Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 29 - Dụ Dỗ

Lâm Phiền buồn bực, ý Tông chủ muốn nói chính là chỉ có Chính Nhất tông chúng ta mới là tu đạo chính thống, hết thảy tùy tâm, đánh được liền đánh, không đánh được thì đành chạy. Kiên trì cũng không cần cho lắm. Nhưng hiểu lại có thể không giống nhau, Lão Tử đề xuất vô vi, nhưng không phải là không làm gì cả, vô vi chỉ một loại thái độ có thể nắm, có thể buông. Không cần phải chủ động đem nguyện vọng của mình thực hiện cho bằng được, thiên đạo vô vi, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà làm, không thân không sơ, không kia không mình là vậy. Đối với đạo thống trị quốc gia, vô vi là chỉ thuận theo nhu cầu của dân chúng làm trọng điểm, rất ít người không đủ ý chí tháo vát có thể nhẹ nhàng hoặc nói là rất thuận lợi trị quốc.

Tông chủ tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Phiền:

- Có nhiều chuyện không thể cưỡng cầu được, giống như chuyện uống nước vậy, uống nước đối với con người là có ích, nhưng uống quá nhiều lại đưa người ta vào chỗ chết. Kiên trì cũng không phải là không đúng, buông bỏ cũng không sai, mấu chốt ở chỗ thuận hòa. Đây có thể xem như thái độ nắm chắc, điểm khác nhau lớn nhất giữa chúng ta với ma giáo chính là ma giáo tâm ý kiên định, nhân định thắng thiên, phản đi hòa thuận.

Lâm Phiền nghi vấn:

- Ai đúng ai sai?

Tông chủ nở nụ cười, cười một hồi lâu:

- Lâm Phiền, trên thế giới này không có đúng sai tuyệt đối, trời mưa đối với người trồng trọt là chuyện tốt, đối ngưới người phơi nắng ngũ cốc lại là chuyện xấu. Trời mưa quá nhiều đối với người trồng trọt lẫn phơi ngũ cốc là chuyện xấu nhưng đối với người ở địa phương khô hạn lại là chuyện tốt.

Lâm Phiền hỏi lại:

- Đây là Thiên đạo?

- Không, đây là Nhân đạo.

- …

Tông chủ ném quân cờ bay lên đầu Lâm Phiền:

- Thiên đạo, Địa đạo, Nhân đạo… không cần phải cười. Tông chủ ta tư chất có hạn, chỉ có thể lĩnh hội được Nhân đạo. Quy pháp của Vân Thanh môn cũng là Nhân đạo, không khinh thiện, không khinh yếu… dùng pháp mà thủ tâm. Mà Địa đạo chính là cảnh giới vạn pháp tự nhiên, nói đơn giản nhưng lại không có mấy người có thể lĩnh ngộ được. Về phần Thiên đạo? Ha ha, Đại La Kim Tiên cũng không tìm ra được Thiên đạo, xin hỏi có ai có thể hỏi Thiên?

Lâm Phiền cười hì hì:

- Sang năm Tử Trúc lâm mở cửa, Tông chủ có thể giải quyết vấn đề Nhân đạo rồi đấy.

- Xuất tướng.

Tông chủ một đầu hắc tuyết ra chiêu.

- Ý?

Lâm Phiền kinh ngạc hỏi:

- Tượng của ta đâu rồi?

- Giương đông kích tây.

Tông chủ mở bàn tay trái ra, rõ ràng trong tay lão chính là quân tượng bị mất của Lâm Phiền:

- Nghe quá nghiêm túc rồi… giống như Cổ Nham sư huynh ngươi kiên trì, hắn không biết có bao nhiêu thứ mất đi. Dự đoán một chút thì có thể bỏ qua rất nhiều rất nhiều. Đúng rồi, chốc nữa ta sẽ xuất môn, chưởng môn Tử Tiêu điện ở Trung Châu vũ hóa, lễ tân nhậm chưởng môn vài ngày sau sẽ tiến hành, thiệp mời đã phát đến Vân Thanh môn, chưởng môn kêu ta đi dự.

Các chưởng môn hoặc giáo chủ đại phái, nếu không có tình huống đặc thù thì không ly khai địa bàn của mình. Bởi vì chưởng môn nhận trách nhiệm thủ hộ địa bàn mình, ví như Vân Thanh sơn nếu gặp kẻ địch xâm lấn liền có thể phát động trận pháp hộ sơn, hoặc thậm chí là pháp trận cấm pháp ngăn địch. Những cái này chỉ có thể do chưởng môn phát động mà thôi.

Trừ đi chưởng môn, kế tiếp chính là tông chủ, đệ tử các tông phái rất nhiều, chỉ có tông chủ Chính Nhất tông là rãnh rỗi nhất, thuận theo tự nhiên, tông chủ Chính Nhất tông bị phái đi đại biểu cho Vân Thanh môn chúc mừng chưởng môn mới nhậm chức của Tử Tiêu điện.

- A!

Lâm Phiền tùy ý gật đầu nói:

- Xuất tướng.

Tông chủ nhìn bàn cờ hồi lâu:

- Ngươi có ba xe, bốn ngựa, sáu pháo… hai tướng.

- Đúng nha!

Lâm Phiền bình tĩnh nhìn bàn cờ.

- …

Tông chủ phát điên:

- Ta đã vạch trần ngươi.

Lâm Phiền nói:

- Ta dự bị thêm vài cái để ngươi giương đông kích tây đấy.

Cuối cùng Tông chủ thua, dựa theo quy ước ai thua rửa chén, Lâm Phiền nhẹ nhàng rời đi.

Lâm Phiền dõi mắt nhìn Tông chủ chân đạp một đóa hỏa diễm rời đi, rất muốn hỏi Tông chủ cái này có phải khống chế không những pháp bảo mà còn là pháp thuật nữa hay không. Nhiều năm như vậy, Lâm Phiền cơ hồ chưa thấy qua Tông chủ ra tay, mỗi lần hỏi thăm trình độ Tông chủ thì Tông chủ đều rất bình tĩnh mà trả lời:

- Cao hơn ngươi.

Có người nói nát nhất thì đồ đệ cũng có ba phần tay nghề của sư phụ, mà Lâm Phiền cảm giác mình không bằng nổi một phần tay nghề Tông chủ. Trương lão có nói cho Lâm Phiền biết, Lâm Phiền vốn không thích hợp thu luyện pháp môn của Tông chủ, nếu không thì đã sớm thu Lâm Phiền làm đồ đệ rồi.

Đại nạn của Trương lão sắp buông xuống, Tông chủ để cho hắn rời Vân Thanh sơn, lại tặng thêm một viên đan dược bảo vệ hắn nửa năm không chết. Trương lão muốn một lần về quê cũ. Hắn rời nhà đi vào lúc tám tuổi, đến bây giờ đã hai trăm lẻ hai tuổi rồi, có lẽ đã không còn ai quen biết hắn, nhưng với hắn mà nói thì cũng không cần, hắn chỉ muốn một lần đi xem mà thôi.

Chính Nhất tông trống trãi, chỉ còn lại mỗi một mình Lâm Phiền, nằm trên đám gạch ngói ở tông điện, Lâm Phiền vểnh chân nhìn ngó tinh không, bên người hắn chính là thanh Bảo Đao Lục Ngọc, hơi có cảm giác tịch mịch đấy. Trăm năm nhân sinh, người tu đạo càng dài hơn, không biết cuối con đường này tới đâu… Trương lão rời đi làm cho Lâm Phiền thêm một phần nhàn nhạt ưu thương.

Đột nhiên Lâm Phiền xoay người dậy quát hỏi:

- Ai?

Không có người tả lời.

Lâm Phiền đứng thẳng nhìn xung quanh:

- Là ai xông vào Chính Nhất tông ta, nếu không hiện thân thì đừng trách ta không khách khí.

Xong đời, Chính Nhất tông vốn có pháp trận hộ sơn nhưng mình lại không điều khiển được, chỉ biết là có người xâm nhập Chính Nhất tông, hơn nữa còn đang tiếp cận tông điện.

- Hắc hắc, là ta, còn nhớ ta không?

- Một bóng trắng tiêu soái từ điện bên cạnh bay lên, dừng lại trước mặt Lâm Phiền khoảng ba trượng, mở cây quạt trong tay ra, nhẹ nhàng huy động. Đây không phải Tây Môn Suất còn có thể là ai?

Lâm Phiền cười:

- Tây Môn Suất,ngươi thực muốn chết.

Tây Môn Suất lắc đầu:

- Tông chủ của ngươi đã đi đến tiểu Đông Châu, trận pháp hộ sơn của Chính Nhất tông ngươi lại thường xuyên thiếu tu sửa, đã sớm vô dụng rồi.

Tiểu tử này ẩn nấp có chút thời gian, định làm gì đây? Chính Nhất tông không có bảo bối gì đâu. Tây Môn Suất cười nhẹ:

- Không cần lo lắng, ngươi xem!

Tây Môn Suất lấy ra một cái giới chỉ.

- Càn Khôn giới?

Lâm Phiền nghi vấn.

- Ngươi nên biết túi Càn Khôn, Càn Khôn giới tài liệu luyện chế chủ yếu nhất chính là da của linh thú, Vân Thanh môn các ngươi tự giữ thanh cao, không ra tay với linh thú, vậy còn yêu thú thì sao.

Lâm Phiền chớp mắt:

- Yêu thú? Yêu thú ngàn năm?

- Yêu thú ngàn năm không chỉ có pháp lực cao thâm, hơn nữa còn vô cùng xảo trá, một mình ngươi đương nhiên không phải là đối thủ của nó, nhưng nếu thêm ta, chưa hẳn là không thể đánh cược có khả năng.

Lâm Phiền hỏi lại:

- Nói thẳng đi, ngươi muốn lừa gạt ta đi nơi nào?

Tây Môn Suất cười cười trả lời:

- Tuyệt địa mênh mông.

- Tuyệt địa mênh mông?

Đây chính là hang ổ của tà phái đấy, tà phái mấy trăm cái, lớn nhỏ đều ở trong đó, một mình tiểu đạo sĩ chính đạo đi vào, vậy thì không phải thiêu thân lao đầu vào lửa hay sao?

Tây Môn Suất nói:

- Ngươi đã biết là ta trộm Khấp Huyết kiếm của ma giáo đúng không?

- Đúng.

- Khấp Huyết kiếm là mắt trận của Thiên Ma Khấp Huyết trận, cũng không phải là bảo kiếm hay pháp bảo gì cả, muốn bố trí Thiên Ma Khấp Huyết trận cần rất nhiều thứ… nói như vậy.

Tây Môn Suất nghĩ một lát nói:

- Ngay lúc ta bày trận thì thật đen đủi, có người trộm đi Khấp Huyết kiếm của ta. Kẻ trộm Khấp Huyết kiếm hẳng là tà phái bài danh thứ mười trong tuyệt địa mênh mông: Tử Đồng môn.

Lâm Phiền biết rõ Tử Đồng môn, đệ tử Tử Đồng môn con mắt đều có màu tím, điểm lợi hại nhất của bọn họ chính là đôi mắt này, có thể trấn định tinh thần của ngươi, bọn họ liền ra tay đánh lén. Cái này tương đương với Định Thân thuật, bất quá Định Thân thuật còn có thể phá, thời gian cũng khá dài. Mà Tử Đồng Thất Thần thuật thì có thể đem ngươi tiến vào ảo giác, trừ khi ngươi phá giải được ảo giác còn không thì không cách nào bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment