Bát trứng nước đường duy nhất trên bàn là của Quản Đại Thắng, dù sao thì cũng là người lao động lớn nhất trong cả nhà mà, trong thôn có rất nhiều gia đình cũng có thói quen như thế.
Quản Đông Nam và Quản Đông Bắc thì thèm ăn đến hoảng loạn, nhưng cũng vô ích thôi.
Hai đứa nó thậm chí còn chẳng kiếm được điểm công, ngày nào cũng phải tốn tiền đi học, thế mà còn để hai đứa nó ăn trứng á?
Khương Tố Lan nói toạc đầu hai đứa nó luôn cũng được!
Ăn cơm xong, Khương Tố Lan vừa dọn dẹp bàn vừa lẩm bẩm:
"Nhị Nha con cũng thật là, con gái bao nhiêu tuổi rồi mà chẳng có tí mắt nhìn gì hết, sống không biết làm lụng chỉ có biết ăn thôi, sau này con mà qua nhà chồng con đừng để bị người ta chán chết..."
Quản Vũ lười nghe, cô nhặt cái mũ rơm bên trên tường lên rồi đi thẳng ra khỏi nhà:
"Con đi làm trước đây."
Thật ra chiêng bắt đầu làm việc vẫn chưa kêu, mà lúc này cũng chẳng gấp gáp gì, chỉ là Quản Vũ không muốn nghe mẹ mình lải nhải nữa.
Khương Tố Lan ở đằng sau còn nói một câu gì đó nhưng Quản Vũ không nghe thấy.
Năm nay xuân hạ khá khô khan, có rất nhiều nơi thậm chí còn khô đến mức nứt toác ra.
Cho nên, hai ngày nay việc làm của mấy xã viên là nấu tước, tưới nước, nhổ cỏ.
Thôn mà Quản Vũ sống là thôn Trường Quản Số 1, phía sau núi còn có một khu rừng cây ăn quả, có trồng cây táo và cây lê.
Hiện giờ vườn trái cây cũng đã đến lúc cần được tới nước, thế nên một bộ phận người lao động khỏe mạnh được phân sang bên kia.
Quả Vũ đi bộ ra đồng, vì vẫn chưa có tiếng chiêng bắt đầu làm việc nên không có nhiều mấy xã viên cho lắm, có một vài thanh niên, họ cũng đang đi bộ.
Quản Vũ vừa tới nơi thì đột nhiên đằng sau có người vỗ bả vai cô một cái, khiến cô hoảng sợ.
Vừa quay đầu nhìn, Quản Vũ liếc mắt:
"Quản Lan Lan, em muốn hù chết người ta à?"
Quản Lan Lan là con gái nhà bác cả, năm nay mới 15, quan hệ với Quản Vũ ấy à, bình thường.
Bị Quản Vũ nói một câu, Quản Lan Lan cũng không tức giận mà còn cười hà hà, hỏi chen vào một câu:
"Nghe nói dì nhỏ hôm qua giới thiệu cho chị một đối tượng cực kỳ tốt, cho sính lễ siêu nhiều, mà chị ại thấy chướng mắt sao?"
Lần này thì Quản Vũ lại liếc mắt nhìn cô bé: "Nếu tốt đến vậy thật thì sao dì cả không giữ lại cho Lư Mỹ Na đi?"
Quản Lan Lan vừa nghe vậy, thấy cũng có lý, cô bé gật đầu đồng ý:
"Nói cũng đúng, người như dì nhỏ là người không có lợi thì không dậy sớm, bảo dì ấy có lòng tốt mà giới thiệu đối tượng, còn lâu em mới tin.
Mẹ em bảo dì nhỏ nói như đánh rắm, đừng có ngửi một tí gì cả, thối cả người."
Bác gái cả lại tổng kết rất đúng trọng âm, đáng tiếc là, sao mình trong mơ lại tin nhỉ?
Cả đêm trôi qua, Quản Vũ thật sự vẫn không nghĩ ra vấn đề này được.
Nhưng mà, tạm thời coi như quá khứ đi, chuyện trả thù nhà họ Tống thì đúng là cô có từng nghĩ tới, thế nhưng hiện giờ cô không có tí khả năng nào, chỉ đành thực hiện từng bước một, đợi đến khi thời gian đến.
Ngoài đồng bắt đầu làm việc từ bảy giờ, cách thời gian giỏ rau đưa đồ ăn còn một giờ.
Điều mà Quản Vũ khá quan tâm là, hôm nay cô sẽ được cho cái gì đây?
Còn một điều nữa, liệu cô có cơ hội ăn cái đùi gà sốt thơm ngào ngạt kia không?
Quản Vũ nhổ cỏ trên đồng gần một giờ, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, cô cảm giác như xung quanh mình toàn là màu xanh biếc.
Đúng tám giờ sáng, cuối cùng hệ thống cung cấp thức ăn cũng có động tĩnh.
[Tám giờ sáng nguyên liệu nấu ăn đã được đưa lên. ]
Tám giờ sáng hôm nay, không có lựa chọn mà đưa thẳng lên luôn.
Quản Vũ ngồi xổm xuống, làm bộ như đang nhổ cỏ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn thử.