Tình Yêu Vườn Trường Của Tô Kim Lâm

Chương 4

Người đàn ông đó hồi phục tinh thần lại dường như có phần giận, không giải thích được là giận chính mình hay là giận thiếu niên xinh đẹp trước mắt này, lại giận tái mặt nói “Mời ngồi.”. Lúc nghe Lâm lão gia tiến cử, cứ cho rằng đối phương chỉ là một thằng sinh viên ngu ngốc lỗ mãng, ngoài miệng nói rất dễ nghe là nhất định sẽ vì sự nghiệp giáo dục của Trung Quốc mà cống hiến, vì nghệ thuật mà dâng hiến sự nhiệt tình và ủng hộ của bản thân. Nhưng trong lòng nghĩ chính là một tên đầu óc nông nổi dám tới cửa xin tài trợ, xem ông đây đuổi cổ ngươi như thế nào. Nhưng bây giờ còn chưa đàm phán thì lại mất cơ hội trước tiên, bảo sao anh không tức giận? (Ngoài lề: Đường tổng cũng không phải là người tốt!)

Tô thiếu gia lần đầu mở miệng đã nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, Đường tổng giám đốc. Cho tới nay đã nghe nói Đường tổng rất rộng lòng ở sự nghiệp từ thiện, vì nước vì dân tạo ra cống hiến vĩ đại. Hôm nay tôi lấy tư cách là học sinh đại diện cho trường T đến cảm ơn và đàm phán một chút việc có liên quan đến người tài trợ cho trường.”

Được lắm, chưa gì đã phỉnh nịnh ông rồi, lại còn khẳng định rằng ông đây nhất định sẽ tài trợ cho trường các người, ông đây sẽ khăng khăng cự tuyệt ngươi! “Tô tiên sinh, tôi luôn luôn đứng ở lập trường kinh doanh mà xem xét, cho nên cũng đừng làm bất lợi với phía tôi, cậu nói thật một chút xem tôi được lợi gì khi tài trợ cho trường học các cậu? Tài trợ cho trường học các cậu có chỗ gì tốt?”

Tô thiếu gia cũng không hoang mang: “Trường T của tôi là một trong những trường nổi tiếng nhất thành phố này, trên xã hội này không có cách nào thay thế những tri thức được truyền lại, duy trì tác dụng tinh thần nhân văn. Quý công ty tài trợ cho sự nghiệp giáo dục trong trường có thể khích lệ suy nghĩ muốn được học của công nhân, nỗ lực đóng góp, cũng thể hiện mình là người chính nghĩa thiện lương, đối ngoại có thể tạo nên hình tượng tốt đẹp cho xí nghiệp của công ty, giành được sự khen ngợi và ủng hộ mọi người.”

Đường Duệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tự tin của Tô Kim Lâm, không phục nói: “Cậu vừa nói rất đúng chỗ cần bàn bạc, tôi không tài trợ cho trường học các cậu tôi cũng có thể đạt được đầy đủ những điều trên. Hoặc nói trực tiếp là, bởi vì nhân tố chủ quan của tôi không hề muốn tài trợ cho trường học các cậu, vậy cậu làm thế nào đây?”

Tô Kim Lâm nhe răng cười, “Món tiền nhỏ này không đáng nói, tôi luôn nghĩ rằng Đường tổng không có bận tâm đến vấn đề này. Dù sao tập đoàn “Lăng Phong” rất hào sảng cấp tiền, theo tôi biết, Lăng Phong cùng quý công ty vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh, Đường tổng buông tha đợt tài trợ lần này chẳng phải là chịu lép vế sao?”

Đường Duệ nhìn chằm chằm Tô Kim Lâm một hồi rồi nói: “Tôi đáp ứng lần yêu cầu tài trợ này của cậu, là một người tài trợ tôi muốn đến xem buổi diễn lần đầu tiên của hội kịch sân khấu các cậu.”

“Đó là đương nhiên rồi, biểu diễn của hội kịch sân khấu chính là muốn cảm ơn sự ủng hộ của Đường tổng.” Tô thiếu gia giả bộ nói.

Mọi chuyện đã đàm phán thỏa đáng, Tô Kim Lâm cáo từ. Trong lòng Đường Duệ cực kì muốn giữ cậu lại để trò chuyện, cảm giác tim đập kịch liệt đã có chút đau đớn. Nhưng lại tìm không thấy lý do gì, chỉ có thể bất đắc dĩ thả người đi.

Tâm tình của Tô Kim Lâm rất tốt, huýt sáo đi đến văn phòng thư ký. Lúc này hình tượng tao nhã của cậu một chút cũng không còn, nhưng theo lời của cậu nói là phù hợp với thả lỏng.

Đi tới văn phòng thư ký, thư kí Châu không có ở đó, nhưng nhìn thấy một người đàn ông đang ôm Tiểu Trữ Nhi muốn chọc ghẹo cậu ta. Tiểu Trữ Nhi giống một con thỏ trắng nhỏ đang hoảng loạng, thân thể lui lại, trốn không được trong lòng người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, khiến người khác thương tiếc. Tiểu Trữ Nhi vừa thấy Tô Kim Lâm đi đến lập tức cầu cứu cậu: “Anh Kim Lâm…” Giọng nói đã nghẹn ngào.

Người đàn ông ôm cậu ta nghe cậu ta nói thì quay đầu lại, một cú đấm cũng vừa vặn tới. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta cùng với cú đấm của Tô thiếu gia chạm trán thân mật với nhau, lập tức la to một tiếng, lấy tay ôm mặt, Tiểu Trữ Nhi nhân cơ hội đó trốn ra sau lưng Tô thiếu gia.

Thấy Tiểu Trữ Nhi đã an toàn trở về, Tô thiếu gia quyết định thẳng tay đánh người. Người đàn ông đó tỉnh lại, tránh được một quyền khác của Tô Kim Lâm. Tô Kim Lâm giơ chân đá vào bụng anh ta, anh ta hơi nghiêng ngườ, nhanh nhẹn né được cú đá của Tô Kim Lâm.

“Cậu có biết tôi là ai hay không? Cậu đánh ta một cú còn chưa đủ sao?” Người đàn ông đó tức giận mắng, oán hận nhìn thiếu niên xinh đẹp mà lại bạo lực trước mắt.

“Tôi không cần biết anh là ai. Chỉ là anh xâm phạm riêng tư đến người của tôi, tôi phải lấy lại công bằng.” Bề ngoài Tô thiếu gia bình tĩnh nhưng bên trong lại tức giận, ngẫm lại chính mình yêu thương Tiểu Trự Nhi như bảo bối, trêu chọc một chút cũng không nỡ, vậy mà bây giờ lại có một tên khốn không biết sống chết tới đùa giỡn Tiểu Trữ Nhi của cậu, cậu làm sao có thể nuốt cục tức này đây?

Tiểu Trữ Nhi thấy Tô Kim Lâm tức giận như vậy thì sợ Tô Kim Lâm sẽ vì cậu mà gặp phiền toái, vội vàng kéo áo Tô Kim Lâm: “Anh hai em không sao, đừng đánh nhau với hắn, chúng ta trở về đi.”

“Tiểu Trữ Nhi, không cần sợ. Chúng ta có nói như thế nào cũng phải lấy lại công bằng, nếu không có người sẽ coi trời bằng vung cho rằng mình có thể tự tiện chọc ghẹo người khác, bây giờ hắn không lĩnh giáo mấy bài dạy dỗ thì về sau còn có thể giết hại người khác.”

“Hừ. Vừa rồi bổn thiếu gia quá chuyên tâm mới cho cậu được đắc ý một phen. Ngược lại tôi rất muốn nhìn tiểu quỷ như cậu có thể đạt được công bằng gì ở nơi này.” Cơn tức giận của người đàn ông đó càng cao.

Cuộc chiến của hai người hết sức căng thẳng. Lúc này
Bình Luận (0)
Comment