Tình Yêu Tuyệt Vọng

Chương 34

Mạc Nhược nghe đến câu này, mắt đỏ hoe, trong lòng quặn đau, cô suýt chút nữa quên đi Tiểu Bảo chỉ là một đứa trẻ, không giống người lớn có sức chịu đựng mạnh mẽ, điều này với Tiểu Bảo mà nói là tạo tổn thương. Mạc Nhược che miệng, là cô sai, không nghĩ cho Tiểu Bảo, để nó từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình đơn thân.

Mạc Nhược bước vào phòng Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nghe được tiếng động, vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào gọi "Mẹ."

"Tiểu Bảo, ngày mai chúng ta đi tìm bố nha, sau đó gia đình chúng ta ba người sẽ không bao giờ xa nhau nữa được không?" Bởi vì Tiểu Bảo Mạc Nhược đã chọn thỏa hiệp, dù sao cô cũng phải nghĩ cho Tiểu Bảo, không thể ích kỷ như vậy.

"Chúng ta thật sự đi tìm bố hả mẹ?" Tiểu Bảo không dám tin.

"Ừm, mẹ với con cùng về nhà."

"Vậy tốt quá rồi." Tiểu Bảo vội vàng ôm lấy Mạc Nhược, khóc oa oa, "Con muốn có bố với mẹ."

Mạc Nhược vuốt đầu Tiểu Bảo, vô cùng đau lòng, bởi vì sự ích kỷ của cô khiến Tiểu Bảo chịu nhiều tổn thương như vậy.

Trở về Lệ gia, Mạc Nhược đối với mọi thứ nơi này có chút quen thuộc, phảng phất như trước đây đã từng tới, đi một vòng, trong lòng Mạc Nhược sợ hãi, trái tím đau đớn dữ dội, đây chính là ký ức đau đớn của cô.

Lệ Nguy Nhi nghe tin Mạc Nhược dẫn Tiểu Bảo về nhà, rất vui mừng, hắn biết Mạc Nhược không nỡ mình, chỉ là Mạc Nhược khi quay về vẫn mặt lạnh như tiền với hắn, tâm tình vốn vui vẻ của Lệ Nguy Nhi bỗng tuột không phanh, chỉ đành để người hầu mang Tiểu Bảo đi.

Mạc Nhược cũng không phí lời, trực tiếp vào thẳng vấn đề, "Tôi vì Tiểu Bảo nên mới quay về, nhưng anh nên hiểu rõ, tôi không thể tha thứ cho anh, tôi sẽ dọn qua ở, nhưng chúng ta phải chia phòng, anh không thể làm những chuyện kỳ lạ với tôi, sau này chúng ta rạch ròi với nhau, ở trước mặt Tiểu Bảo thể hiện thân mật một chút là được."

"Được." Lệ Nguy Nhi thoải mái đáp ứng, chỉ cần bọn họ sống chung với nhau, hắn có tự tin sẽ làm trái tim cô rung động.

Mạc Nhược đứng dậy lên lầu, cũng không dây dưa quá nhiều với Lệ Nguy Nhi. Lệ Nguy Nhi nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng, dù sao cũng có biện pháp khiến cô thỏa hiệp.

Về đến phòng, Mạc Nhược thở phào một hơi, nói những lời này vô cùng thấp thỏm.

Mạc Nhược làm cơm cho Tiểu Bảo, bận rộn trong bếp, gần đây để bù đắp những thiệt thòi của Tiểu Bảo, Mạc Nhược tìm cách để cho Tiểu Bảo vui vẻ, làm món ăn yêu thương cho nó, lại dẫn nó đi chơi, nói chúng là để Tiểu Bảo vui vẻ lên. Như vậy, nỗ lực của cô không uổng phí rồi.

"Em làm món gì đó?"

Mạc Nhược bị dọa giật mình, không cẩn thận để dao cứa vào tay, Lệ Nguy Nhi nhìn thấy, lập tức cầm ngón tay bị thương của Mạc Nhược bỏ vào miệng, Mạc Nhược ngây người, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, sắc mặt Lệ Nguy Nhi nghiêm trọng, chăm chú liếm máu trên ngón tay của cô.

"Anh sao lại dùng miệng..."

"Cầm máu nhanh." Lúc Lệ Nguy Nhi liếm xong thì tìm miếng băng cá nhân cho cô, "Sao em không cẩn thận như vậy, để anh làm."

"Không được, tôi đã hứa làm cơm cho Tiểu Bảo." Mạc Nhược không đồng ý.

Lệ Nguy Nhi không dễ từ bỏ, trực tiếp bế Mạc Nhược lên, Mạc Nhược thét lên, vội vàng quàng qua cổ Lệ Nguy Nhi, ánh mắt Lệ Nguy Nhi chăm chú thâm tình nhìn Mạc Nhược, cười cười, gương mặt tuấn mỹ này như thể là gương mặt đẹp nhất toàn thiên hạ.

Mạc Nhược mở to mắt, trái tim đập loạn xạ, bị hắn dùng ánh mắt cưng chiều nhìn đến không được tự nhiên, nhất thời an phận lại.

Lệ Nguy Nhi bế Mạc Nhược thả lên ghế sofa, "Anh và em, ai làm cũng vậy, Tiểu Bảo đều sẽ thích thôi."

Mạc Nhược rũ mi không nói gì, cũng không có cự tuyệt.

Trước đây Lệ Nguy Nhi không biết nấu ăn, nhưng từ khi xuất hiện Tiểu Bảo, hắn cũng học nấu một chút, trở thành người đàn ông tốt trong gia đình.

Mạc Nhược không có chuyện gì thì lên lầu nhìn một chút, thấy phòng ngủ chính không khóa thì lặng lẽ tiến vào, sau khi đi vào mới phát hiện trong phòng của Lệ Nguy Nhi toàn bộ là hình của cô, Mạc Nhược nhìn lên đầu giường cắn môi, đáy lòng cũng không có cảm giác.

Vẫn là không qua được cửa ải tâm lý này, Mạc Nhược đi ra ngoài, quên đi những thứ vừa thấy.

Tiểu Bảo không kén ăn, chỉ cần là đồ ăn người nhà làm nó đều thích ăn, thức ăn thơm ngào ngạt, Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, khen Lệ Nguy Nhi nấu ăn rất ngon, "Bố, thơm một cái."

Tiểu Bảo ôm mặt Lệ Nguy Nhi hôn một cái, lại nói với Mạc Nhược, "Mẹ, thơm một cái."

Mạc Nhược thuận theo đưa mặt ra.

"Bố, bố cũng thơm mẹ một cái đi." Tiểu Bảo nói lần nữa.

Mạc Nhược lại bối rối, chậm chạp không phản ứng, nhưng Lệ Nguy Nhi lại phản ứng rất nhanh, nâng đầu của cô, hôn vào môi cô một cái, Mạc Nhược không cự tuyệt, cũng sợ Tiểu Bảo tổn thương, thuận theo tiếp nhận nụ hôn này, nhưng Lệ Nguy Nhi lại vươn đầu lưỡi của hắn, Mạc Nhược có chút hoảng hốt, muốn cự tuyệt, lại bị Lệ Nguy Nhi giữ đầu không buông tha môi cô, cùng cô hôn một nụ hôn nồng cháy tiêu chuẩn.

Tiểu Bảo đứng bên cạnh cười khoái chí.

Sau khi buông ra, cuối cùng Mạc Nhược cũng có thể hít thở, tức giận trừng mắt nhìn Lệ Nguy Nhi.

Lệ Nguy Nhi cười, thỏa mãn ăn cơm, nói chuyện với Tiểu Bảo, "Tiểu Bảo, bố cũng thơm mẹ rồi, mẹ cũng nên thơm lại bố một cái chứ?"

Tiểu Bảo tán thành gật đầu.

Mạc Nhược bị hai bố con này làm đến choáng rồi, trợn mắt, "Mẹ ăn no rồi, hai người từ từ ăn."

Mạc Nhược như chạy trốn đi lên lầu, Lệ Nguy Nhi giải thích với Tiểu Bảo, "Mẹ con xấu hổ rồi, đợi sau này lại hôn."
Bình Luận (0)
Comment