Tình Yêu Và Tội Ác

Chương 47


Cả người bị Thẩm Dịch Quân bế bổng lên, cô run rẩy không dám cựa quậy, đầu gối đỏ lên, đau đến nỗi chỉ cử động chân một chút thôi cũng không được.

Mái tóc dài rũ rượi che khuất khuôn mặt trắng bệch của cô, Kiều Di bị hắn ép chặt vào ngực, mùi hương bạc hà vây quanh cô như muốn cầm tù.

Đầu óc cô trống rỗng không suy nghĩ được gì, có lẽ do quá sốc khi gặp lại Thẩm Dịch Quân.

Ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai, hắn liếc mắt nhìn Lục Cảnh, cậu hiểu ý, cầm áo khoác mà Dịch Quân đã cởi ra từ vừa nãy đắp lên người Kiều Di.

"Đi!"
Bóng đêm tăm tối, ánh đèn đường mập mờ, dưới trời tuyết trắng xóa, một đám người mặc đồ đen đi ra khỏi căn nhà ấm áp.

Tuy toàn bộ đều một màu đen, nhưng bóng người đàn ông đi đầu tiên không hiểu sao lại nổi bật nhất, nổi bật vì khí chất, nổi bật vì trên tay hắn còn đang bế một người phụ nữ nữa.


***
Tiếng lạch cạch từ cánh cửa biệt thự đánh thức Diệp Phi Phi đang ngủ trên ghế sofa, nhìn thấy là Thẩm Dịch Quân và một số thuộc hạ của hắn đi vào, cô ta vui mừng đứng lên, nhưng khi nhìn thấy một đôi chân trắng như tuyết, mềm mại, cô ta sững sờ nhìn chằm chằm vào người đang được Thẩm Dịch Quân bế trên tay.

"Ai-ai đây anh?" Phi Phi gượng cười, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên méo mó.

"Cô không cần biết! Dọn đồ cút về nhà cô đi!" Cảm nhận người phụ nữ trên tay mình đang run rẩy, Thẩm Dịch Quân nhíu mày chán ghét nhìn Diệp Phi Phi.

Cô ta nghe hắn nói, khẽ sững sờ một lúc, thấy Thẩm Dịch Quân đang định đi lên lầu, Phi Phi sợ hãi chạy theo, bắt lấy một góc áo của hắn, hai người giằng co.

"Ả ta là ai? Ả ta là gì mà khiến anh đuổi em đi! Thẩm Dịch Quân! Em là bạn gái của anh đó!"
"Còn đứng đấy?! Vứt cô ta về Diệp gia!" Thẩm Dịch Quân nổi giận gầm lên, hai tay ôm chặt lấy cơ thể của người phụ nữ để tránh làm cô rơi xuống.

Nhìn cách hắn bảo vệ người kia, Diệp Phi Phi càng nổi điên hơn, cô ta bị hai người thuộc hạ to khỏe bắt lấy kéo ra, bàn tay nắm chặt góc áo hắn sắp bị tuột ra, Phi Phi không can tâm cố gắng kéo cái áo khoác kia xuống.

Cái áo dạ đen rơi xuống đất, nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ mà hắn mang về, Diệp Phi Phi há miệng trợn trừng mắt, bộ dáng không thể tin nổi run rẩy hỏi: "Bạch Kiều Di! ?!".

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Nghe Diệp Phi Phi gọi tên mình, dù không nhìn thấy gì nhưng trong đầu Kiều Di lại tưởng tượng được ra ánh nhìn của cô ta, cô cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt váy.

Thẩm Dịch Quân giận dữ ghì chặt mặt cô vào ngực mình, hắn xoay người giúp cô tránh ánh mắt của Phi Phi, gầm lên: "Còn không mau đem cô ta đi?!!"
"Dạ dạ!" Hai tên thuộc hạ kia bị hắn gầm thẳng vào mặt thì sợ hãi, nghiến răng kéo Diệp Phi Phi ra khỏi biệt thự.

"Không sao, đừng sợ, cô ta đi rồi.


" Cảm nhận được sự sợ hãi của cô, hắn dịu dàng vỗ về, nhưng điều ấy lại càng làm cô thấy sợ hơn, cả người run bần bật như ở trong hầm băng.

Đặt cô lên giường, bỗng nhiên Kiều Di như bị động vào dây thần kinh nào đó mà vùng vẫy, tuy đôi chân không thể cử động được nhưng còn hai tay, hai tay cô khua khoắng lung tung, còn có lúc đập thẳng vào mặt Thẩm Dịch Quân nữa.

Hắn nghiến răng, thái dương khẽ nhảy, cố gắng bắt lấy hai tay cô, cả người hắn ngồi lên người cô, không kiên nhẫn bóp mạnh một trong hai đầu gối đang sưng phù lên, gằn giọng đe dọa: "Còn phản kháng, tôi bóp gãy chân em!"
Lời này quả nhiên có tác dụng, có lẽ do cái lần cô phản kháng lại, hắn liền giết chết ba mẹ cô nên giờ Kiều Di bị ám ảnh, không dám cựa quậy nữa.

"A! "
Bị hắn bóp mạnh vào đầu gối, cô đau đến cong người lại, cả gương mặt nhăn nhó trắng bệch, cắn môi cố kìm nén tiếng kêu đau trong họng.

Nhìn gương mặt trắng bệch vì đau của Kiều Di, trong lòng Thẩm Dịch Quân có một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời, hắn rất thích cái khoái cảm tra tấn cô.

"Đau lắm sao? Có cần tôi gọi Tiêu Hằng đến chữa trị cho em không?" Vừa nói, hắn vừa tăng lực tay.

Kiều Di nghe được câu hỏi của hắn thì tỉnh táo lại hơn hẳn.

Vì sốc quá mà cô quên mất cả Tiêu Hằng.


Chết rồi, liệu anh có bị làm sao không?!
"Anh định làm gì?!" Cô cố gắng chịu đựng cơn đau, mở miệng run rẩy hỏi hắn.

"Không phải em thấy đau sao? Tôi muốn gọi bác sĩ đến khám cho em, mà Thẩm gia chỉ có duy nhất một bác sĩ tài giỏi nhất đó chính là Mục Tiêu Hằng mà thôi.

"
Nghe hắn nói, cô ngẩng đầu, đôi mắt tuy đã mất đi giác mạc nhưng vẫn có thể xinh đẹp đến vậy, Thẩm Dịch Quân vuốt ve khuôn mặt cô.

"Tôi đã rất tin tưởng hắn! Nhưng tên chó chết đó lại dám mang em đi ngay dưới mí mắt của tôi! Kiều Di à, tôi không thể tha cho hắn được, nên em đừng có cầu xin thêm làm gì!" Câu nói của Thẩm Dịch Quân thành công chặn được lời cầu xin mà Kiều Di đang muốn nói trong cổ họng.

.

Bình Luận (0)
Comment