Vân Thanh thượng nhân cười nói:
- Lâm Phiền, ngươi giúp ta lên Xạ Nhật phong xách nước, ta sẽ thay mặt giúp ngươi cầu tình không cần phải chịu khổ dịch, sao nào?
- Ta giúp ngài đi xách nước, ta vẫn làm khổ dịch… Ngài đưa ta lễ vật thì sao?
Vân Thanh thượng nhân duỗi hai ngón tay, truyền công trưởng lão liền nói:
- Hai mươi ngày.
Xem xem, đây là đặc thù của quyền lợi đó, móa… không cho ta lễ vật thì chúng ta thảo luận lại một chút, mắc cái mống gì mà lại duỗi tay chớ. Bất quá thì Lâm Phiền không hề biết tâm ý của Vân Thanh thượng nhân. Thiên Vũ chân nhân có một danh sách đệ tử có tiềm lực, tên của Lâm Phiền chỉ đứng hàng thứ hai, ngay sau Cổ Nham. Lý do chính là Lâm Phiền có được kỳ đan sinh tử biến, cộng thêm việc tuổi không lớn đã nhập Kim Đan, luyện thành tâm phù, ngộ tính cao thế nên mới đứng hàng thứ hai. Cổ Nham thì không cần nói tới, tên này có bí pháp gia truyền, từ nhỏ lại được phụ thân hắn dốc lòng bồi dưỡng, ưu thế Tiên Thiên tuyệt đối cao hơn người khác. Vân Thanh thượng nhân sợ rằng người khác chưa quen Lâm Phiền, thu được thằng nhãi này liền không chịu được tính cách của hắn nên mới rảnh rỗi chọc ghẹo hắn như thế.
Vân Thanh thượng nhân hỏi:
- Lâm Phiền, nói thật đi, nếu ngươi thoát khỏi khổ dịch thì trong lòng ngươi có mắng ta không?
Lâm Phiền trả lời ngay:
- Không có.
Không có cái đại gia nhà ngươi.
Vân Thanh thượng nhân cười cười rồi nhìn hai bên một chút:
- Tên này tuy có tiềm lực nhưng tính tình lại quá tục khí, bây giờ hắn cũng đã mười tám, mười chín tuổi, chỉ sợ khó mà sửa đổi. Thôi được rồi, bắt đầu thôi.
Một đệ tử tiến lên mười bước, tự giới thiệu:
- Đệ tử Lâm Hải, môn hạ Chính Nhất tông, mười một tuổi.
Tuy căn cốt lẫn tư chất đều được, nhưng thân là người đầu tiên bước ra nên tâm lý không tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng mà nói năng rõ chưữ, tâm tính khá tốt. Tâm tính cũng là một loại bình cảnh của người tu chân, người lo được lo mất sẽ luôn dậm chân tại chỗ. Nếu có thể thuận theo tự nhiên vậy thì tâm tính cũng chính là điểm mấu chốt. Một lão đạo nói:
- Tốt, đưa hai tay ra.
Tay chính là để Ngự kiếm, gốc rễ của đạo thuật, nếu như là lôi hỏa thì không cần nhưng mà hỏa diễm lại cần, thông qua đường chỉ tay có thể điều khiển hướng đi của hỏa diễm, liên tục duy trì khống chế hỏa diễm. Đương nhiên nếu như đạt tới nhân kiếm hợp nhất trong ngự kiếm thì không cần phải kết kiếm quyết nữa. Kiếm quyết, pháp quyết đều do hai bàn tay điều khiển. Vậy nếu như cánh tay bị đứt thì mần thao? Tất cả môn phái đều có biện pháp của mình. Ví dụ như Vân Thanh môn có Vân Thanh Bổ Thiên thuật. Bế quan bốn mươi chín ngày tĩnh tâm tu luyện liền có thể mọc tay ra lại. Tất nhiên là còn phải tốn kha khá thời gian để thích ứng với cánh tay mới.
Lâm Phiền hỏi:
- Xem chỉ tay à?
Bạch Mục đáp:
- Xem chỉ tay là một môn cực kỳ thâm ảo, đồng thời cũng cực kỳ phức tạp. Nhưng mà nó lại không được trọng dụng cho lắm. Nếu như muốn xem chỉ tay để đoán biết vận mệnh tương lai vậy thì chỉ như hoa nở trong sương, mờ ảo khó thấy. Cho dù là tử vi tướng số, biến hóa ngàn vạn cũng chưa thể đạt đến cảnh giới đó. Có người nói tử vi tướng số chính là dựa vào thiên đạo vi, xem tử vi cũng chính là nhìn vào thiên đạo. Nhưng mà… quần tinh cũng chỉ là cỏ rác, không đức không tài thì há có thể thấu hiểu thiên đạo?
Một đệ tử thấp giọng:
- Vị cung phụng này tên là Băng Tuyết chân nhân, tinh thông thủy hệ đạo thuật, nghe đồn người từng trị thủy, bình ổn lũ lụt mà cơn lũ lúc đó như thiên mã bôn đằng, một lần ra tay là băng tuyết phũ khắp trăm dặm.
Một gã đệ tử khác nói:
- Đó là bởi vì Băng Tuyết chân nhân có Thái Âm Chân Thủy, cũng không đơn giản chỉ là tinh thông thủy hệ đạo thuật.
Thái Âm Chân Thủy, Thái Dương Chân Hỏa chính là hai đại bảo bối, khó khống chế nhất cũng đồng thời là thứ có uy lực nhất. Đáng tiếc một điều, chúng chỉ là bảo bối mà không phải là pháp bảo, bảo bối dùng một lần hết một lần, dùng rồi thì hết xài luôn, pháp bảo thì có thể khống chế đến vô hạn. Đệ tử lúc trước liền uốn nắn cái nhìn của đệ tử này, nói với mọi người rằng Băng Tuyết chân nhân không chỉ tinh thông thủy hệ đạo thuật mà còn có cả Thái Âm Chân Thủy.
- Ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy?
Băng Tuyết chân nhân hỏi:
- Đệ tử nguyện ý.
Lâm Hải mừng rỡ. Lão đạo ở một bên nhắc nhở:
- Lão cửu, còn nhiều người mà.
Băng Tuyết chân nhân cười:
- Một núi lại thêm một núi, núi sau lại cao hơn núi trước, cần chọn nhiều vậy làm chi, tất thảy đều là tạo hóa. Ngươi đi theo ta.
Băng Tuyết chân nhân nói đi liền đi, cùng với Lâm Hải hướng vào một chỗ sâu nhằm tiến hành nghi thức bái sư. Thật ra thì người tu chân không có chú ý nhiều đến vậy, chỉ cần bưng trà bái sư thì coi như xong việc.
Chỉ còn lại mười một danh ngạch, hơn nữa còn có một lão thái bà chỉ tuyển nữ đệ tử mà đệ tử thì còn tới gần hai trăm người, bầu không khí lúc này bắt đầu khẩn trương lên, ngay cả Bạch Mục cũng xuất hiện vẻ lo lắng. Ngược lại, thằng nhãi Lâm Phiền lại vô cùng bình tĩnh, hắn đối với cung phụng không biết, cũng như không có quá nhiều hứng thú với việc bái sư. Bất quá thì bái nhập Ẩn Tiên tông cũng là hy vọng của Tam Tam chân nhân, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Tam Tam chân nhân không thu Lâm Phiền làm đệ tử.
Không biết có phải là do lời nói của Băng Tuyết chân nhân hay không mà mười đệ tử xếp đầu đã có bốn người được chọn, danh ngạch chỉ còn lại tám. Người người xếp hàng sau bắt đầu có chút hối hận, có vài người bắt đầu nôn nóng, tuy những tâm tình này đều không đáng nhắc đến nhưng đều bị những người trên đài đặt vào tầm mắt.
Bạch Mục đứng trước Lâm Phiền, qua hơn bốn mươi người thì rốt cuộc cũng đến hắn. Bạch Mục bước lên chấp tay:
- Đệ tử Bạch Mục, đệ tử Thanh Nguyên tông diện kiến các vị tiền bối, vô lượng thọ phúc.
Tám vị cung phụng có năm người đáp lễ:
- Vô lượng thọ phúc.
Những người bị đào thải lúc trước thì có vài vị cung phụng cúi đầu không nói, mà Bạch Mục xuất hiện thì tuy vẫn không nói nhưng mà mọi người đều nhìn nhau một chút, tựa hồ đang nhường cho nhau vậy. Lúc này vị lão đạo say khướt kia mở miệng:
- Kỳ môn độn giáp có thể giải thích như thế nào. Đừng dựa theo sách vở, nói theo cách nhìn của ngươi.
- Kỳ chính là nhật nguyện tinh tú, môn vi nghỉ, sinh, thương, đỗ, cảnh, kinh, tử, mở…
Túy đạo sỹ cắt lời:
- Con mọt sách, không thích hợp với ta.
- Mọt sách thì làm sao?
Tông chủ Thanh Nguyên tông đời trước bất mãn:
- Đọc sách tỏ chuyện thiên hạ, người tu văn trên có thể an bang, dưới có thể trị quốc.
- Ngươi giỏi thì cứ thu.
Túy đạo sĩ nói.
- Tiếc rằng ta và hắn đều biết giống nhau, đều là vật trong sách. Thu hắn thì đối với hắn cũng vô ích, kỳ môn trận muốn diễn biến chắc chắn đều có thể đọc được trong sách, mấy cái như thiên phú, cố gắng, hồi báo đều không có quan hệ tới sư phụ.
Một người có tướng mạo nho nhã cười nói:
- Tướng mạo này chắc có thể hạ cờ vây. Ta thu. Tuy rằng thu hắn cũng như thu thêm một đối thủ để đánh cờ.
Bạch Mục chấp tay:
- Đa tạ sư phụ.
Vị cung phụng này tên gọi là Thư Ngữ chân nhân, vô cùng thông tuệ. Hắn vốn là đệ tử Thanh nguyên tông, ấy vậy mà hắn lại đi học trộm ngự kiếm thuật của Thiên Hành tông, đi Pháp tông trộm Ngũ hành thuật. Khi bị trách cứ hắn trả lời rằng trộm sách không thể tính là trộm. Không ngờ rằng hắn thuộc dạng học nhiều mà không nát, ngược lại thì cả ngự kiếm, Ngũ hành đạo pháp và trận pháp hắn đều tinh thông. Mặc dù không phải là người tự nghĩ ra một môn đạo pháp nhưng cũng tính là nhân vật siêu quần của Vân Thanh môn. Bất quá vẫn có người kiên trì cho rắng nếu như hắn dốc lòng một môn thì thành tụ nhất định không nhỏ hơn việc tinh thông cả ba môn. Bạch Mục kêu thẳng hai tiếng sư phụ hiển nhiên là hắn rất hài lòng rồi.
Bạch Mục đi rồi, kế tiếp chính là Lâm Phiền. Lâm Phiền vừa tiến lên thì Vân Thanh thượng nhân nở nụ cười trước:
- Lâm Phiền thân mến, thật ra ta rất muốn thu ngươi. Nhưng mà tính tình ngươi so với ta không giống nhau một điểm nào, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị ngươi chọc tức chết. Đúng rồi, ta nghe nói tông chủ ngươi còn dạy ngươi đánh cờ gian lận à?
Lâm Phiền cúi đầu đáp:
- Nhân mạng bất quá chỉ quá trăm tuổi, người tu chân chúng ta kéo dài tuổi thọ há chẳng phải đó là gian lận hay sao?
Vân Thanh thượng nhân nói:
- Người gian lận gạt người lừa mình.
Lâm Phiền không chịu thua đáp:
- Giống như đại thừa thiên kiếp, tái sinh chính là lừa đảo, thượng nhân có gian lận hay không?
- Trên đầu ba thước có thần linh, thiên đạo mờ ảo sao có thể xem là gian lận.
- Như nhị đại chưởng môn của Tử Tiêu điện, qua đại thừa thiên kiếp sau đó liền bạch nhật phi thăng, nếu như không có thần binh thì làm sao có thể chống đỡ được đại thừa thiên kiếp? Thần binh làm sao mà có? Chính là lúc hắn Nguyên Anh liền trộm dò xét trong lời nói của sư phụ trưởng môn, sau đó trong tỉ thí thắng được một thanh thần binh. Sau khi hắn tu luyện liền xuất hiện tâm cảm kích lẫn xấu hổ. Thế nên hắn mới hướng về sư phụ hắn chịu trừng phạt. Thế mà sư phụ hắn lại xem hắn như kiểu biết sai có thể sửa, thiện niệm lớn lao… Kỳ thật nếu như phân tích kỹ một chút thì tên này chỉ là kẻ sau khi lấy chỗ tốt thì giả vờ giả vịt…
- Khụ…
Truyền công trưởng lão ho khan, tiểu tử ác mồm thật nha, đây là dã sử, dù cũng có tính chân thật đấy nhưng đừng có ăn nói lung tung vậy chứ. Nếu không có thể dễ dàng phá hư quan hệ hai phái đấy.
Vân Thanh thượng nhân thật ra cũng biết đến cái dã sử này, lúc ấy sư phụ của nhị đại trưởng môn có được một thanh thần binh, tuy nhiên lại không cách nào cùng thần binh tâm linh tương thông. Vì việc này nên hắn mới để cho bầy đệ tử tỷ thí, thần binh sẽ được tặng cho người đứng đầu. Kết quả thì có, nhưng mà… bị đồ đệ bán đứng, lại còn giúp đồ đệ kiếm tiền. Nhưng mà việc có bán hay không thì không quan trọng bằng việc đệ tử nhận lỗi. Trên thực thế, nếu không gian lận sẽ không có được thần binh, nếu không có thần binh thì sẽ không qua được đại thừa thiên kiếp.
Nhìn vẻ mặt Lâm Phiền đối với việc gian lận, Vân Thanh thượng nhân cảm nhận được sâu sắc cái vấn đề khó trả lời này. Tên này thân thiết với tên tông chủ lười biếng của hắn, cách nhìn về một vấn đề cũng khác với mọi người nhiều lắm.
Lâm Phiền nói:
- Nếu không thì thượng nhân giúp ta khỏi khổ dịch, ta sẽ giải thích thêm một chút được chứ?
- A, còn có thuyết pháp khác à?
Lâm Phiền gật đầu:
- Cũng như hai cao thủ đánh nhau vậy, đường kiếm chính là những nét bút, biến ảo không ngừng. Chưa bao giờ có chuyện hai cao thủ lại đi so kiếm cho đến lúc hôn thiên ám địa, đến lúc một thanh kiếm bị gãy cả. Ngoại trừ dùng lực đối lực còn có thể lấy xảo đối lực đó mà. Cũng như những ai dùng ngũ hành chi hỏa vậy, so hỏa lực còn chẳng bằng dùng nước khắc chết hắn. Tông chủ và ta đánh cờ, muốn lừa đảo trước hết phải dẫn đi chú ý của hắn, sau đó lại quan sát thế cục kỹ càng, không thể đường đường chính chính mà trộm cờ, như vậy rất dễ bị phát hiện. Mà tông chủ phòng bị ta trộm cờ và quan sát thế cục, hai cái quyện vào một chỗ làm cho phân tâm nên không cách nào có thể ứng phó thế cuộc. Tông chủ ta muốn khắc đi vậy thì phải để cho ta cảnh giác hắn sẽ trộm cờ, làm ta phân tâm. Cho nên có thể nói rằng ta và tông chủ không phải chơi gian lận mà là một loại thuật dùng để đối địch.
Vân Thanh thượng nhân gật đầu:
- Thật sự thì ngươi rất bênh vực tông chủ của ngươi đấy, bất quá thì ngươi nói cũng có lý. Tà đạo đại chiến ba trăm năm trước người chính đạo chúng ta vô cùng cổ hủ, không có khả năng thực chiến, kết quả thì tuy rằng mạnh hơn tà phái nhưng vẫn tổn thương thảm trọng. Mà tà phái thì sao? Điệu hổ ly sơn, giương đông kích tây… Những mưu lượt này của bọn họ đều có thể xem là hạ bút thành văn. Vì cái gì? Vì tà phái cường giả vi vương, được làm vua thua làm giặc. Chúng ta làm người cổ hủ, nhưng khi đối địch nhất định phải có tâm phòng bị tiểu nhân.
Các đệ tử ngay ngắn trả lời:
- Vâng.
- Lâm Phiền, ngươi có thể chơi như thế với tông chủ ngươi. Nhưng mà ví dụ như ngươi chơi với người khác, người khác có thể sinh lòng đề phòng với ngươi hay không? Mọi người bài xích ngươi thì sao?
Có một âm thanh trả lời:
- Thượng nhân minh xét, Lâm Phiền sư đệ chỉ khi đối địch mới dùng đến chút ít thủ đoạn. Đối với đồng môn đều dùng chân thành để đối đãi.
Mọi người tách nhau ra nhìn về người vừa mới nói, hóa ra là Cổ Nham lên tiếng. Vân Thanh thượng nhân có phần hứng thú:
- Cổ Nham, ta nghe nói ngươi ở tông phái cơ hồ không nói lời nào, hôm nay làm sao tự nhiên vì Lâm Phiền đi giải thích?
Cổ Nham đáp:
- Hồi bẩm thượng nhân, nếu như Lâm Phiền sư đệ nói hắn đối với đồng môn dùng chân thành để đối đãi thì có vẻ như không đủ phân lượng, cũng có chút vô sỉ. Ta cũng hắn đồng hành mấy lần nên tự nhiên có tư cách nói giúp hắn.
Lâm Phiền hổ thẹn:
- Ta vốn là thế mà.
Cổ Nham đáp:
- Ta hiểu rõ.
Cổ Nham có ý muốn nói ta không muốn nhìn ngươi vô sỉ như thế nên ta mới ra mặt nói giúp không phải sao? Hẳn là ngươi cho rằng tự mình hiểu rất rõ bản thân đó à?
Vân Thanh thượng nhân có chút cay nghiệt nói:
- Cổ Nham, ngươi định dùng danh tiếng của ngươi để dẫn chú ý của chúng ta đấy à.
Cổ Nham không kiêu ngạo, không siểm ninh hồi đáp:
- Hồi thượng nhân, đệ tử đã sớm bái gia phụ làm vi sư, không có chuyện làm môn hạ của người khác.