Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 106 - Tây Môn Tới Chơi

Ở trước sơn môn, Lâm Phiền đem hồ ly giao trả cho Văn Khanh. Cô nàng nghi hoặc nhìn ngoại thương của hồ ly, sau đó lại nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền nói:

- Hắn tắm nước nóng đấy, ai dè hắn thấy nước nóng quá liền nhảy ra ngoài, sau đó thì lăn một mạch xuống núi…

- Ngươi nói láo.

Văn Khanh cất giọng. Loại âm thanh này hoàn toàn khác với khi cô nghiêm túc, ẩn chứa trong đó lại có thêm phần hờn dỗi hồn nhiên.

- Ngươi cần ta tốn thời gian một nén nhan để giải thích sự tình không thể nào thay đổi này, hay là nói một câu liền bỏ đi?

Lâm Phiền nói một câu, sau đó lấy từ trên người mình ra một tấm bản đồ:

- Đây là mười môn phái nhỏ ở Đông Châu, còn có một vài địa điểm mà tán nhân thường ở. Các ngươi tự chọn cho mình nơi định cư đi.

- Cám ơn ngươi.

Văn Khanh nhận tấm bản đồ, sau đó do dự một chốc, nhỏ giọng hỏi:

- Lâm Phiền, ta muốn đi Thập Vạn Đại Sơn thì…

- Không có khả năng, các ngươi đi không được.

Lâm Phiền nói:

- Tiểu Đông Châu so với Đông Châu thì thông hành có phần dễ dàng hơn, nhưng mà Tử Tiêu Điện Trung Châu thực lực vô cùng thâm sâu. Hơn nữa còn có những môn phái lớn nhỏ tụ tập, tu vi ngươi thấp như vậy, cẩn thận bị lột da đấy. Trừ khi…

- Trừ khi cái gì?

- Trừ khi các ngươi đi đến bến tàu Đông Châu, lên thuyển rồi đi đến Nam Châu. Nam Châu và Đông Châu cũng tương tự nhau đấy, môn phái tu chân cũng tương đối ít, sau đó có thể Thập Vạn Đại Sơn. Nhưng mà… chưởng môn nhà ta cũng từng nói rồi đấy, yêu thú trong Thập Vạn Đại Sơn hoành hành ngang ngược, cường giả vi vương. Ngươi xinh đẹp thế này, đạo hạnh lại cạn, chỉ sợ…

Mặt Văn Khanh chợt đỏ lên, nàng cúi đầu sờ sờ gương mặt mình:

- Ta xinh đẹp thật à?

- …

Đại tỷ à, tỷ nghĩ sai điểm mấu chốt rồi đấy. Lâm Phiền nói tiếp:

- Còn có một biện pháp nữa, ngươi từ Nam Châu đến Vân Châu, tại biên giới Thập Vạn Đại Sơn có một vị hầu vương, tu vi cũng khá, hắn gọi là Tôn Hồ, là một con khỉ tu phật hướng thiện. Trước hết ngươi cứ tìm hắn đã, nếu hắn thu lưu ngươi, ngươi có thể từ từ tìm hiểu tình hình Độc Long giáo trong Thập Vạn Đại Sơn. Tự mình lo lắng cho tốt, con đường này rất gian khổ, hơn nữa lại nguy hiểm trăm bề. Da rắn năm trăm năm đã có thể luyện túi Càn Khôn được rồi.

Hai tên như Trương Thông Uyên hay Tuyệt Sắc nếu trông thấy Văn Khanh thì nhất định sẽ giả công lập tư, căn cứ lý niệm hàn yêu phục ma mà đánh chết, sau đó lột da ngươi đấy.

- Khà khà, hay cho một đôi cẩu nam nữ.

Nhẹ nhàng một câu bay đến, rồi sau đó, một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y chậm rãi đáp xuống. Phe phẩy cây quạt, hắn tỏ vẻ tiếc hận:

- Thật đáng tiếc, nếu không thì cùng xà yêu này giao hoan, đêm đêm abc, xyz thì thật thật đúng là mỹ vị nhân gian mà. Thật không có gì qua được đâu.

Lâm Phiền nói:

- Ngươi có thể đợi nàng thêm vài năm nữa cũng được mà?

- Ta chính là Ma Quân Ma Giáo, há có thể tranh đoạt chỗ tốt của người khác?

Người tới dĩ nhiên chính là Tây Môn Suất đã mất tích hai năm nay. Tây Môn Suất nói:

- Tiểu xà, chi bằng ngươi ở lại bên người thằng nhãi này, có thể làm tiểu thiếp…

Lời vừa mới ra một nữa, Càn Khôn Quyển lập tức bắn ra, đinh đinh đang đang vang lên một hồi, rồi sau đó chín thanh Tật Phong châm cũng hợp nhất làm một. Sau đó lại về tay Lâm Phiền. Tây Môn Suất đầu tiên là kinh, sau đó là hỷ, Lâm Phiền lập tức cảnh giác:

- Ngươi lại muốn làm gì?

- Tiễn phật phải tiễn đến tây thiên.

Tây Môn Suất nói tiếp:

- Không bằng ta giúp ngươi xử lý chuyện của xà yêu này, thấy sao? Ma Giáo nghịch thiên cải mệnh, nhân định thắng thiên. Có một loại Ma điển có thể tiêu trừ ma tính của nàng, giúp nàng có thể làm ở cạnh ngươi…

Văn Khanh mừng rỡ:

- Nếu như tiên nhân nguyện ý ban ân, ta nhất định sẽ làm theo lời thề.

- Lời thề?

Lâm Phiền và Tây Môn Suất đồng thanh hỏi.

- Ngươi thả tiểu Cửu, ta phục thị bên cạnh ngươi một trăm năm.

Văn Khanh trả lời.

- Hở? Phục thị ta mần chi?

Mình có cần người giặt quần áo đâu, cao lương mỹ vị cũng có thể tự mua mà.

Văn Khanh đỏ mặt nói khẽ:

- Chính là… ngươi muốn gì… cũng có thể.

- Ta có muốn cái gì à?

Lâm Phiền hỏi lại, hay là để cô nàng này đi trông nom đám tiểu hài tử? Lâm Phiền còn chưa hiểu rõ được ý nghĩa chuẩn xác của chữ tiểu thiếp. Bản thân hắn cho rằng cái nhiệm vụ ấy có gì khác bảo mẫu đâu.

Tây Môn Suất cạn ngôn, Tam Tam Chân Nhân làm tông chủ kiểu chi đây chớ. Điều nên dạy lại không dạy. Tây Môn Suất nói:

- Được rồi, được rồi, tiểu xà tự đi đi thôi.

Văn Khanh hỏi lại:

- Vậy còn Ma Điển?

Tròng mắt Tây Môn Suất lập túc phát sáng:

- Ta đổi chủ ý rồi, nếu như ngươi nguyện ý phục thị ta trăm năm, ta lập tức đem Ma Điển ra cho ngươi.

Văn Khanh sững sờ, sau đó lắc đầu:

- Ta xin cáo từ trước, có duyện gặp lại.

Lâm Phiền nhìn Văn Khanh rời đi, trề môi nói:

- Tên keo kiệt, tặng được thì tặng luôn đi.

Tây Môn Suất lập tức phát khùng:

- Ngươi ngon thì đem tâm pháp cao đẳng của Vân Thanh môn ra tặng đi. Bỏ qua đi… Dù sao thì ta cũng không có giữ, Ma Điển này vẫn còn nằm trong tay phản quân ở Ma Sơn.

- Phản quân?

Lâm Phiền có chút sững sờ:

- Ngươi vẫn tự xem mình là Ma Quân đấy hả?

- Ta chính là Ma Quân chính thống.

Tây Môn Suất bật cười lớn:

- Bất kể thế nào thì ta vẫn sẽ lấy lại địa vị của mình thôi. Lâm Phiền, lần này đến tìm ngươi chính là muốn thông báo, ta đã tìm được một chỗ an tĩnh tu luyện ở Đông Châu.

Lâm Phiền kỳ quái hỏi:

- Sao không ở Tây Châu?

Tây Môn Suất lắc đầu:

- Tà Hoàng sống lại, Tây Châu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nơi chiến loạn. Đông Châu rất tốt, có Tiểu Đông Châu, Trung Châu làm lá chắn. Ngoài ra còn có thể thông ra Đông Hải. Đông Hải vô ngần, dù Tà Hoàng cường thịnh trở lại ta cũng có nơi để an thân.

Lâm Phiền không biết, sau khi hội nghị ở Tử Tiêu Điện chấm dứt, tổng hộ pháp Ma Giáo và đặc sứ Lôi Sơn cùng nhau đi Thanh Bình Môn. Tại hội minh Thanh Bình cũng đã giải thích qua, nhưng bởi vì có nhân chứng là Bạch Bố Y, vật chứng là thủ cấp của Lưu Ly chân nhân, ngoài ra còn có Trương Thừa Long, Tuần sát sử Tầm Long Cung của Ma giáo báo cáo, trên hội minh, hơn hai mươi môn phái đồng lòng cho rằng việc của Thanh Bình môn không thể xử lý tại chính ma hội minh.

Lúc này, Trương Thông Uyên lên tiếng, khẩn cầu Tử Vân chân nhân lấy đại cục làm trọng, không nên kinh động can qua, lấy việc Tà Hoàng trọng sinh làm chủ. Mà Tử Vân Chân Nhân lại cho rằng, nếu như Tử Tiêu Điện có thể nhất thống thì không chỉ báo thù cho Lưu Ly chân nhân mà còn có thể là trợ lực mạnh mẽ cho Ma Giáo.

Cuối cùng thì Thanh Bình Môn bị đuổi khỏi Chính Ma hội minh. Ngày thứ hai, Tử Tiêu Điện phái hơn bốn trăm đệ tử tinh anh xuất phát hướng về phía Thanh Châu. Thanh Bình Môn lập tức chống cự, tranh thủ thời gian mà lui lại, hy sinh không ít người mới có thể đem môn phái rút lui khỏi Thanh Châu, một đường tiến về Bắc Châu, rồi sau đó đến Bắc Hải, ly khai khỏi mười hai châu.

Thanh Bình môn cũng có chút thâm sâu, sau khi nội loạn khá lâu, cuối cùng lại vội vàng rút lui, một ít trận pháp, sách vở, ghi chép cũng không kịp đem theo. Hai mươi tên đệ tử chủ trận đoạn hậu toàn bộ đều chết trận, trước khi nhập Bắc Hải, Thanh Bình chân nhân đứng trước môn nhân lập lời thề:

- Thù này không báo, uổng công làm người.

Tử Dương tông xuất lĩnh chín tông khác đuổi theo truy kích, đến bên cạnh Bắc Hải thì chín tông lại xuất hiện mâu thuẫn. Người của Tử Dương tông ở lại Thanh Bình sơn thanh lý chiến quả, thế nhưng lại không cho tám tông còn lại chút cơm thừa canh cặn nào. Dù sao thì Thanh Bình môn cũng là tông môn có thực lực mạnh nhất Thanh Bình tông nhiều năm về trước, tông chủ của nó lại là bật kỳ tài, tất nhiên đạo thư lưu lại cũng không thể kém được.

Tám tông đối với Tử Dương tông tỏ thái độ không hài lòng, hai bên bắt đầu cãi cọ, rốt cuộc thì nhờ đó mà Thanh Bình môn có thể thành công lui vào Bắc hải. Mà ở Thanh Bình môn Thanh Châu, một vài đệ tử Tử Dương tông nổi lên tranh đoạt pháp khí trận pháp, diễn ra nội đấu, nghiêm trọng hơn còn có người tử vong. Bên cạnh đó, các trung tiểu môn phái ở Trung Châu đều đến chúc mưng Tử Vân Chân nhân đại thắng, Liệt Hỏa Lão Tổ còn bợ mông ngựa hơn, đem Tử Vân Chân nhân kêu bằng thái dương Trung Châu.

Lúc Lâm Phiền bế quan trong động chuột, Hoàng Y tông, một trong số tám tông của Tử Tiêu Điện cáo lên Tử Vân Chân Nhân, rồi sau đó dẫn môn nhân rời khỏi Tử Tiêu Điện, ngay cả một cành cây ngọn cỏ cũng không đem theo, chỉ mang đi vật của bổn tông. Hoàng Y tông đi đến Tiểu Đông châu, thành lập lên Hoàng Y môn. Bảy tông còn lại thì thầm hội minh với nhau, ngày hôm qua đồng loạt khởi xướng, bức vua thoái vị, yêu cầu phân công công bằng. Tử Vân Chân Nhân tất nhiên không đồng ý, chỉ nói rằng muốn đi hắn sẽ không lưu, chỉ cần không mang theo bất kỳ cành cây ngọn cỏ nào của Tử Tiêu Điện thì đi đâu cũng được. Vụ việc này khiến cho bảy tông đối với Tử Tiêu Điện đã hoàn toàn không còn tin tưởng nữa. Sau đó, dưới sự đề nghị của Liệt Hỏa Lão Tổ, Tử Vân Chân NHân điều động tinh anh đệ tử, âm thầm thu thập bằng chứng tạo phản của cả bảy tông, đem môn quy ra xử lý nội bộ. Mà Liệt Hỏa tông được ban ân ở lại dãy Hoàng Sơn của Tử Tiêu Điện, nơi trước đây là chỗ của Hoàng Y tông, từ đó chính thức khai tông thu nhận đệ tử.

Nương theo sự rung chuyển của Tử Tiêu Điện, Ma Giáo bắt đầu phái sứ giả đến Lôi Sơn, Vân Thanh môn, tính toán thiết lập phân đà ở Đông Châu hoặc Nam Châu. Tây Môn Suất hiển nhiên cũng muốn tìm cho mình một đường lui. Lúc này hắn phân tích, tuy thực lực Lôi Sơn so với Vân Thanh môn mạnh hơn một chút, nhưng chưởng môn Vân Thanh môn lại vô cùng sáng suốt, thế nên hắn quyết định ở lại Đông Châu.

Lâm Phiền nghe xong liền hỏi:

- Thiên Ma Khấp Huyết Trận của ngươi đâu?

Tây Môn Suất trả lời:

- Vật cần thiết ta đã thu thập toàn bộ, nhưng mấy hôm nay gió thổi mây trào, ta cũng không dám bày trận cẩu thả ở chỗ nào đó đại được. Lâm Phiền, Vân Thanh môn các ngươi tỏ thái độ đây? Nếu như tà phái tiến công thì Vân Thanh môn các ngươi sẽ ra mặt chống cự hay không?

Lâm Phiền lắc đầu:

- Đánh cũng được mà không cũng thế, đánh được liền đánh, đánh không nổi thì bỏ chạy.

- Ta vẫn có chút lo lắng, hay là ta nên đi Đông Hải luôn đây.

Tây Môn Suất nói tiếp:

- Một người thì vô cùng tịch mịch, có hứng thú cùng ta ra Đông Hải không?

Lâm Phiền từng đi qua Đông Hải, bất quá hắn chưa dám đi vào quá sâu. Gia đảo của Thừa Phong chân nhân, Bồng Lai sơn chỉ được xem như nằm ở vùng ven Đông Hải, Đông Hải chính thức chính là nói đến Viễn Hải, một nơi vô cùng vô tận, một nơi mà ghi chép về nó cũng cực kỳ ít ỏi. Trong Viễn Hải yêu thú rất nhiều, hơn nữa còn có bão tố không thể lường trước được, Lâm Phiền lắc đầu:

- Không có hứng thú.

Tây Môn Suất nói:

- Nghe đồn Mặc gia có thể chế tạo Phi Thuyền thuật, hay là chúng ta đi lấy một con thuyền, trong Đông Hải dùng thuyền thay thế đi bộ, đó cũng là một dạng thành tựu nha.

- Ta đã nói là mình không có hứng thú chưa nhỉ?

Lâm Phiền hỏi lại.

- Không có hứng thú với Đông Hải thì có hứng thú với phi thuyền hay không đây.

Tây Môn Suất nói tiếp:

- Mặc gia có một vị đại sư, chính là ông nội của chưởng môn Mặc gia đương thời. Người này đã mất tích mười năm về trước, Mặc gia một mực điều tra tung tích của lão, hơn nữa trọng thưởng cũng không hề keo kiệt.

Lâm Phiền thắc mắc:

- Ngươi biết tung tích của vị đại sư này?

- Hiển nhiên là biết.

Tây Môn Suất nói:

- Theo mật báo của Ma giáo Tầm Long cung, người này vẫn luôn vị giam trong thiên lao của Huyết Ảnh giáo. Giáo chủ Huyết Ảnh giáo Cổ Bình muốn moi phương pháp chế tạo phi thuyền từ miệng hắn, thật không ngờ người này am hiểu nhất lại là chế tạo Long Cốt thuyền. Cái phi thuyền kiểu này thì phải do rất nhiều vị đại sư cùng nhau chế tạo, một người hoàn toàn không thể hoàn thành được. Cổ Bình vốn dĩ muốn bắt thêm người, thế nhưng Mặc gia đại sư còn có Mặc Sơn, Huyết Ảnh tông đối với Mặc Sơn cảm thấy có chút khó khăn. Hiện tại chỉ có thể nhốt người này lại trước, về sau lại định đoạt tiếp.

Lâm Phiền nói:

- Chỉ có một vấn đề, bất luận là bát đại cao thủ hay vị đại sư này, tất cả đều là tình báo của Tầm Long cung, ngươi làm sao biết được?

- Ha ha, không nói ngươi biết.

Tây Môn Suất nói tiếp:

- Sao nào? Chúng ta đem người cứu ra, một người một con thuyền, ta nghĩ Mặc gia sẽ không từ chối đâu.

- Nếu như họ không đáp ứng?

- Vậy ta sẽ đưa hắn về lại Huyết Ảnh giáo.

Tây Môn Suất không hay nói giỡn, loại sự tình này hắn thật sự làm được.

Lâm Phiền do dự:

- Cái này… Cứu người hiển nhiên là có thể, người chính đạo lâm vào khó khăn nhất định phải ra tay tương trợ. Nhưng mà cứu người xong lại mở miệng đòi đồ người ta… có chút không mở miệng được.

- Ồ hố, ngươi vậy mà nghĩ đến việc tri ân không cần báo đó à?

Tây Môn Suất cười to:

- Nếu như không có thù lao thì ngươi lại không muốn đi đến Huyết Ảnh giáo. Nhưng mà cứu người phải báo thù, ngươi lại khó tiếp nhận vấn đề này. Há, vừa làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.

Bình Luận (0)
Comment