Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 42 - Trong Trấn Thiên Quan

Bởi vì Tây Môn Suất bị ma giáo truy nã nên rất an phận, kéo theo Lâm Phiền đáp xuống đất bên ngoài Trấn Thiên Quan khoảng hơn bốn mươi dặm, sau đó thay y phục trở thành một tên mã phu.

Quan ngoại tuy khá nguy hiểm những vẫn có rất nhiều thôn xóm, trấn nhỏ. Thêm việc quan ngoại có dã sâm, hoàng kim các loại, sấm quan liền trở thành một loại hành vi rất lưu hành trong quan nội. Mà hoàng đế Tây Châu cũng đem những kẻ tù tội đi đày đến quan ngoại để khai thác hoàng kim, cho nên người trong quan ngoại cũng không thiếu, mà mỗi ngày người ra vào Trấn Thiên Quan cũng vô cùng nhiều.

Mã phu chính là một loại người trong đó, bọn họ đem hàng hóa từ quan ngoại kéo vào đến quan nội, rồi sau đó thủ thành Trấn Thiên Quan căn cứ vào quy định thu nạp thu nhập mà đánh thuế rồi cho đi, quan nội cũng có một số người đem vải vóc, đồ dùng buôn bán đưa ra quan ngoại, những việc này đều cần xe ngựa.

Tây Môn Suất đội mũ lên đầu, mặc áo vải xám, Lâm Phiền mặc lăng la tơ lụa, đội công tử mạo, trên xe ngựa sắp xếp và vận chuyện vải vóc, giống hệt như thiếu gia cùng hạ nhân xuất quan buôn bán vậy.

- Đã có hộ pháp Thượng Cửu Cung ma giáo, hơn nữa Trấn Thiên Quan còn bày trận, nhất định sẽ nhìn thấu được thân phận của chúng ta.

Lâm Phiền lo lắng, mình là đệ tử chính đạo lại đi cùng với Tây Môn Suất, vạn nhất ma giáo biết được, chất vấn Vân Thanh môn, tuy không đến mức nào nhưng tông chủ Tam Tam chân nhân có lẽ sẽ cho mình là dọa người.

Tây Môn Suất rất không cao hứng, mình muốn làm thiếu gia, nhưng Lâm Phiền cũng không muốn đi đánh xe, hai người liền đánh một trận Tuyên Hòa bài, Tây Môn Suất mặt đen sẫm cầm roi đánh xe tiến lên. Tây Môn Suất chẳng muốn trả lời câu nói của Lâm Phiền, hắn dùng Điên Đảo Càn Khôn thuật, viết trong tay Lâm Phiền một chữ cấm, trong vòng hai canh giờ sẽ không bị người tu chân phát giác, đồng thời, trong vòng hai canh giờ này Tây Môn Suất và Lâm Phiền cũng không cách nào thúc dục được chân khí, trở thành hai tên người bình thường.

Trấn Thiên Quan rất lớn và hùng vĩ, bởi vì Tây Châu lấy pháp gia tư tưởng để trị quốc nên trị an phi thường tốt, các binh sĩ đều biết điều, không vượt quá phận mình. Quan nội có rất nhiều người trải hàng ra buôn bán, mua bán chính là nhu cầu trao đổi thứ gì đó của quan nội và quan ngoại, tại Trấn Thiên Quan có dán hơn mười tấm bảng truy nã, Lâm Phiền cố ý phân phó Tây Môn Suất nhìn qua một chút, nhìn thấy bức họa truy nã Tây Môn Suất, treo thưởng tên này đến… ba lượng bạc.

- Ba lượng bạc?

Lâm Phiền ngồi trên xe cười bể cả bụng. Tây Môn Suất thì nghiến răng nghiến lợi:

- Rõ ràng là người tu chân, lại cấu kết làm tay sai cho triều đình, thật sự là tội ác tày trời. Bản soái sớm muộn cũng sẽ hồi ma giáo. Chúng ta đi thôi!

- Ta đói bụng.

Lâm Phiền sờ bụng.

Cái Điên Đảo Càn Khôn thuật này có một khuyết điểm, không chỉ có thể che dấu mình là một người tu chân mà còn có đủ các loại sinh lý bình thường của người bình thường. Tây Môn Suất bất mãn nói:

- Nhịn một chút!

Lâm Phiền đáp trả:

- Nhịn nửa canh giờ xuất quan, sau đó muốn ăn thì phải ăn không khí đến no bụng hử?

Lâm Phiền sau khi tích cốc, đem biệc ăn gió uống sương hết thảy gọi chung là ăn không khí.

- Chúng ta là người tu chân.

Vừa nói chuyện, ruột của Tây Môn Suất cũng nhún nhích phát ra tiếng vang. Tây Môn Suất bất đắc dĩ nói:

- Bên kia có tửu lâu, bất quá ta không có tiền.

- Xuất môn bên ngoài vậy mà không có tiền?

Lâm Phiền khinh bỉ, bất quá trong nội tâm đối với Tây Môn Suất xuất hiện nhiều hảo cảm hơn, Tây Môn Suất ăn cơm còn phải dùng tiền sao? Dùng một cái chướng nhãn pháp biến ra vài lượng vàng cũng rất đơn giản. Vân Thanh môn có quy định không thể hãm hại người thường, mà người ma giáo lại không khi dễ nhỏ yếu, đó là vì bản tính kiêu ngạo của bản thân.

Tửu lâu cách quan khẩu rất gần, tửu lâu chiếm diện tích rất lớn, tổng cộng có hai tầng, tầng một phần lớn là người vân du bốn phương bình thường, có đầy tớ người hầu. Lầu hai là một phòng rất trang nhã, dùng bình phong đem chỗ ngồi của mọi người che lại để ngăn cách. Bây giờ là giữa trưa, trong tửu lâu đầu người cả đống, tiếng nói chuyện ở lầu một, tiếng hét to, tiếng chơi đoán số làm cho cho người ta có cảm giác như đang ở trong một cái chợ. Lâm Phiền rất yêu mến hoàn cảnh này, trước chín tuổi hắn vốn yêu mến những nơi tập hợp, đi bộ hơn mười dặm chỉ vì muốn chen chúc đi chợ mà thôi, đi dạo cả một ngày mặc dù không xu dính túi.

Tây Môn Suất không ưa thích loại náo nhiệt như vậy, khẽ nhíu mày. Lúc này tiểu nhị tiến lên khom người:

- Công tử, mời lên lầu.

- Được!

Lâm Phiền gật đầu nói:

- Cho tên kia một chén cơm trắng với rau.

Ai? Tây Môn Suất còn đang nghi vấn thì tiểu nhị đã chỉ hắn qua một cái bàn lớn có người:

- Ngươi qua bên kia ngồi đi.

Tây Môn Suất nhìn quần áo của mình, nghiến răng nghiến lợi cười trừ:

- Thiếu gia, bà nội thiếu gia vừa mất, chúng ta nên ăn cơm nhanh một chút, xuất quan đi nhặt xác.

Lâm Phiền đánh một bạt tai lên mặt Tây Môn Suất:

- Bà nội ta là người cho ngươi nghị luận hay sao? Nói sao đi nữa, chết một bàn nội thì không phải còn mười bà nội khác sao?

Vẫn chưa có ai dám tát Tây Môn Suất, Tây Môn Suất nổi giận, chuẩn bị trở mặt, lúc này lầu hai có hai gã nam tử đi xuống, áo vải đeo đao, tựa hồ là người công môn, nhưng cổ áo và tay áo lại có hình nguyệt quang, đây chính là dấu hiệu của ma giáo. Sau lưng hai gã còn có một lão già, Tây Môn Suất nhẹ cúi đầu, trong nội tâm nghi hoặc. Hộ pháp Thượng Cửu cung cùng hai gã tinh anh đệ tử tại sao lại nổi lên hứng thú đi dạo tửu lâu thế này?

Người ma giáo không có chú ý tới Tây Môn Suất cùng Lâm Phiền đang đứng dưới lầu, một nam tử đi đến bên cạnh tiểu nhị thấp giọng nói:

- Nếu như trông thấy, lập tức đi báo cáo cho Trương tướng quân, tất có hậu tạ.

- Vâng.

Tiểu nhị thái độ rất cung kính, nhìn y phục những người này đều sẽ biết được thân phận của bọn họ, đây là mười người mà hoàng đế Tây Châu thân phái đến Trấn Thiên Quan. Còn vị lão giả kia chắc hẳn là khâm sai đại thần.

Kỳ quái, ma giáo đang tìm cái gì? Không đúng, phải là tìm ai mới đúng.

Chẳng lẽ biết rõ ta muốn đi qua Trấn Thiên Quan? Tây Môn Suất trong nội tâm nói thầm, ngồi trên bàn lớn.

Lầu hai người không nhiều lắm, hơn nữa còn rất yên tĩnh, thực khách trong này đều thấp giọng nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên có thể nghe được sau tấm bình phong có tiếng nữ tử cười yếu ớt. Lâm Phiền ra tay rất xa xỉ, đem một lượng bạc thưởng trước, cho nên tiểu nhị dẫn hắn đến một phòng rất trang nhã sát đường cái. Lâm Phiền chọn năm món ăn mặn… Mấy ngày nay ăn uống không khí đến phát ngán, ngẫn nhiên chỉ có thể bớt chút thời gian nấu súp rau cá dại gì đó, miệng nhạt muốn chết.

Sau khi món ăn thứ nhất được đưa lên, một già một trẻ tại lầu hai đàn hát. Bởi vì Tây Châu là nơi dùng pháp gia lý niệm trị quốc, thêm việc Trấn Thiên Quan là binh gia trọng địa, nên không có mấy chuyện du côn mạnh hơn ức hiếp thiếu nữ, vậy thì Lâm Phiền cũng không có cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Mặt khác, với tình trạng hiện giờ của Lâm Phiền cũng không có năng lực anh hùng cứu mỹ nhân, ngay cả Phật Đao Lục Ngọc cũng bị “Cấm”, đang nằm yên lặng trong xe ngựa.

Bên ngoài tửu lâu có chút động tĩnh, Lâm Phiền ngó đầu ra xem, chỉ thấy nhiều đội binh lính xuất hiện ở đầu đường, mỗi đội binh lính đều có người lĩnh đội, cầm trên tay bức họa, đang ghé từng nhà hỏi thăm. Rất nhanh, hai tên lính đã xuất hiện ở tửu lâu, một tên đẩsay bình phong ra, liếc nhìn Lâm Phiền, đem bức họa trong tay ra hỏi:

- Ngươi có nhìn thấy người này không?

Đây là một bức họa cô nương, tóc dài, mặt… ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn rất giống khuê nữ con nhà giàu bình thường. Người trên bức họa nếu nhưng biến ra râu tóc thì sẽ rất khó thông qua bức họa mà nhận ra. Bất quá Lâm Phiền chú ý một việc, nét vẽ trên bức họa còn chưa khô, hiển nhiên là vừa vẽ xong. Lâm Phiền lắc đầu:

- Không biết.

- Nếu như trông thấy lập tức bẩm báo. Hiểu chưa?

- Hiểu rồi.

Lâm Phiền gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment