Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 126 - Khinh Địch

Phương Văn Kiệt thấy ba người ngẩn đầu nhìn phiến Huyết Vân, hắn đột nhiên phóng tới Cổ Nham, đúng lúc đó một bóng xanh từ trong tay Lâm Phiền phát ra, Phật Đao Lục Ngọc liền nện lên người hắn. Phương Văn Kiệt biến thân đem trúc kiếm nổ mạnh, chân thân của hắn theo sóng xung kích mà khống chế trúc kiếm xông ra ngoài.

Cổ Nham một tay kết kiếm quyết, Kiếm Độn! Lách mình liền xuất hiện ở bên người Phương Văn Kiệt, một thanh hàn thiết kiếm nghiên nghiên chém xuống. Phương Văn Kiệt liền kinh hãi, tên này vậy mà lại nhìn thấu lộ tuyến phi hành của mình, nhưng lúc này biến chiêu đã trễ, Phương Văn Kiệt dùng một thanh trúc kiếm thay thế chân thân. Vốn định tiếp lấy chiêu này của Cổ Nham nhưng lại tiếp không nổi. Hàn thiết kiếm của Cổ Nham chém nghiên xuống, trảm kích trên thân thể Phương Văn Kiệt.

- Có ý tứ!

Phương Văn Kiệt ăn thiệt nhỏ, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong. Một thanh bảo kiếm màu đen bay ra, cùng hàn thiết kiếm của Cổ Nham đối đầu với nhau.

Cổ Nham tâm thần rung lên một cái. Bạch Mục ở trên cao hô:

- Bảo kiếm này xưng là Vô Tâm Ma kiếm, cùng linh binh chạm nhau có thể gây kinh sợ tâm thần. Được cái là đối kiếm thì chính là một cây phế thải.

Nguyên bản hàn thiết kiếm muốn va chạm với Vô Tâm Ma kiếm, Cổ Nham nghe nói xong liền lập tức bắt kiếm quyết, hàn thiết kiếm thế mà lại quay ngược trở về, cùng với bảy thanh hàn thiết kiếm khác trong hộp kiếm bay ra cắt về phía Phương Văn Kiệt. Phương Văn Kiệt gật đầu:

- Cũng không tệ.

Dứt lời Cổ Nham đã lắc mình không thấy, đột nhiên hiện ra phía sau hắn, một chiêu Chưởng Tâm Lôi đánh thẳng lên vai Phương Văn Kiệt. Phương Văn Kiệt chấn động toàn thân, một cổ chân khí điên cuồng hướng vào trong cơ thể, vội vàng trốn tránh kháng cự. Tám thanh hàn thiết kiếm kia cũng đã giết đến, mà Vô Tâm Ma kiếm bởi vì chủ nhân bị Chưởng Tâm lôi bổ trúng mà tốc độ đã hơi chậm lại, vậy mà không có ngăn chặn được tám thanh hàn thiết kiếm.

Sau một kích, Cổ Nham được thế không buông, tiếp tục đuổi giết mà tiến. Phương Văn Kiệt bị tám thanh kiếm cùng chém, thân thể bị đánh bay, hông phách rung động lắc lư, suýt chút nữa không thể nào vận khởi được chân khí. Nhưng thân là nhất đại đường chủ, hắn lập tức thả ra vài chục thanh trúc kiếm đối chọi với hàn thiết kiếm, đến lúc này hắn mới có thể thoát thân ra ngoài trăm trượng. Phương Văn Kiệt vận chuyển chân khí chậm rãi khôi phục tinh khí thần, trong miệng khen:

- Kiếm Độn quả nhiên xuất quỷ nhập thần.

Lâm Phiền hô:

- Hắn đang nói nhảm nhằm kéo dài thời gian.

Cái đậu xanh. Phương Văn Kiệt căm tức Lâm Phiền ở xa xa. Không sai, hắn đã bị thương nhẹ, cần một chút thời gian để khống chế chân khí đang nhộn nhạo trong cơ thể.

Cổ Nham tựa hồ không muốn chiếm cái thượng phong này. Lâm Phiền chuẩn bị bổ đao, lúc này có một đạo huyết tuyến yếu ớt như tơ nhên từ phía rừng cây bên cạnh bắn về phía Lâm Phiền. Nếu như không phải Thiên Mang Tâm pháp qua sát tính tế, Lâm Phiền có thể đã dính chiêu rồi. Mở ra Chính Nhất thiểm, huyết tuyến này tựa như ảo ảnh một mực truy kích Lâm Phiền.

Cổ Nham ngẩn đầu nhìn. Huyết vân và Bát Trận Đồ va chạm một chỗ, Bạch Mục và đối phương bắt đầu giao phong. Lâm Phiền bị huyết tuyến dây dưa, Diệp Vô Song cầm Pháp quyển có chút mờ mịt. Hắn đang chuẩn bị đi viên trợ cho Lâm Phiền, thế nhưng lúc này trúc kiếm của Phương Văn Kiệt đã đánh tan tám thanh hàn thiết kiếm, giết tới đây. Phương Văn Kiệt nói:

- Thiếu chưởng môn, chuyên tâm một chút, đối thủ của ngươi là ta, mà ta cho rằng ngươi không phải là đối thủ của ta.

- Vô Song, giúp Lâm Phiền trước.

Cổ Nham bay tới một câu, không hề sợ hãi mà đón đánh Phương Văn Kiệt.

Diệp Vô Song chuẩn bị ra tay, một đạo kiếm quang bay lên chém về phía Diệp Vô Song, Diệp Vô Song vô thức đem Pháp quyển hộ thân. Lúc này đã thấy kẻ khống chế phi kiếm phóng đến, hắn phun ra một ngụm máu bắn lên trên Pháp quyển, Pháp quyển lúc này liền ảm đạm không sáng. Một nam tử độ hơn ba mươi tuổi, đôi môi huyết hồng cười nói:

- Tiểu cô nương, đến đây, cùng thúc thúc chơi đùa nào.

Bạch Mục hô:

- Huyết Ảnh đại pháp có thể dơ bẩn pháp bảo, nhưng chỉ có hiệu quả nhất thời. Vô Song kéo dài thời gian, Pháp quyển có thể tự chữa trị.

Diệp Vô Song chân tay luống cuống hỏi:

- Kéo dài như thế nào?

Lâm Phiền hô:

- Chạy đi, ngu ngốc.

Nơi này kẻ có kinh nghiệm đối địch kém cỏi nhất chính là Diệp Vô Song, Bạch Mục thứ hai, Cổ Nham còn coi được, mà Lâm Phiền không thể nghi ngờ chính là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất.

Hắn một mực né tránh đạo huyết tuyến, chậm rãi đem huyết tuyến kéo ra khỏi chiến trường, tựa hồ đối phương khinh thường lấy nhiều đánh ít, nếu không huyết vân tăng thêm huyết tuyến hoàn toàn có thể bắt lấy Bạch Mục.

Ha ha, phát hiện ra ngươi rồi. Lâm Phiền dùng tư thế chạy trối chết để dụ địch, chật vật chạy tới chạy lui trong một khu vực. Kẻ sử dụng huyết tuyến là một nữ tử tầm ba mươi tuổi, khuôn mặt xấu xí, xương gò má cao, răng hô, chanh chua. Mắt thấy Lâm Phiền không có lực hoàn thủ liền mừng thầm trong bụng, buông lỏng cảnh giác. Thật không ngờ lại bước chân vào Tật Phong châm trận.

Châm trận không giống khiển châm. Thời điểm Lâm Phiền chơi đùa với Tú Hoa châm, hắn có thể điều khiển chính cây Tú Hoa châm nhưng lại có thể bố trí hai mươi bảy mũi Tú Hoa châm châm trận. Cho nên Tật Phong châm trận hiện tại không phải là hai mươi bảy mà là tám mươi mốt thanh.

Tám mươi mốt cây Tật Phong châm cùng nhau nổ bắn ra, uy lực cực lớn, không thèm đếm xỉa hộ thể chân khí mà xuyên qua. Ngoại trừ vô số miệng máu thì xấu nữ này còn bị Lâm Phiền chém xuống một cánh tay. Nếu như chỉ như vậy thì chỉ có thể gọi là ngoại thương. Xấu nữ hiển nhiên cũng biết điểm này, nàng chuẩn bị lui về sau để vận chuyển chân khí chữa thương. Thế nhưng Lâm Phiền lại đánh nhau một cách đa dạng chồng chất, ngay lúc xấu nữa chịu trọng thương, hộ thể chân khí tăng vọt phóng đến một tay, chộp vào bên trên huyết tuyến:

- Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết!

Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết có thấp kém không? Thấp thảm hại, những yêu thú kia thực lực không đáng nhắc tới, thế nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Phiền dùng đến liền thu được hiệu dụng. Thần thức song phương giao nhau, lẫn nhau không thể di động, chín đầu yêu thú xuất hiện bao vây lấy xấu nữ. Xấu nữ ngẩn người, sau khi hiểu rõ tình cảnh của mình liền tiến hành chém giết yêu thú. Lâm Phiền lại chơi xấu một chút, thần thức vừa động liền đem chín đầu yêu thú kia xoay người bỏ chạy. Thường xuyên sử dụng có thể lĩnh ngộ, sau khi lĩnh ngộ liền có thể khống chế yêu thú. Đương nhiên điều kiện tiên quyết chính là một kẻ địch phải dùng tới vài chục lần, liên tục bốn năm mỗi ngày đều phải đối địch với vài chục kẻ thủ.

Tuy chạy chậm, tuy tu vi thấp nhưng có thể tranh thủ một chút thời gian là được.

Xấu nữ vừa thét lên liên tục, vừa đuổi theo chém giết chín đầu yêu thú, yêu thú chạy chậm vô cùng, xấu nữ rất nhanh liền đem yêu thú giết chết hết, thần thức hai bên liền thoát ra.

Thân thể Lâm Phiền bị chấn khai, liền thúc giục chân khí Súc Thiên Tiểu Địa, hộ thể chân khí rất nhanh liền chạm vào huyết tuyến lần nữa:

- Cửu Chuyển Khốn Yêu quyết!

Lại là chín đầu yêu thú, đạo pháp thổ thiển, cách dùng cũng thô thiển nốt. Lại là một hồi, yêu thú bị diệt, thần thức hai bên lại tách ra. Lần này xấu nữ học thông minh, không chờ Lâm Phiền phát động thì đã thu lại huyết tuyến. Rồi sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống đất hôn mê.

Lâm Phiền lẳng lặng chờ đợi, vì cái gì xấu nữ hôn mê? Ha, đứt tay đó, lại thêm nhiều lỗ máu như vậy, thần thức bị kéo đi đối phó với chín đầu yêu thú thì làm gì có thể cầm máu, máu hết người vong. Bốn năm ở Âm Dương pháp trận làm gì có nhiều đấu pháp chính thống, cái gì có thể dùng thì dùng cái đó. Tật Phong châm có hiệu quả lấy máu, là thủ đoạn trọng yếu sống còn của Lâm Phiền thời kỳ đầu. Lâm Phiền đã sớm hoàn chỉnh thủ đoạn lấy máu của mình rồi.

Bình Luận (0)
Comment