Anh xuống bếp thì thấy mẹ mình và Vú lan đang nấu cháo cho cô. Anh bước vào nói:
Mẹ à mẹ nấu cháo tôm nha.
Mẹ anh ko quay lại nhìn tiếp tục chăm chú vào nồi cháo noíi:
Ăn cháo bò tốt hơn.
Mẹ anh nói xong đang định đổ thịt bò xay vào nồi cháo nhưng anh ngăn tay bà lại nói:
Ăn cháo tôm tốt hơn, nhiều caxi và chất dinh dưỡng. Ngoài ra nước tôm còn ngọt khi nấu cháo thì vị sẽ đằm hơn.
Vừa nói anh vừa bát thịt bọ xay cất vào tủ lạnh rồi lấy thịt tôm cho vào máy xay. Mẹ anh nhìn anh ko chịu thua kém nói:
Tôi nói cho anh nghe, tôi đã nuôi anh lớn đến chừng này nên tôi biết cái gì tốt và cái gì xấu cho con dâu tôi. Anh thì biết cái gì về việc nấu nướng chứ . Ăn thịt bò có chất đạm hơn giúp con bé bồi sức nhanh hơn. Con bé cũng đang gầy nên tốt nhất ăn thịt bò vẫn có chất hơn.
Bà cũng vừa nói vừa lấy lại bát thịt bò xay trong tủ lạnh ra. Anh cương quyết ko cho bà đổ vào nồi cháo. Lại một trận cãi nhau chỉ vì một bát cháo nhỏ diễn ra. Cuối cùng, mẹ anh chốt lại một câu:
Tôi sẽ lên hỏi con dâu tôi xem nó ăn cháo bò hay ăn chóa thịt?.
Anh cũng gật đầu:
Vậy mình lên
Kiệt dương nghe thấy thế đứng chắn ở cầu thang nói:
Bác gài, bác ko thấy em cháu đang ốm hay sao? Bây giờ bác và tuấn còn nên hỏi cô ấy chỉ vì một bát cháo nhỏ như thế này thì xem ra thật ko phải rồi.
Mẹ anh nghe cũng hiểu ra nói:
Ừ cũng phải nhưng...
Anh lại nói:
Tốt nhất cứ ăn cháo tôm đi.
Bà lại bảo:
Ko tốt nhất ăn cháo bò.
Dì lan lúc này mới lên tiếng:
Tốt nhất là nửa cháo tôm nửa cháo bò.
Rồi bà lan đi đêến bỏ một nửa thịt tôm và một nữa thịt bò vào nồi cháo. Đợi một lúc bà tắt bếp rềi đơm ra bát nửa này nửa kia. Mẹ anh nhìn rồi nói:
Tôi đem lên cho con dâu tôi ăn anh tránh ra.
Anh nhanh chân hơn đỡ bát cháo trong tay dì lan nói:
Không, con sẽ là người đem
Xong rồi anh cầm bát cháo nhanh chân chạy lên phòng. Mẹ anh định vào theo nhưng Kiệt dương nói:
Bác gái để cậu ấy làm tốt vai trò của mình đi.
Nói rồi kiệt dương cũng lên phòng của anh và cô. Anh mở cửa vào phòng thấy cô đang cầm điện thoại nhắn tin cho một ai đó. Anh đi đến đặt bát cháo xuống bàn ngồi xuống cạnh cô. Cô nhìn anh rồi nhìn vmbát cháo nói:
Cháo gì đây? Không phải anh làm đấy chứ?
Anh nhìn cô nói:
Mẹ làm.
Cô cúi đầu tiấp tục với cái điện thoại lí nhí trong miệng:
Biết ngay đồ anh làm làm sao mà ăn được.
Anh nghe thấy nhưng vẫn hỏi lại:
Gì cơ??
Cô dùng ánh mắt ngây thơ nhìn anh rồi lắc đầu và nói lảng sáng vấn đề khác:
Đằng sau anh có cặp của tôi anh giúp tôi lấy với.
Anh quay lại cầm cặp của cô mở ra hỏi:
Em lấy gì??
Cô nói:
Trong đó có băng hạ sốt.
Anh thò tay vào trong rồi lấy ra một băng cao hạ sốt vẫn còn lạnh. Anh bóc ra rồi đi đến bên giừơng, vén mái tóc mái cô lên rồi nhẹ nhàng dán vào nói:
Lần sau nói gì thì cứ nói to lên tôi sẽ ko làm gì đâu đừng lí nhí trong miệng sẽ mệt lắm.
Cô tự hỏi xem nếu nói như thế thì khác gì là nói công khai với cả mình nói to lắm hay sao mà anh ta ghé vậy nhở. Anh dán cho cô xong thì cầm bát cháo lên, cô bảo:
Đưa đây tôi tự ăn.
Anh nói:
Nóng.
Cô cứ ngoan cố nói:
Tôi cũng tự ăn được.
Anh ko ngẩng đầu lên nhìn cô mà chỉ đưa chiếc thìa nhỏ có cháo đã được anh thổi lên trước miệng cô nói:
Mở miệng.
Cô tự thời dài một hơi rồi ăn thìa cháo trước miệng. Lúc này, kiệt dương đi vào nói:
Hôm nay cậu về nhà sớm như vậy tôi cũng được về nhà nghỉ ngơi đúng ko.
Anh ko nhìn dương chỉ tiếp tục đút cháo cho cô nói:
Tùy cậu.
Kiệt dương gật đâầu rều hỏi cô:
Tại sao em ốm vậy?
Cô nói:
Em ko biết nữa.
Kiệt dương nheo mắt nhìn Tuấn nói:
Hay là bạn của anh khiến em ko khỏe sao?
Câu nói của Dương như có ý cười. Cô thì ngây thơ ko hiểu cái gì. Mặt cứ ngơ ngác. Kiệt dương đưa cốc sữa để cô uống rồi quay sang nói với Kiệt dương:
Cậu ko phải muốn về nghỉ ngơi hay sao?
Kiệt dương như thờ ơ với câu hoỉi của anh lại tiếp tục nói trêu:
Tiểu vân em gái em cứ nói đi có gì để anh xử lí cho em ko phải sợ ai hết.
Tuấn ơau miệng cho cô, cô nhìn thấy anh ko chút biểu cảm liền trả lời:
Anh ắy ko làm gì cả.
Kiệt dương lại nói:
Thật ko?
Cô nghe kiệt dương nói dai như thế liền trả lời:
Đúng.
Kiệt dương ko nói nữa chúng bị đứng lên ra về thì cô ní:
À anh ddương thứ 4 tuần sau anh có bận ko??
Kiệt dương nói:
Ko sao vậy??
Cô nói:
Anh chở em đến sân bay nha.
Kiệt dương như bắt được chủ đề mới định nói gì đó nhưng cô nhanh chóng nói thêm:
Em đi đón bạn chứ ko phải bỏ đi đâu.
Tuấn nghe thấy cô nói thế thì vậy cười nhìn kiệt dương.
Kiệt dương mếu máo nhìn cô rồi nói:
2 người cứ ở đó mà bênh nhau. Tôi về.
Nói rồi anh đi ra khỏi phòng. Tuấn lúc này ngồi bên cạnh cô hỏi:
Em thấy trong người thế nào?
Cô nói:
Ổn hơn một chút.
Nói xong không khí của hai người liền chìm vào ko khí ngại ngùng. Anh nhìn cô làm cô mất tự nhiên liền quay sang nhìn vào cái điện thoại. Thật ra cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anhchẳng hạn như: Anh và cô kim thư đó làa sao? ; tôi có đủ tư cách để nghe giảkơ thích của anh ko hay anh đang đùa giỡn với cuộc sống hôn nhân này. Anh cuíê cùng mở miệng:
Chuyện hôm nay. Em đừng nghĩ quá nhiều.
Cô ko quay lại nói:
Thế tôi phải nghĩ ít sao?
Anh vẫn nhìn cô nói:
Ko nên nghĩ thì tốt hơn.
Cô cười nhẹ một tiếng nói:
Nếu anh và cô ấy có tình cảm thù cứ đến với nhau tôi sẽ ko ngăn cản còn nếu cô ấy cảm thấy cô ấy muốn anh cưới cô ấy và sống cuộc sống công khai thì tốt nhất lên li hôn với tôi đã.
Anh dường như vẫn bình tĩnh nói:
Tôi ko có tình cảm với cô ta. Cô ta ko quan trong với tôi.
Cô nghe xong thì tiếp lời:
Vậy quan trọng là thứ tự ở trong tim anh chứ gì? Cô ta đứng thứ bao nhiêu vậy tôi rất muốn biết.
Anh xầm điện thoại của cô để sang một bên bắt cô ngẩng mặt nhìn mình. Rồi tự nhiên anh cầm tay cô đặt lên lồng ngực trái của mình nói:
Em thật sự muốn biết sao?.
Cô bị giật mình vì nhịp đặp tim anh rất nhanh định rút tay về nhưng anh nắm rất chặt. Cô ko boết phải trả lời thế nào. Anh nói tiếp:
Nếu yêu cô ta thì tôi sẽ ko ngồi đây lo cho em như thế này đâu. Tôi chỉ muốn nói cho em biết rằng.
Anh bỏ tay cô ra ôm cô vào lòng mình nói:
Em vẫn luôn là quan trọng nhất.
Ngừng một lúc anh nói:
Cô ta chẳng đứng thứ mấy trong trái tim tôi cả vì trong tim tôi em luôn đứng thứ nhất.
( trời ơi có cần sến thế ko nhưng mọi người thông cảm nha đây là chuyện tình cảm)