Tình Yêu Thì Ra Ấm Áp Như Vậy

Chương 53



<tbody>Câu này hỏi ra cơ hồ vô cùng dở! Uông Dương dựa vào câu hỏi đó mà khẳng định việc hai người họ sống chung là sự thật, còn Nhược Phi nghe xong câu đó thì nghĩ rằng cô không hề hoan nghênh cậu trở về! Cho nên sắc mặt của hai gã đàn ông thoáng chốc sa sầm lại, trì độn như Tiểu Hạ cũng phát giác ra không gian nguy hiểm đang bao trùm. Cô nhìn Uông Dương, ngần ngừ nói: “Anh về đi! Có việc gì thì sau hãy nói!”
“Trừ phi em đồng ý, không thì anh sẽ không đi!”
“Đồng ý việc gì?” Nhược Phi cười lạnh.
“Không liên can tới cậu! Thẩm Nhược Phi, tôi biết cậu là “em trai” Tiểu Hạ, nhưng chuyện riêng của chị cậu, cậu không nên can thiệp vào!”
“Ai là em của cô ta?”
Nhược Phi tức điên, xông tới, nắm cổ áo Uông Dương, thọi cho hắn một đấm. Kính của Uông Dương bị đánh văng ra, vỡ tan thành từng mảnh! Mặt hắn tím bầm, máu mũi cũng theo đó mà chảy ra, Tiểu Hạ khiếp đảm đứng bên nhìn! Cô vội vàng tìm khăn giấy lau máu cho Uông Dương, không ngừng xin lỗi rối rít: “Xin lỗi! Thẩm Nhược Phi có hơi xốc nổi! Uông Dương! Anh không sao chứ?”
“Không sao!” Tuy sắc mặt không tốt nhưng Uông Dương vẫn mỉm cười với Tiểu Hạ.
“Thẩm Nhược Phi! Cậu lại đây xin lỗi Uông Dương cho tôi!”
“Không đời nào!” Nhược Phi lạnh lùng buông một câu.
“Mau lại đây xin lỗi!” Tiểu Hạ cảm thấy máu đã trào lên đến cổ rồi.
“Tôi nói là không đời nào! Loại cặn bã đó không xứng!”
“Cậu……….”
Tiểu Hạ bị Nhược Phi chọc cho phát điên, mặt đỏ gay, tức không mắng nổi thành câu, còn Nhược Phi nhìn cô một cái, trước khi cô bạo phát thì tông mạnh cửa ra ngoài, xem ra cậu còn điên hơn cả cô! Tiểu Hạ đau đầu nhìn Uông Dương, dẹp tự tôn sang một bên, cẩn thận thu dọn tàn cục: “Uông Dương! Thẩm Nhược Phi vẫn chỉ là một đứa trẻ, việc vừa nãy anh đừng để tâm………Tiền thuốc men tôi sẽ bồi thường, vô cùng xin lỗi, thành thật xin lỗi!”
Ngoài xin lỗi ra, Tiểu Hạ thật sự không biết nên nói điều gì, chỉ thầm rủa Nhược Phi nhất thời xốc nổi, rước thêm phiền phức lớn cho cô.
Tiểu Hạ kêu Uông Dương ngửa cổ, thành thạo lấy đá cầm máu, mặt đầy ưu phiền. Uông Dương tiếp nhận thành ý của cô, một lát sau cười nói: “Tiểu Hạ, hình như em quên anh là bác sĩ rồi!”
“A, đúng thế…….Xin lỗi! Tại thói quen!”
“Thói quen?”
“Đúng thế! Tên nhóc Thẩm Nhược Phi đó hồi cao trung ngày nào cũng đánh nhau với người ta, bị thương lại không dám để cha mẹ biết, thường chạy tới nhà tôi xử lý vết thương xong mới về nhà! Cho nên kĩ thuật xử lý vết thương của tôi có thể gọi là chuyên nghiệp rồi đó!”
“Thì ra là vậy……….Hồi trước anh không hề biết!” Uông Dương nhìn Tiểu Hạ, có chút cảm khái thốt ra. Anh ta tưởng tượng cảnh Tiểu Hạ tỉ mẩn băng bó vết thương cho Nhược Phi, chỉ cảm thấy lòng bỗng dấy lên ghen tức, nói không ra tư vị. Anh ta vừa chườm đá vừa nói đùa: “Sao trước đây em không chăm sóc anh như vậy?”
“Vì anh có bao giờ bị thương đâu! Anh rất thận trọng, tỉ mỉ, lại học ngành y, đâu cần đến tôi!”
“Sao em biết anh không cần đến em?” Uông Dương đột nhiên ôm chầm lấy Tiểu Hạ.
Hơi thở nam tính quen thuộc pha lẫn sự xa lạ khiến Tiểu Hạ thoáng ngây người, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể mình như đang đông lại.
Uông Dương cẩn thận ôm lấy cô, giống như đang ôm bảo vật quý giá nhất thế gian, nụ hôn của anh ta rơi trên trán Tiểu Hạ, giọng nói có chút run rẩy: “Là anh đang mơ sao?…….Tiểu Hạ, hãy nói với anh đây không phải là mơ đi!”
“Uông Dương! Anh buông tôi ra!”
Tiểu Hạ yếu ớt vùng vẫy, nước mắt cũng lăn dài trên má. Tình cảm của cô và Uông Dương đúc kết bao nhiêu năm, không thể nói quên là quên ngay được, có thù hận và trốn tránh quy cho cùng chỉ là vì một chữ “yêu”, vì không thể đạt được tình yêu nên mới không thể quên nổi!
Lí trí mách bảo cô phải vạch rõ ranh giới với gã đàn ông này, nhưng cơ thể cô lại kêu gào: “Chỉ cần một lát thôi, chỉ cần ở trong vòng ôm của anh ấy một lát thôi……..”
Cô không rõ tương lai sẽ ra sao, nhưng lúc này, cô chỉ lưu luyến vòng ôm ấm áp này mà thôi……..
“Tiểu Hạ, chúng ta làm lại từ đầu được không? Anh………đã mua một căn hộ tại Kim Kê Hồ, là kiểu căn hộ hai tầng phân khu mà em thích nhất. Phòng ốc rất rộng, một gian làm phòng đọc sách, một gian làm phòng ngủ, một gian làm phòng để đồ chơi cho con chúng ta…….tường nhà sơn màu xanh mát của trái táo, có rèm thủy tinh đing đang, còn có bồn rửa tay hình lá sen……..”
“Uông Dương! Đừng nói nữa!”
Tại sao anh ta lại nhớ rõ từng chi tiết nhỏ như vậy? Có những câu, chính bản thân cô nói ra cũng đã quên rồi! Tại sao khi cô yêu sâu đậm nhất thì lại từ bỏ cô, tại sao khi cô đã tuyệt vọng rồi thì lại quay về? Uông Dương! Anh rốt cuộc muốn làm gì nữa đây?
“Tiểu Hạ……..Năm đó cha em tới tìm anh……”
“Cha tới tìm anh?” Tiểu Hạ sửng sốt: “Sao tôi lại không biết? Cha tôi đã nói gì với anh?”
“Ông nói với anh, đàn ông phải tự lập, nếu như thật sự yêu em thì phải mang lại tương lai hạnh phúc cho em. Giờ anh đã có thể ngẩng cao đầu đứng trước người nhà của em thực hiện lời hứa của mình, căn hộ của anh giờ chỉ thiếu một nữ chủ nhân mà thôi! Tiểu Hạ, chúng ta làm lại được không?”
Uông Dương nói đoạn lấy ra chiếc hộp nhỏ màu xanh da trời, trong hộp là chiếc nhẫn kim cương sáng chói. Tiểu Hạ bị dọa cho đứng tim, đầu óc trống rỗng, chỉ trơ mắt nhìn Uông Dương đeo nhẫn vào ngón áp út cho mình. Size nhẫn vừa như in, cô nhìn nó, đột nhiên rơi nước mắt. Uông Dương nhìn cô, thẹn thùng nói: “Viên kim cương này chỉ có 3 ly, thật thiệt thòi cho em, đây là chiếc nhẫn anh dùng tiền dành dụm khi học đại học và bươn trải làm bồi bàn ở Mỹ mua về, nó đã theo anh 3 năm nay rồi! Trước đây định tặng cho em chiếc nhẫn này, nhưng đợi đến khi anh có tiền rồi thì em lại không ở bên……..Tiểu Hạ, quay lại được không? Anh yêu em!”
“Uông Dương! Anh………”
Chiếc hộp màu xanh da trời có chút sờn cũ, kim cương cũng không phải là loại cỡ lớn, nhưng đã khiến Tiểu Hạ cảm động đến rơi nước mắt. Trước mặt là mối tình đầu năm năm không gặp nhưng luôn yêu cô sâu sắc, bảo cô sao có thể cự tuyệt được đây? Uông Dương năm đó tuy có tuyệt tình nhưng trách nhiệm của gia đình cô e rằng cũng không hề nhỏ. Cô vốn không hiểu tại sao cha mẹ lại thấu tình đạt lý với quyết định của Uông Dương như vậy thì ra mọi việc đều do họ sắp đặt…….</tbody>
Bình Luận (0)
Comment