Tình Yêu Và Âm Mưu

Chương 63


Tô Bắc tiếp tục chăm chú nhìn vào điện thoại, cô nhếch môi cười
“Thật sao? Chuyện tốt ư, đợi cô ấy gả được vào nhà họ Lộ thì hằng nói tới chuyện tốt
Lâm Chấn ngạc nhiên, sau đó liền lắc đầu:
“Gả vào nhà họ Lộ thì e rằng cô ấy không có cửa rồi, tôi nghe nói Lộ Tổng đã kết hôn rồi, trừ khi Nghiêm Nghệ Đinh đủ bản lĩnh khiến Lộ Tổng ly hôn cưới cô ấy!" Tô Bắc thầm cười: "Cũng không phải
là không thể mà
Dầu sao thì thái độ của Lộ Nam dành cho cô ngày càng xa cách, có lẽ anh đã thấy chán có từ lâu rồi, chuyện ly hôn cũng chẳng có gì là không thể cả
Lâm Chấn nhìn vào biểu cảm đầy ý mỉa mai của Tô Bắc, sắc mặt ông cũng có chút không tự nhiên, ông ta nói:
"Anne, có phải tôi đã nói gì sai rồi không, dù gì thì đây cũng là chuyện riêng của Nghiêm Nghệ Đình, cũng không liên quan quá nhiều tới cô.

Tôi thực ra chỉ là đang nói lên ý kiến cá nhân của tôi mà thôi, mong cô đừng hiểu nhầm.

Nếu như Nghiêm Nghệ Đình có xảy ra bất cứ tin đồn không hay nào thì điều đó cũng chẳng phải lỗi tại cô
Nghe lời giải thích của Lâm Chấn, Tô Bắc đột nhiên cảm thấy có chút phiên phức, cô mất hứng nhìn Lâm Chấn rồi nói:
“Ông tiếp tục ăn đi, tôi về phòng trước đây!” Nói xong Tô Bắc liên đứng dậy rời đi.
Lâm Chấn liên gọi theo cô: "Anne,
tôi.
Ông vốn dĩ muốn đi cùng với Tô Bắc, nhưng nhìn lại phần đồ ăn sáng vẫn đang ở trước mặt ông chỉ còn cách bất lực thở dài một tiếng, ngậm ngùi ngôi xuống tiếp tục ăn nốt.
Lộ Nam sau khi thấy Tô Bắc bỏ Lâm Chấn lại một mình, khỏe miệng anh liên cong lên tỏ ý cười không biết tại sao khi nhìn thấy như vậy trong lòng lại cảm thấy rất sảng khoái, thậm chí còn khiến anh vui hơn lúc kí cả tỉ hợp đồng làm ăn.
Nghiêm Nghệ Đình tiếp tục xúc một thìa cháo đưa tới trước miệng của Lộ Nam lại nhìn thấy ánh mắt anh đang chú ý dõi theo bóng người Tô Bắc, miệng cười mãn nguyện.

Nghiêm Nghệ Đình bỗng nhiên cảm thấy đổ kỵ với cô, Tô Bắc chỉ là một người quản lý, sao Lộ Nam luôn nhìn cô bằng một ánh mắt khác như vậy.

Chở tới một ngày cô nổi tiếng rồi, cô nhất định cũng khiến Lộ Nam dùng ánh mắt như vậy để hướng về phía cô.

Nghiêm Nghệ Đình liền nhẹ giọng nói: "Lộ Nam anh ăn thêm một miếng đi,

kẻo nguội bây giờ
Lộ Nam lập tức đứng dậy, buông
một câu:
"Cô ăn đi tôi ăn no rồi, tôi lên tầng đây!” Dứt lời Lộ Nam liền nhanh chân rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Lộ Nam, Nghiêm Nghệ Đình năm chặt chiếc thìa trong tay, vẻ mặt uất hận.

Tất cả đều tại Tô Bắc, nếu như không phải mới sáng sớm cô đã cau có như vậy thì Lộ Nam nhất định sẽ không định rời đi.
Khi Lộ Nam lên tầng thì cũng là lúc Tô Bắc đang thu dọn đồ đạc, anh dựa người vào cửa, chăm chú nhìn cô rồi nói: "Em định đi bây giờ sao?"
Tô Bắc không quay đầu nhìn, cô làm ngơ, coi như Lộ Nam không tồn tại.

Lộ Nam không phục, anh đi tới đứng trước mặt Tô Bắc.
“Tô Bắc, em làm sao thế, anh cũng không gây chuyện với em em tức giận cái gì vậy?”
Tô Bắc ngẩng đầu lên nhìn Lộ Nam:
“Đúng vậy anh không gây chuyện với em nhưng anh lại gây chuyện với Nghiêm Nghệ Đình!”
Lộ Nam chau mày:
“Tô Bắc, anh gây chuyện với Nghiêm Nghệ Đình thì em tức giận làm gì thế? Có liên quan gì tới em đâu!” Tô Bac liếc nhìn anh một cái
"Anh cảm thấy không liên quan tới em ư? Nghiêm Nghệ Đình là người đầu tiên em tiếp nhận quản lý kể từ sau khi về nước, anh thấy em có thể không quan tâm được sao?”
Sắc mặt Lộ Nam có chút thay đổi, anh thản nhiên mà nói:
“Tô Bắc, xin lỗi em nhé, anh quên mất điều này! Thế nhưng anh cũng không hề để tâm tới cô ta, là cô ta chủ động tiếp cận anh!”
Ảnh mắt Tô Bắc nhìn về phía Lộ Nam có chút kỳ lạ, chủ động tiếp cận sao? Nói như vậy thì ý của anh là do Nghiêm Nghệ Đình lôi kéo anh chứ anh thì hoàn toàn không thích như vậy ư! Cô không thể ngờ rằng, đàn ông lại xem thường những chuyện như thể đến vậy.

Nếu như không phải Lộ Nam anh đồng ý thì nửa đêm hôm ấy Nghiêm Nghệ Đình có thể đưa anh đi được không? Nếu như không có sự cho phép của anh thì Nghiêm Nghệ Đình sao có thể vào được phòng của anh.

Càng không nói tới chuyện sáng nay nếu như không phải cô đồng ý thì sao Nghiêm Nghệ Đình có thể xúc cháo đưa vào miệng anh được cơ chứ! Tô Bắc thật sự đã cạn lời để nói, cô lạnh lùng nhìn anh:
“Tránh ra để em thu dọn đồ đạc!”
Lộ Nam lo lắng nhìn cô

“Có phải em định về bây giờ không?
Anh là vì cô mới tới đây, nếu như bây giờ cô quay về để anh một mình ở lại đây, vậy thì còn có ý nghĩa gì nữa đây!
Tô Bắc không ngẩng đầu, buông nhẹ một câu:
"Em về hay ở thì có liên quan gì tới anh không? Anh tránh ra!”
Lộ Nam đưa tay giữ lấy một cánh tay khác của Tô Bắc:
"Em không nói cho anh thì anh sẽ không để em thu dọn đâu!”
Tô Bắc cáu giận, cô vung tay khỏi tay của Lộ Nam:
“Lộ Nam, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy nữa có được không hả? Anh dù gì cũng là tổng giám đốc, anh cảm thấy anh như thế này có ý nghĩa gì sao? Anh đã gây chuyện với Nghiêm đáng nhẽ ra người bây giờ anh cần tìm tới là cô ấy chứ không phải em, anh tiếp tục diễn vở kịch tình nhân ân ái đấy đi, em xin anh đấy đừng ở trước mặt em nữa có được không?”
Lộ Nam cứng họng, anh đứng trước mặt Tô Bắc, sắc mặt tối sầm lại.

Hóa ra trong lòng cô luôn nghĩ như vậy ư? Anh gây chuyện với Nghiêm Nghệ Đình thì phải có trách nhiệm với cô ta sao? Vậy thì đảm phụ nữ chủ động tiếp cận anh đều phải có trách nhiệm hết với họ đúng không?
Lộ Nam vẫn đứng im ở đó yên lặng nhìn Tô Bắc thu dọn đồ đạc.

Cuối cùng cũng chuẩn bị xong mọi thứ, Tô Bắc liếc mắt nhìn anh sau đó liên lấy thẻ phòng kéo vali đi ra ngoài.

Lộ Nam nhanh tay bắt lấy vali hành lý của cô, anh trìu mến nhìn cô:
"Tô Bắc à, nếu như em tức giận thì em cứ nói ra, em có thể đừng như vậy được không, anh thật sự không biết phải làm sao cả!”
Sắc mặt của Tô Bắc lúc này chẳng khác nào như đang nhìn thấy quỷ trước mắt, cô lạnh lùng nói:
“Anh không biết phải làm sao cả ư Tổng giám đốc Lộ ? Em đã nói rất nhiều lần rồi là chuyện của anh không liên quan gì tới em, chuyện của em cũng càng không liên quan gì tới anh.

Em tức giận hay không cũng không phải chuyện của anh, bây giờ anh có thể tránh ra được không, em cần rời khỏi đây
Lộ Nam giữ chặt hơn, nhất quyết không buông tay, anh nhìn thẳng vào måt To Bắc:
“Tô Bắc, em có dám thề rằng chuyện của anh không liên quan gì tới em không? Vậy nếu như giữa hai chúng ta không có bất cứ quan hệ gì, vậy tối qua tại sao em hôn anh?”
Tô Bắc sửng sốt, cô ngẩng đầu nhìn Lộ Nam, không phản bác mà chỉ ngạc nhiên hỏi:

“Tối qua anh không say ư ?”
Lộ Nam tức giận nhìn cô: “Đúng vậy, anh không hề say.

Có phải em cảm thấy anh uống say rồi nên em muốn làm gì thì làm cũng được?
Tô Bắc cúi gầm mặt, cảm giác bị ai đó truy vẫn khiến cô không biết nên làm gì vào lúc này.

Cô giật lại chiếc vali của mình.
“Lộ Nam anh mau thả tay ra, anh đừng có nói xăng nói nhảm nữa, rất cuộc anh đang nói gì em nghe không hiểu l
Lộ Nam bật cười một tiếng:
“Em nghe không hiểu sao? Vậy thì tại lúc nãy khi nghe anh nói tới chuyện em hôn trộm anh em không phản bác lại anh đi, bây giờ em lại nói em không biết chuyện gì.

Cho anh hỏi nhé, em hôn anh em còn không biết thì anh nên đi hỏi ai đây?"
Sắc mặt Tô Bắc đỏ bừng lên, nếu sớm biết thì tối qua cô nhất định sẽ không làm ra cái hành động để đến bây giờ phải hối hận ấy.

Lúc đó chỉ là nhất thời không làm chủ được bản thân, nhưng cô không ngờ rằng Lộ Nam quả nhiên không hề say, lúc ấy anh hoàn toàn tỉnh táo.

Cứng đầu với Lộ Nam cả nửa ngày, cuối cùng Tô Bắc cũng chịu nhường bước, cô đỏ mặt nhìn về phía Lộ Nam:
"Là em hôn anh thì đã sao? Xin hỏi em hôn anh thì em phạm vào điều khoản nào của pháp luật vậy?”
Lộ Nam lắc đầu: “Anh không hề nói em phạm pháp mà Tô Bắc giơ tay gỡ tay của Lộ Nam ra khỏi vali của cô, cô nói:
"Nếu em đã không phạm pháp, vậy thì anh còn nghĩ tới chẳng tha chẳng thứ cái gì nữa đây? Hơn nữa anh bây giờ còn có thể mạnh miệng nói như thế thì lúc đó tại sao anh không say anh lại không ngăn cản em lại cơ chứ? Có lẽ nào trong lòng anh cũng đang mong đợi điều đó?”
Lộ Nam ấp ủng giải thích:
“Anh lúc đó lúc đó chưa kịp phản ứng, không được, ai mong đợi nụ hôn của em cơ chứ, em nghĩ nhiều rồi đó Tô
Bac!"
Tô Bắc nghiêng đầu nhìn anh: "Được thôi, em cũng không hề nói gì tới không được cả.

Nhìn phản ứng của anh như vậy thì chính xác là do em tự suy diễn rồi.

Nếu đã như vậy thì coi như lúc ấy chưa hề xảy ra chuyện gì cả, với lại theo như những gì anh đã nói thì phụ nữ theo đuổi anh đều là do họ tự chủ động bám lấy anh, em hôn anh là vì anh cố ý quyến rũ em đấy, sao không?”
Lộ Nam khó mà tin được nhìn vào Tô Bắc, anh chỉ tay về mình :
“Anh mà cần phải quyến rũ em à?”

Tô Bắc khinh khỉnh nói: “Lẽ nào không phải sao? Quyến rũ em có mất mặt đến thế đầu, anh yên tâm đi em sẽ không nói cho ai biết đâu, cũng đừng lo em sẽ để bụng chuyện này!” Nói xong có liên kéo vali đi
Lộ Nam vẫn đang mông lung đứng yên tại chỗ, cho tới khi Tô Bắc đi tới cửa rồi thì anh mới sực tỉnh gọi với theo cô
“Tô Bắc, em đứng lại!”
Tô Bắc quay đầu nhìn anh, cô nói:
"Sao em phải đứng lại, anh tưởng là anh là hoàng đế à?” Dứt lời liền nhanh chóng kéo hành lý chạy đi.
Lộ Nam đuổi theo cô nhưng không kịp, Tô Bắc đã vào trong thay máy mất rồi, anh tức giận cuộn tay thành năm đấm.

Tô Bắc, người phụ nữ gian xảo này, rõ ràng là cô đã hôn trộm anh vậy mà nói đi nói lại dường như lại thành tại anh thì đúng hơn! Nhìn theo biển số trên thang máy đang đi xuống, Lộ Nam với vàng rời đi, nhanh chóng mở cửa phòng Tô Bắc đã quay về Nam Hi rồi vậy thì anh tiếp tục ở lại đây còn ý nghĩa gì nữa.
Chỉ cho đến khi Lộ Nam đã đi vào phòng thì Nghiêm Nghệ Đình mới từ trong góc tối đi ra, sắc mặt xám xịt lộ ra vẻ giận dữ.

Tô Bắc bề ngoài thì tỏ ra không màng để ý tới Lộ Nam, ai ngờ rằng ở sau lưng cô quả nhiên dám hôn trộm Lộ Nam.

Hơn nữa hóa ra tối hôm qua hai người họ đã ở bên nhau, đúng là một người phụ nữ lòng dạ xấu xa! Lúc này, sự hận thù mà Nghiêm Nghệ Đình dành cho Tô Bắc ngày càng lớn hơn, một khi đã phát ra thì khó có thể thu lại được.

Tô Bác sau khi chạy vào trong thay máy đã nhanh tay đóng cửa lại, cô vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.

Trời mới biết lúc nãy khi tranh luận với Lộ Nam cô đã phải chột dạ như thế nào.

Cho dù có ba hoa chích chòe đến đâu đi chăng nữa thì cũng là cô đã hôn trộm anh, cũng may lúc ấy Lộ Nam chưa kịp phản ứng, cũng chưa kịp tra hỏi cô tại sao lại hôn anh, nếu không thì cô thật sự sẽ không biết phải giấu mặt đi đầu nữa.

Bây giờ chỉ còn cách mau chóng trở về Nam Hi, nói không chừng tới lúc Lộ Nam trở về thì chuyện này đã được anh xóa khỏi trong đầu rồi.

Dẫu sao thì bây giờ đây anh cũng đã có Nghiêm Nghệ Đình ở bên cạnh, có lẽ sẽ không để tâm tới chuyện này.

Tô Bac sau khi xuống tăng liên nhanh chóng bắt xe đi tới sân bay.

Ngôi yên vị trên xe, cô rút điện thoại gọi cho Nghiêm Nghệ Đình, đầu dây bên kia rất nhanh đã có người nhận, Tô Bắc không chờ Nghiêm Nghệ Đình lên tiếng mà nói luôn:
"Nghệ Đình, tập đầu tiên của đợt quảng cáo phim tôi đã đi cùng cô rồi, chiều nay sẽ là lúc mọi người bắt đầu quay tập thứ hai, tôi sẽ không ở bên cạnh cô nữa, tôi tin rằng cô có thể tự ứng phó được..

Bình Luận (0)
Comment