Có thể vì được ăn kẹo cho nên hôm nay Quản Vũ hái đậu rất nhanh.
Lúc ghi điểm, tiểu đội trưởng còn trêu cô: "Hôm nay Tiểu Vũ rất chăm chỉ."
Quản Vũ nghe xong nở nụ cười: "Ha ha, chú Ba cứ trêu cháu."
Sau khi nói đùa vài câu, Quản Vũ thay quần áo về nhà.
Mặc dù không cần phải thay một bộ quần áo mới, nhưng quần áo làm việc vẫn hơi bẩn.
Thay quần áo xong, cô xem nguồn cung ứng lúc tám giờ sáng.
Lúc đó, Quản Vũ liếc qua, nhưng không nhìn kỹ.
Lúc này mới nhìn kỹ hơn.
[Nguồn cung cấp lúc tám giờ sáng: vải thiều (300G), thanh mai (450G), sơn trà (300G), đu đủ (2 miếng), măng cụt (6 quả), mía cắt (1 miếng), dứa cắt (1 miếng)]
Quản Vũ: ???
Quản Vũ xem xong, ngơ ngác đứng ở đó một lúc lâu không nhúc nhích.
Cuối cùng sau một lúc cô phản ứng lại và hiểu ra, tám giờ sáng hôm nay cung cấp trái cây.
Quản Vũ là người phương Bắc, những loại hoa quả này phần lớn là ở phương Nam, trong mơ cô đã từng ăn vải thiều, dứa và mía, còn lại...
À, cô chưa từng nghe đến măng cụt và sơn trà.
Trong mơ, hình như có bán đu đủ và thanh mai, nhưng chúng rất đắt đối với cô nên chưa từng ăn thử.
Quản Vũ không phải là người thích ăn hoa quả cho lắm.
Bởi vì ít khi được ăn nên không nghĩ nhiều.
Nói trắng ra, cô không biết vị của những thứ này, nên cũng không muốn chúng.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ mê người trong ảnh, Quản Vũ nuốt nước miếng, chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy Lộ Trường Phú ở trong sân gọi:
"Đồng chí Quản Vũ có ở nhà không?"
Khương Tố Lan đang chăm sóc Đông Nam, nghe thấy giọng nói của Lộ Trường Phú, vội vàng trả lời:
"À, có ở nhà!"
Sau khi trả lời, Khương Tố Lan lại nói: "Đại Nha chuẩn bị nhanh lên, Trường Phú tới rồi."
Trong lúc nói chuyện, bà đã đi ra ngoài, mời Lộ Trường Phú vào nhà.
Mặc dù Lộ Trường Phú xấu hổ, nhưng vẫn đi vào đứng ở cửa chờ Quản Vũ.
Quản Vũ suy nghĩ một lúc, thay một bộ quần áo mới.
Nhìn thấy Quản Vũ mặc quần áo như ngày đầu gặp nhau, tai Lộ Trường Phú hơi nóng lên.
Anh giật giật miệng, trầm giọng nói: "Đồng chí Quản Vũ."
Quản Vũ chưa kịp nói gì, Khương Tố Lan đã cười nói trước:
"Gọi là đồng chí gì, bên ngoài ai cũng gọi vậy, gọi Tiểu Vũ là được rồi."
Khương Tố Lan nói như vậy, vẻ mặt Lộ Trường Phú dịu dàng hơn, cố gắng một lúc lâu, mới nói ra hai chữ:
"Tiểu Vũ."
Giọng nói không lớn, rõ ràng trái ngược với vóc dáng của anh.
Quản Vũ nghe thấy, chỉ cười không nói gì, sợ đối phương ngại:
"Anh Trường Phú."
Lộ Trường Phú muốn trả lời, nhưng sau một lúc cố gắng vẫn không nói được gì.
Khương Tố Lan nhìn hai thanh niên này, da mặt người này còn mỏng hơn người kia, nhưng không sao.
Vì vậy, bà vội vàng đẩy:
"Nhanh đi ra ngoài di, một lát nữa xe lừa đến, sẽ không đợi ai đâu."
Xe lừa chủ yếu dùng để kéo đậu, hầu hết các xã viên đi theo để giảm bớt gánh nặng cho con lừa.
Nếu xã viên không đến đúng giờ quy định, đội trưởng sẽ phải người khác đi thay.
Khương Tố Lan sợ hai người làm trễ đại đội, tuy rằng chỉ là đi chung, nhưng nhiều người vẫn an toàn hơn.
"Vậy bọn con đi đây, mẹ."
Quản Vũ gật đầu với Khương Tố Lan, ra hiệu cho Lộ Trường Phú đi theo cô.
Lúc này đậu đã được đóng gói xong, các xã viên đang thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi cùng nhau.
Sau khi Lộ Trường Phú tới, dẫn Quản Vũ đến bên cạnh xe lừa của Quản Đông Sơn, ra hiệu:
"Tiểu Vũ, em ngồi bên kia."
Hai bên xe lừa, có một tấm ván cho người lái xe ngồi, khá nhỏ, người hơi béo cũng không ngồi vừa.
Nhưng Quản Vũ khá gầy, vẫn có thể ngồi được.
Nhưng trong tình huống bình thường, hầu hết người ngồi ở đây là người chỉ đường, hoặc người thay phiên cho người lái.
Lúc này Lộ Trường Phú để Quản Vũ ngồi vào trong, điều này làm cho cô hơi bối rối và xấu hổ.
Cô định xua tay từ chối, nghe thấy Lộ Trường Phú nhỏ giọng nói với cô:
"Anh đã nói với chú Đông Sơn rồi."