Cao nhân? Làm gì có cao nhân nào. Lâm Phiền không phải gà con, hắn đã sớm nhìn rõ màn đấu võ mồm giữa Tây Môn Suất và Diệp Vô Song, hoàn toàn là nhầm kéo dài thời gian. Tuy không biết tại sao hắn lại muốn kéo dài thời gian nhưng nếu đối thủ đã muốn thì nhất định không để hắn thành công. Lúc này Lâm Phiền chợt nhớ tới “Lâm Phiền lôi phù”, trong lúc nhất thời liền đem lời của Tông chủ ném sang một bên, tốn hao chút thời gian vẽ ra phù chú. Phù chú vừa rời tay liền hóa thành vô hình vô sắc chi lôi hướng đến sau lưng Tây Môn Suất mà đánh lén.
Lâm Phiền dù sao cũng sẽ không thừa nhận là mình xuất thủ, lại nói, ngươi hỏi Quý Thủy Âm Lôi, ta dùng chính là Lâm Phiền lôi phù, hai việc này hoàn toàn khác nhau.
Không ai trả lời, Tây Môn Suất hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, muốn tìm lại cổ kiếm nhưng lại lo lắng có cao thủ ám toán mình. Cổ kiếm có thể không cần tìm, chỉ cần nó hết môn mê liền có cảm ứng với mình, rất thoải mái triệu hồi về. Nhưng nếu như mình cứ như vậy mà đi thì lại không ổn, mỹ nhân trên nóc nhà sẽ xem thường, cái này là không lễ phép đấy.
Nhìn lại xung quanh cũng đau đầu vạn phần, bốn đệ tử Vân Thanh môn này tương đối khó đối phó, Bạch Mục cùng Lâm Phiền coi như xong. Nhưng Diệp Vô Song cùng Cổ Nham liên thủ lại thì khác, bản thân đã mất đi cổ kiếm hộ thân, nếu đánh nhau liền rơi vào tình huống xấu.
Tây Môn Suất gật đầu:
- Được… tiền bối và Cung chủ đã có duyên gặp mặt, tại hạ liền cho tiền bối một chút mặt mũi, cáo từ.
Nói đi liền đi, không hề ngừng lại, Tây Môn Suất cứ thế ngự vòng Càn không mà chạy. Chết vì sĩ diện, Tây Môn Suất chính là loại người này. Chỉ có duy nhất Lâm Phiền ôm bụng cười phá lên, mẹ nó, ngươi giả bộ hay thật đấy. Ngươi lợi hại, ta còn chưa kịp vạch trần ngươi đây này.
…
Tây Môn Suất thối lui, Lâm Phiền lại không có ý muốn tìm hiểu xem đó là Cung chủ hay công chúa, lúc này hắn nhảy từ lầu một xuống mặt đất, thu lại phù chú, một thanh cổ kiếm ẩm đạm vô quang lặng lặng nằm trên mặt đất. Cái này không phải là quy định phạm vi hoạt động gì cả, mà nó là Ẩn Thân phù, đem cổ kiếm ẩn đi thôi. Giấy vàng cùng với cổ kiếm đều không có linh khí, căn bản là không thể cảm giác được vị trí. Ẩn Thân phù đối với người phàm dùng rất tốt, ví như đi trộm cắp… nhưng đối với người có tu vi mà nói liền có thể cảm giác được xung quanh có người tu chân, trừ khi tu vi bản thân cao đến mức đối phương không cách nào cảm nhận được. Mà người như thế thì cần gì tới Ẩn Thân phù. Ẩn Thân phù mơ hồ là một loại phù chú vô dụng. Nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Phiền đem phế vật biến thành bảo vật, có thể ở thời khắc mấu chốt, vị trí mấu chốt mà xuất ra Ẩn Thân phù.
Cổ Nham hạ kiếm quang đáp lên mặt đất, tất cả mọi người đều hiếu kỳ Kiếm Độn là cái gì, bất quá không ai rảnh rang đi hỏi thăm. Cũng giống như không ai hỏi thăm Diệp Vô Song sử dụng những phép thuật này như thế nào, làm cách nào nhận được pháp quyển, làm sao sử dụng được nó. Lâm Phiền cầm lấy cổ kiếm:
- Cổ Nham sư huynh, lưỡi kiếm này tặng ngươi.
Cổ Nham lắc đầu:
- Kiếm này đã cùng chủ nhân nó tâm linh tương thông, trừ khi giết chết chủ nhân rồi cưỡng chế luyện hóa mới có thể sử dụng được. Hơn nữa phẩm chất của kiếm này không phải thượng phẩm.
Nếu người khác nói câu này khả năng cao sẽ bị hiểu nhầm là do phẩm chất kém nên hắn mới không cần. Nhưng đám người Lâm Phiền biết rõ, Cổ Nham ở đây chỉ là luận sự, không hề ham hố cái thanh cổ kiếm ghẻ này. Lâm Phiền hỏi:
- Ta thấy từ trong ngón tay Tây Môn Suất xuất ra vòng Càn Khôn, hắn giấu như thế nào vậy? Còn Cung chủ nhà ngươi, lúc trước gặp ngươi ngươi không mang theo cây đàn cổ mà?
Cung chủ cũng đáp xuống tới nơi, ôm đàn nói:
- Đây là túi Càn Khôn, ta nghĩ Tây Môn Suất sử dụng chính là Càn Khôn giới chỉ.
Đã từng nghe nói qua, mắt Lâm Phiền tinh quang đại thịnh, nhìn chằm chằm vào túi Càn Khôn mang hình dáng giống như túi thơm treo lủng lẳng bên hông Cung chủ, đây đúng là thứ tốt.
Tây Môn Suất sử dụng vòng Càn Khôn cùng túi Càn Khôn không có nửa điểm quan hệ, nhiều nhất thì cả hai đều là pháp bảo. Túi Càn Khôn còn được gọi là Càn Khôn Như Ý túi, chuyên lưu giữ vật dụng hằng ngày. Nghe nói túi Càn Khôn tốt nhất có thể đem toàn bộ gia sản của Chính Nhất tông thu vào, lúc mang theo bên người hoàn toàn không thấy gì là nặng.
Túi Càn Khôn cùng vòng Càn Khôn nếu như nói giống nhau, vậy thì đều là vật luyện khí. Pháp môn luyện khí rất đơn giản, Vân Thanh môn có rất nhiều người biết đến, ngay cả Lâm Phiền cũng biết. Nhưng tài liệu lại phi thường khắc nghiệt. Đầu tiên cần phải có da linh thú ngàn năm, hai ngàn năm tất nhiên là càng tốt hơn, có thể luyện ra túi Càn Khôn cực phẩm. Còn phải có Hắc Bạch huyền thiết trăm năm, nghe đồn Hắc Bạch huyền thiết chỉ có ở Quỷ Vực, hơn nữa huyền thiết trên trăm năm vô cùng thưa thớt, bình thường người tu chân muốn tiến vào Quỷ Vực đều vô cùng khó khăn, nói chi đến chuyện tìm kiếm hàng họ. Chủ yếu khó nhất là hai loại tài liệu này, yêu thú chi cốt, hổ phách… vẫn còn có thể nghĩ biện pháp lấy được.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Cung chủ, cái túi Càn Khôn này làm sao ngươi có?
Người ta đã có lòng tương cứu, mình cũng không thể giấu giếm:
- Là người khác tặng cho ta, cái túi Càn Khôn này không tốt lắn, chỉ rộng một trượng, nghe nói linh thú chỉ có năm trăm năm.
Cổ Nham nói:
- Tàn sát linh thú chỉ vì một cái túi Càn Khôn, ma giái hành sự quả nhiên quái đản.
Hắn nói cũng có lý, Vân Thanh môn có môn quy, đệ tử nếu như không phải tự vệ thì không đưuọc giết hại linh thú. Vân Thanh sơn mặc dù không có linh thú năm trăm năm, linh thú ngàn năm, nhưng linh thú trăm năm vẫn có. Thiên Tiên linh thú thường vô hại, linh thú đạt đến năm trăm năm có thể hóa thành hình người, có thể nói chuyện, không khác con người bao nhiêu. Nhưng ý niệm cường giả vi tôn của ma giáo đã ăn sâu trong máu, linh thú chỉ như một dạng tài liệu, không đồng dạng với con người, thành tinh có thể thu hoạch, không thành tinh cũng có chỗ công dụng của không thành tinh. Đây chính là một mâu thuẫn rất lớn trong minh ước liên minh.
Ngươi mới quái đản, Lâm Phiền chỉ biết cười khổ, người ta đang chuẩn bị cảm tạ mọi người, nếu như không phải ngươi so đo một con linh thú không biết tên đã bị biến thành bao da này thì đã đường ai nấy đi rồi, bất quá chỉ là khách khí vô nghĩa vài câu. Cần gì phải biến cho bầu không khí hài hòa ban đầu thành nghiên cứu thảo luận hành vi của ma giáo chớ?
Quả nhiên Cung chủ liền bất đồng ý kiến của Cổ Nham, thuyết pháp hắn:
- Linh thú là thú, bò cùng là thú, vì cái gì mà được ăn thịt bò, linh thú lại không được? Ngươi ăn rau dại đúng không? Vì sao lại được ăn rau dại? Ngươi đâu biết rằng nó cũng ngày đêm hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa?
Cổ Nham nói:
- Gia súc phân thành nhiều loại, linh thú tự có tư tưởng của bản thân, cùng với loài người ngoại trừ ngoại hình ra thì không có gì khác nhau, hơn nữa tính tình bọn chúng vốn ôn hòa.
- Tà nhân cũng là người, vì cái gì chúng ta lại là tử địch? Ngươi nói trời sinh tính ôn hòa đúng không, vậy thì thỏ trời sinh cũng ôn hòa đấy, vì sao bàn thức ăn tối qua của các ngươi có thỏ?
Cổ Nham liếc nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền nhún vai, Cung chủ chỉ cô nương áo ngắn nói:
- Đây là da hổ, con hổ này ăn cừu, người cho rằng hổ ác cừu hiền, nhưng nếu bầy cừu tràn lan, không có thiên địch thì sẽ để lại vô số hậu quả, bao nhiêu cỏ để cừu ăn cho đủ?
- Thiên đạo tuần hoàn, thuận theo tự nhiên. Người hơn thú nhiều, có vô số phương pháp để tìm thức ăn, cần gì phải giết oan linh thú?
Cổ Nham hỏi lại.
- Bởi vì da linh thú có thể chế tạo túi Càn Khôn.
Lâm Phiền ngồi trên mái nhà xem hai người đấu võ mồm, rất có ý tứ. Hắn cho rằng không ai sai trong chuyện này cả. Ở góc độ Cổ Nham mà nhận xét, linh thú quả thật rất thưa thớt, hơn nữa còn dựa vào tự mình tu hành mà đạt hình người, tăng thêm bản tính trời sinh ôn hòa, không nên công kích bọn họ. Còn cái nhìn của Cung chủ là dưới tình huống nàng cần dùng linh thú, vậy thì chỉ như người phàm cần ăn cơm uống nước vậy thôi.
Lâm Phiền nhớ tới một câu kia: Thiên địa bất nhân, vĩ vạn vật vi sô cẩu. Thiên địa đối đãi với mọi người trong thiên hạ đều như nhau, thậm chí thái độ đối với một tảng đá cũng là như thế, nó sẽ không can thiệp vào chuyện sinh tử hay sinh hoạt của vạn vật. Mà tu tiên lại muốn nhảy khỏi vạn vật, cái này thuộc về nghịch thiên mà đi. Lâm Phiền cho rằng điều này không thể tính là nghịch thiên, mà là sự đối đãi giống nhau của thiên địa. Ngươi muốn nhảy ra, vậy thiên đạo sẽ trực tiếp khảo nghiệm ngươi, tục gọi là Thiên Kiếp. Lâm Phiền cho rằng Thiên Kiếp không phải là sự trừng phạt người nghịch thiên mà đi, mà đây giống như một kiểu vượt Long môn vậy, qua được Long môn sẽ hóa rồng, không qua được Long môn thì ngã chết.