Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 13 - Đoạt Bảo

Tiểu Đông Châu trong tên có một chữ tiểu, nhưng thật sự thì diện tích của nó so với Đông Châu còn lớn hơn mấy phần, bất quá Đông Châu nằm gần biển, hoàn toàn nằm ở hướng đông, chữ Đông trong tiểu Đông Châu hữu danh vô thực, nhưng nó lại nằm chếch về hướng đông, vậy nên nó mới được gọi là tiểu Đông Châu. Bên trong tiểu Đông Châu có hơn mười con sông, địa thế bằng phẳng, thuận lợi cho việc đồng áng, đồng thời nó cũng là kho lúa của cả thiên hạ.

Tiểu Đông Châu ba mặt bị nước bao quanh, mặt còn lại bị núi vây quanh, nó còn là lục địa tạo ra lương thực. Dưới thời đại loạn, vào lúc khói lửa can qua thì đây là nơi cần phải chinh phục cho bằng được. Thế nhưng qua mấy ngàn năm, dù cho khói lửa chiến tranh vẫn không ngừng, tiểu Đông Châu lại chưa một lần rơi vào tay giặc, ngoại trừ phong thủy vốn là nơi hiểm yếu thì thủy quân của tiểu Đông Châu cũng rất nổi danh.

Vừa đến tiểu Đông Châu liền có thể thấy sông lớn, trên sông có quân binh đang lái thuyền thao luyện. Hoàng đế Đông Châu từng ra lệnh thu thập năm vạn chiến thuyền đánh cá, được xưng bằng mỹ danh trăm vạn đại quân Đông Châu, mà tiểu Đông Châu bấy giờ chỉ xuất ra có năm ngàn binh thuyền đã có thể đánh tan toàn bộ quân binh Đông Châu. Cho đến bây giờ, Đông Châu cùng tiểu Đông Châu có quan hệ hòa thuận, song phương không xâm phạm lẫn nhau. Thế nhưng có ai biết được, dưới con sông lớn kia còn chất chứa bao nhiêu oan hồn?

Bạch Mục lên bờ, nhìn thủy quân đang thao luyện nói:

- Đây quả thật là binh hùng tướng mạnh.

Lâm Phiền hỏi:

- Ngươi cũng thấy được à?

- Uy vũ hùng tráng, tiến thối có chừng mực, nghe trống thì tiến, nghe chiêng thì lùi.

Lâm Phiền cười nói:

- Nếu ta là tướng lĩnh thủy quân thì chắc chắc sẽ không đem tinh binh đặt nơi đây. Vị trí này người lui tới rất nhiều, nói không chừng có gian tế của châu khác.

Bạch Mục nghĩ lại liền gật đầu:

- Có lý.

Đến chỗ không người, cả bốn đều thi triển thần thông, Cổ Nham dẫn đường hướng về phía Cửu Lang sơn mà bay tới. Bọn họ vừa rời khỏi, Tây Môn Suất cũng vừa đáp xuống đất, hướng mắt nhìn theo bốn chấm đen đang nhỏ dần phía chân trời, trong lòng hắn suy nghĩ một hồi, không biết hắn nghĩ gì trong đầu mà lại chậm rãi điều khiển vòng Càn Khôn bay theo nhóm người kia. Hắn vừa lấy lại được cổ kiếm, tuy đã lấy lại được thanh kiếm ghẻ nhưng cũng cũng không tránh khỏi một ngụm ác khí trong lòng. Đặc biệt, chuyện bị Quý Thủy Âm Lôi đánh lén lại mang đến cho hắn một chút lo sợ. Hắn không tin bốn tên này có thể xuất ra Quý Thủy Âm Lôi, nhất định có cao thủ ẩn giấu xung quanh, hắn liền một đường truy tìm tung tích kẻ đó, thậm chí là muốn nhìn xem đó là vị cao nhân nào. Vậy nên lúc này hắn không còn tâm tư đuổi theo Cung chủ nữa.

Nhìn theo hướng bốn người kia phi hành, Tây Môn Suất nghi vấn:

- Hóa ra là bọn chúng muốn đi đến Cửu Lang sơn sao? Ha ha, Cửu Lang sơn càng ngày càng náo nhiệt.

Trong lúc bốn người phi hành, phía nam bọn họ lại có một đội hình năm người đang đạp kiếm mà bay. Song phương ngày càng gần, cả đám liền dò xét lẫn nhau. Năm người này cũng ăn mặc theo lối đạo gia, thế nhưng Cổ Nham lại nhắc nhở:

- Chỉ sợ năm người này là tán nhân.

Tán nhân là một kiểu xưng hô đối với người không có môn phái tu chân, một ít người khinh thường chuyện khai sơn lập phái, số ít người khác là do rời bỏ môn phái tu chân của mình. Những người này và đồ đệ của họ đều được gọi là tán nhân. Tán nhân tuy cũng tu đạo nhưng chính hay tà lại khó phân định, không ít người vừa chính vừa tà, loại người này đều tùy tâm sở dục mà làm việc. Bọn họ không giống tà phái, nền tảng của tà phái chính là tà môn tâm pháp, thủ đoạn tu luyện cũng phi thường tà đạo. Nhiều tán nhân không vượt ra khỏi hai bên chính đạo cũng như ma đạo, nhưng do không có môn quy hay kỷ luật ước thúc nên phong cách hành sự của một số người khá giống tà phái. Đông Châu từng có một nơi được gọi là Khổ Vân động, Khổ Văn động Khổ Văn chân nhân có thu bảy người đệ tử, những đệ tử này tính tình quái đản, thích khiêu khích thích kiếm chuyện. Vân Thanh sơn lúc trước không thèm ngó tới, cho đến khi bọn họ thèm muốn pháp bảo của một vị tu chân từ Nam Châu đến Đông Châu, lấy nhiều khi ít, giết người đoạt bảo. Điều này làm cho Vân Thanh sơn tức giận, lập tức xuất cao thủ tiến đánh Khổ Vân động phủ, đem động phủ phá hủy, hơn nữa, ngay cả Khổ Vân chân nhân cùng bảy tên đệ tử đều bị giết chết.

Tán nhân thì bình thường, nhưng nếu như hành sự giống với tà phái thì cần phải bị loại trừ. Đây chính là nhận thức chung của tất cả các môn phái trên toàn bộ các châu.

Đầu lĩnh của năm người này là một đại hán phỏng chừng ba mươi, hắn bay đến gần bốn người, rất lễ phép chắp tay:

- Các vị đạo huynh hữu lễ.

Bốn người cùng đáp lễ:

- Đạo huynh hữu lễ.

Đại hán hỏi:

- Các ngươi muốn đi đến Cửu Lang sơn hay sao?

Cổ Nham gật đầu:

- Đúng vậy, các ngươi là ai?

Đại hán trả lời:

- Chúng ta chính là đệ tử của La Dương Sơn, ta là Lương Chân, phụng mệnh đi Cửu Lang sơn đoạt bảo.

Bạch Mục thấp giọng:

- La Dương Sơn có mười hai người đệ tử, tông chủ là La Dương chân nhân, tại Đông Châu cũng có chút tới lui với Vân Thanh môn chúng ta, ông ấy là một vị tán nhân chính đạo.

Lâm Phiền quan tâm hỏi:

- Đoạt bảo?

Lương Chân sững sờ:

- Sao, chẳng lẽ các ngươi không biết gì à?

Cổ Nham cũng ngẩn người:

- Chưởng môn nói…

-Chúng ta đương nhiên là biết rõ.

Nội tâm Lâm Phiền bắt đầu chửi bới, chưởng môn chết dẫm hãm hại đệ tử, đã biết rõ là Cửu Lang sơn có bảo vật xuất thế mà còn nói dối, nói Cửu Lang sơn có dị động gì gì đó. Có cần phải gạt người như vậy không? Ngươi nói có bảo vật xuất thế thì mọi người lại không đi à.

Chưởng môn: Ngươi nói đúng rồi đấy, ta cũng muốn nói thật rằng Cửu Lang sơn có bảo vật xuất thế, tất cả mọi người cùng nhau đi. Khi đến nơi, môn phái chúng ta liên hợp lại tranh đoạt bảo vật, vậy khi đoạt bảo thành công thì bảo vật đó phải phân cho ai đây? Không yêu cầu các ngươi đem bảo vật trở về chính là muốn cho các ngươi gặp nhiều người một chút, lịch lãm nhiều một chút đấy.

Đồng thời Lâm Phiền cũng tỉnh ngộ, tại sao Tây Môn Suất lại xuất hiện ở gần chỗ này đến vậy, hắn chắc chắn là vì bảo vật mà đến. Tính toán còn dư chút thời gian, hắn liền thuận tiện đem Cung chủ của Hạ Cửu Cung ra trêu ghẹo. Đậu xanh rau muống, Cung chủ này cũng đâu tốt lành gì, nàng từ Tây Châu, vượt đường xa vạn dặm đến tiểu Đông Châu tám chính phần chính là muốn đến chỗ đoạt bảo, nhưng lúc trước nàng lại không đề cập đến chuyện này.

Phật môn nói duyên số, đạo gia bàn tạo hóa, hai cái này đều như nhau. Cái gọi là đoạt bảo chính là có một vị cao nhân đo lường tính toán chỗ nào đó có bảo vật xuất thế, sau đó mọi người đổ xô đến đó tìm vận may. Về phần tình hình như thế nào thì phải xem tư chất của người đoạt bảo. Nếu như đa phần là người chính đạo vậy thì bảo vật về tay ai, những người khác liền cho chút thể diện. Nếu tán nhân chiếm đa số, vậy thì phải nói đến tu vi cùng danh tiếng của người đó rồi. Bởi vì khi đoạt bảo thường xảy ra tình huống hai môn phái tu chân vốn là tử địch của nhau chạm mặt.

Bảo cũng phân thành nhiều loại, loại thứ nhất là do tán tiên có tu vi cao lưu lại, thông thường đều có cấm chế bảo vệ, nhưng theo thời gian trôi qua, cấm chế kia dần mất tác dụng, bảo vật nhân cơ hội đó liền thoát khỏi cấm chế mà xuất hiện. Loại thứ hai là loại bảo bối của tự nhiên, dù chỉ là một khối sắt thường, ngày đêm hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, thiên địa linh khí cũng có thể là bảo vật, một ngày nào đó rảnh rỗi chui lên khỏi mặt đất. Loại thứ ba là loại tốt nhất, cũng là nguy hiểm nhất, nó là bảo bối cao cấp, được xưng tụng là địa khí hoặc thiên khí do thiên địa sinh nở. Bảo vật loại này đều có linh tính, trải qua trăm vạn năm tự mình tu luyện mà thành hình. Tất cả tu chân giả đều ham muốn loại bảo bối như thế này, nhưng để sở hữu được loại bảo bối kiểu này thì không những phải xem mặt mũi mà còn phải có bản lĩnh. Chuyện này cũng như huấn luyện ngựa vậy, ngươi cưỡi ngựa hoang, cưỡi đến khi con ngựa hoang ấy không còn cách nào thoát khỏi trói buộc của ngươi nữa, lúc bấy giờ nó mới đồng ý nhận chủ. Địa khí cũng giống như vậy, nó sẽ không cam lòng nhận chủ khơi khơi, đối với tu vi của nhóm người Lâm Phiền bây giờ, dù cho vô tình bọn họ có mặt ở địa phương có bảo vật xuất thế, thậm chí là có đụng tận mặt thì cũng không cách nào có thể lấy được bảo bối. Không những thế mà còn không biết có thể giữ được cái mạng nhỏ hay không.

Lâm Phiền nghe Lương Chân nói thế liền thầm nghĩ trong lòng: Dựa theo sách vở ghi lại thì đoạt bảo không thể quá nhiều người biết, thậm chí chỉ có một người hoặc một nhóm người mới biết rõ có bảo vật xuất thế. Hiện tại nhìn quanh một chút, không chỉ có người ở Đông Châu biết, mà thậm chí ngay cả Tây Châu ma giáo xa xôi vạn dặm cũng biết đến việc này. Chẳng lẽ là “địa thử”?

Hai môn phái hoặc hai người bởi vì thù hận mà chém giết nhau, kết cục thường là một chết một bị thương. Giả như người chết có bảo khí, mà lại là pháp bảo có cấp bậc cao, sau khi chủ nhân chết thì nó sẽ tạm thời hôn mê, thất lạc đâu đó trên chiến trường. Từ đó mà xuất hiện nghề “địa thử”, “địa thử” này không phải để chỉ một người hay một đám người, mà nó ám chỉ một loại hành vi. Ai cũng đều có thể trở thành địa thử, nhưng tất cả đều bị khinh thường như nhau, có một số người do thuận tiện, một số khác lại vì cưỡng cầu. Bọn họ tạo ra một trường chém giết, sau đó núp ở một bên chờ đợi đoạt bảo. Sau khi tranh đoạt, nếu có bảo vật thì có thể đến chợ tu chân năm năm tổ chức một lần mà trao đổi với người khác. Nếu như bảo vật mình khiến thích thú thì sẽ bế quan luyện hóa, tự mình sử dụng.

Bình Luận (0)
Comment