rất nhiều nhân vật làm mưa làm gió trên sân đấu.

Vì giữ chức lớp trưởng, Tiểu Hạ tuy không tham gia vào môn thể thao nào nhưng vẫn phải phụ trách việc thống kê danh sách những người tham dự và mang trong mình trách nhiệm lãnh đạo các bạn cổ vũ động viên cho lớp và cũng được coi là thành phần chủ chốt góp công góp sức cho đại hội.

“Có bạn nào báo 3000 m không? Có ai không?”

Ngoài chạy 3000 m nam ra, danh sách tham gia các môn thể thao khác trong tay Tiểu Hạ đều đã Ok cả rồi. Cô cầm danh sách, hi vọng sẽ vận động được đám nam sinh trong lớp mình, nhưng cả lớp đều im phăng phắc, xem ra chẳng có lấy ai có hứng thú với nó.

Thông thường, trong đại hội thể thao, các môn chạy tiếp sức, chạy nhanh đều được đăng ký nhiều hơn hẳn so với các môn như đẩy tạ và nhảy xa vì ai cũng thích cảm giác vui sướng khi chạy tới đích và cảm giác được mọi người hoan hô khen ngợi. Trên danh sách thi chạy, chạy tiếp sức và chạy cự ly ngắn bao giờ cũng được nhiều người đăng kí nhất nhưng chạy 3000 m thì năm ngoái cả trường đếm đi đếm lại trên đầu ngón tay cũng chỉ đạt con số ít ỏi gần 20 người tham gia —- Trước tiên, không nhắc tới chạy 3000 m vừa mệt mỏi lại nhàm chán cỡ nào, chỉ cần nói đến người cổ vũ trên khán đài chẳng có mấy ai đủ nhẫn nại nhìn người thi đấu chạy hết 3000m là đã khiến cho ai nấy đều ngán ngẩm, chết cũng chẳng muốn tham gia…….

Tiểu Hạ mới tiếp quản lớp nên vô cùng kỳ vọng lớp cô sẽ đạt được danh hiệu trên tất cả các lĩnh vực trong đại hội thể thao lần này, khiến cho các lớp khác nhìn lớp mình bằng con mắt ngưỡng mộ, nên khi thấy ô trống trong môn chạy 3000m không được ai điền vào thì tràn trề thất vọng. Cô bực bội dò hỏi từng nam sinh tại sao lại không tham gia thì chỉ nhận được cái cười trừ đầy cầu hòa từ bọn họ!

“Phan Tiểu Hạ! Tớ cũng muốn chạy, nhưng tớ đã báo danh chạy tiếp sức rồi, thời gian có chút xung đột với nhau!” Có người lấy việc ra viện cớ.

“Sức bền của tớ kém, chỉ sợ báo danh thi rồi lại chẳng giật được vinh quang về cho lớp!” Có người dùng phê bình tôn ngã cự tuyệt.

“Tớ học còn chưa xong, thời gian đâu mà tham gia đại hội thể thao!” Có người lôi việc học tập ra làm lá chắn.

Các nam sinh trong lớp, cô đều hỏi đi hỏi lại rồi khuyên hết nhẽ nhưng chẳng có ai lung lay, điều này khiến cô cực kỳ thất vọng. Cô về chỗ, chán nản lôi sách ra làm bài, Trần Duyệt ngồi bên cạnh chọc chọc cô, chỉ chỉ Uông Dương đang ngồi cạnh cửa sổ: “Vẫn chưa hỏi Uông Dương mà…….”

“Cậu ấy không tham gia đâu………..cậu ấy sẽ đi thi Olympic toán, các thầy cô giáo đều đặc cách thể dục cho cậu ấy, sao cậu ấy có thể tham gia đại hội được chứ?”

“Cậu không hỏi sao mà biết được?”

“Tớ, tớ……không muốn đi!”

“Nam sinh trong lớp cậu đều đi hỏi hết lượt này tới lượt khác rồi, chỉ độc mỗi Uông Dương là không hỏi, hai người trước đây là bạn cùng học cấp hai, lẽ nào cậu đối với hắn……….”

“Cậu đừng có nói bậy!”

Mặt Tiểu Hạ đỏ gay, vội vàng bịp chặt lấy miệng Trần Duyệt, khiến cho mọi người đều đổ dồn con mắt về phía cô. Trần Duyệt vùng vẫy, không hiểu hỏi: “Phản ứng của cậu có thái quá không thế! Tớ vẫn chưa nói hết mà! Có phải cậu và hắn thù địch với nhau nên mới không có hảo cảm không?”

“A! Cũng không hẳn…….”

“Vậy thì mau đi hỏi đi, không thì tớ sẽ nghĩ cậu thích hắn đó!”

“Cậu đừng có nói vớ vẩn!”

“Vậy cậu đi đi!”

“Đi thì đi!”

Tiểu Hạ trợn Trần Duyệt một cái, cô biết giờ mà mình không đi thì thể nào Trần Duyệt cũng kết “đúng tội”, nên chỉ còn cách “xem cái chết nhẹ tựa lông hồng” dần dà, chậm chạp tiến lại gần chỗ Uông Dương.

Trần Duyệt – bạn cùng bàn của Tiểu Hạ – là học sinh trường ngoại thi vào học cao trung trong trường cô, là nữ sinh đẹp nhất lớp, rất thân với Tiểu Hạ, được đám nam sinh tôn là “nàng Kiều thời đại mới”. Lúc đầu, Tiểu Hạ bị vẻ ngoài rực rỡ cùng tính cách hào phóng của Trần Duyệt mê hoặc, sau rồi, dần dà, “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, thì ra, vẻ hiền lành lương thiện chỉ là ngụy trang mà thôi!

Trần Duyệt lên lớp len lén đọc truyện trong giờ học vẫn được cô giáo tuyên dương là ham học, có thể giả vờ đau bụng kinh còn được thầy thể dục đặc xá miễn chạy việt dã, còn lừa nam sinh trong lớp làm bài tập hộ, trực nhật giúp………so với Trần Duyệt, Tiểu Hạ là đứa trẻ ngoan tới không thể ngoan hơn được nữa rồi!

“Uông Dương………”

“Hử?”

Đang chăm chú làm đề toán Olympic, Uông Dương lúc này mới để ý Tiểu Hạ đang tiến về phía mình, cậu ta đặt bút, mỉm cười với cô. Uông Dương là học sinh rất thanh tú, luôn sơ – vin, mặc quần áo gọn gàng, lúc nào cũng đeo một cặp kính đen đầy tri thức, là người trong mộng mà Tiểu Hạ đã thầm thương trộm nhớ suốt từ sơ trung năm đầu tiên cho đến giờ. Tiểu Hạ không ngờ Uông Dương lại mỉm cười với mình, hồi hộp đến suýt không nói thành lời: “Thi chạy 3000 m, cậu có muốn đăng kí không?”

“3000 m?”

“Đúng thế, không…không có ai đăng kí, cậu có thể……..đương nhiên, cậu không muốn cũng không sao……..”

Tiểu Hạ càng nói càng lắp bắp, cũng không biết mình đang nói gì nữa, chỉ hận không thể lập tức vắt chân lên cổ bỏ chạy. Vì thích mà vừa muốn tiếp cận lại vừa sợ tiếp cận, cô nhìn thấy Uông Dương như nhìn thấy mãnh thú và nước lũ vậy. Khi đối mặt với Uông Dương, từng giây từng phút đều vô cùng bức bối, khó thở. Đến lúc Tiểu Hạ gần như chuẩn bị vắt chân lên cổ bỏ chạy, thì Uông Dương nghiêng đầu nghĩ ngẫm một lát rồi lên tiếng: “Tớ báo danh!”

“Á?”

“Tớ đăng kí thi 3000 m!”

“Thật sao? Cảm ơn, cảm ơn………”Tiểu Hạ kích động.

“Đừng khách sáo……” Uông Dương cười rạng rỡ, để lộ hai hàm răng trắng đều tăm tắp.

Báo danh xong, Tiểu Hạ cùng Trần Duyệt ở lại trực nhật. Trần Duyệt tự dưng lại đuổi hết lũ nam sinh tình nguyện trực nhật giúp cô nàng đi, vừa quét vừa tiến về phía Tiểu Hạ: “Tiểu Hạ, ngày mai Uông Dương thi chạy 3000 m rồi, cậu có muốn thể hiện chút thành ý nào không?”

“Thể hiện cái gì?”

“Ví dụ như là, mua nước, tặng hoa, hay là tặng một cái K-I-S-S…”

“Cậu nói linh tinh gì thế! Cậu ta chạy hay không thì liên can gì đến tớ? Suy nghĩ của cậu không thể trong sáng được chút à?”
Bình Luận (0)
Comment