Tây Môn Suất nói:
- Yêu hồ ngàn năm vì báo ân mà hủy thân, có nghĩa. Bách Nhãn Ma Quân vì yêu hồ ngàn năm mà phái đệ tử thậm chí là nguy hiểm tính mạng ra quan ngoại bắt người, hữu tình. Yêu hồ ngàn năm vì cầu mạng sống mà sát hại rất nhiều phàm nhân, đáng chết. Đây chính là thái độ của bản soái. Ngươi là đệ tử tà phái, việc này không can hệ gì tới ngươi. Nếu như ngươi là đệ tử Tử Đồng môn, tất nhiên là sư môn chi mệnh lên làm đầu. Ngươi là người chính đạo hoặc ma giáo, gặp phải tà nhân thì cần phải tiễn trừ.
- A!
Lâm Phiền lâm vào trầm tư.
Tây Môn Suất nói:
- Vân Thanh môn chiếm cứ Vân Thanh sơn phúc địa, tà nhân chỉ có thể sinh tồn bên trong tuyệt địa mênh mông, đều là người tu chân, có công bình hay không? Ngươi nói mình là chính, hắn là tà, mà hắn lại cho rằng cường giả vi vương, đó mới là công đạo thiên lý. Ta là người ma giáo, nhân định thắng thiên, nghịch thiên mà làm, cũng không phải là không có ai thành đại sự.
Lâm Phiền lắc đầu:
- Ta có chút ít hồ đồ.
Tây Môn Suất nói:
- Cần gì phải hiểu kỹ? Ngươi là đệ tử Vân Thanh môn?
- Đúng.
- Vân Thanh môn là chính đạo?
- Đúng.
- Vân Thanh môn không cho phép yêu nghiệt tà nhân mà giết hại bá tánh?
- Đúng.
Thật ra thì cái điều lệ này sau khi tà đạo đại chiến mới xuất hiện, lúc ấy có rất nhiều tranh luận, có vài người cho rằng sinh tử của bá tánh bình dân có quan hệ gì với bọn họ đâu? Cũng có người cho rằng, hộ ngược trừ cường vốn là chuyện phải làm. Cái đó và tà phái xâm lượt vốn bất đồng, lúc ấy mọi người đều là môi hở răng lạnh, đại biểu cho lợi ích của bản thân. Cuối cùng Vân Thanh môn định ra quy củ, không tham dự tranh đấu của dân gian, nhưng khi có tà nhân mà giết hại bá tánh thì phải động thân xuất hiện. Châu của ngươi có chiến tranh cũng không liên quan gì tới chúng ta, nhưng nếu như có người tu chân giết hại người thường, ta đây phải quản. Thái độ này kiềm giữ không ít môn phái, Lôi Sơn Nam Châu, Tử Tiêu Trung Châu, còn có Ma giáo ở Tây Châu nữa.
Tây Môn Suất nói:
- Vậy đơn giản, ngươi giết yêu hồ ngàn năm, cho dù nó đã viên mãn. Bất quá thì chuyện này không phải là thiên đạo, mà là vấn đề mà đệ tử Vân Thanh môn phải làm.
Lâm Phiền hỏi lại:
- Thiên đạo? Thiên đạo rốt cuộc là cái gì?
- Ha ha, nếu như ta biết rõ được đáp án này thì ta đã có thể đoạt lại Ma giáo.
Tây Môn Suất hứng thú nhìn Lâm Phiền:
- Hiện tại chúng ta thảo luận một chút, sau khi chúng ta bắt được yêu hồ ngàn năm, uy hiếp Bách Nhãn Ma Quân, sau đó lấy được đồ cần lấy thì có nên giết con yêu hồ này hay không? Giết, quá thất tín, không giết, lòng dạ đàn bà. Không biết tiếp tục sẽ có bao nhiêu người trở thành thuốc dẫn của yêu hồ.
Đậu xanh rau muống… Vấn đề này sao lại khó như vậy? Lâm Phiền phát điên, tựa hồ chọn như thế nào cũng không đúng, mình chỉ muốn làm một người tốt, nhưng vô luận là chọn thế nào thì mình cũng thành người xấu. Đại trượng phu không thể thất tín, nhưng buông tha cho yêu hồ lại là trợ trụ vi nghiệt.
Tây Môn Suất nhìn Lâm Phiền lo lắng hồi lâu mới cất tiếng:
- Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều. Bản soái thật cao hứng vì không nhìn lầm người, ít nhất thời điểm ngươi suy nghĩ cũng không có tính luôn da của yêu hồ. Một huyện ở Trung Châu có một câu chuyện như thế này, nơi đó có một huyện lệnh phi thường tốt, làm cho địa phương đó ca múa trong cảnh thái bình, dân chúng ấm no giàu có. Nhưng huyện lệnh này lại có hành vi tham ô, triều đình tra ra việc này, bẩm báo hoàng đế, lúc khâm sai đến, dân chúng vì huyện lệnh kia mà giải vây. Hiện tại cũng có ý tứ như vậy đấy, việc này dùng pháp dùng lễ mà nói, huyện lệnh kia cũng không thể tiếp tục làm quan, vốn chuyện rất dễ, nhưng mấy trăm người ở vùng khỉ ho cò gáy này nhờ có huyện lệnh mà trở thành một vùng no ấm dồi dào, đây là công lớn. Thêm chuyện dân tình ủng hộ, khâm sai rất khó hạ quyết định, vì vậy hồi bẩm hoàng đế.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Sau đó ra sao?
- Hỏi rất hay, vào lúc ấy thái tử Tây Châu, thái tử Đông Châu đang làm khách tại Trung Châu, hoàng đế Trung Châu bèn hỏi ý kiến của bọn họ. Tây Châu dùng pháp lý trị quốc, pháp bất dung tình, theo như luật pháp thì quan này nên giết. Đông Châu là vùng dùng Nho gia trị quốc, cho rằng có thể dùng lý để hiểu, dùng tình để xử, dân tâm có thể dùng, thiện lớn lao yên, ưu khuyết tương đương nhau, vẫn nên giữ lại chức quan, dùng lại sẽ có hiệu quả về sau. Trung Châu là tư tưởng Mặc Gia, thương ghét ngang nhau, hoàng đế Trung Châu cho rằng, có công cần được thưởng, có tội vẫn phải bị phạt. Cuối cùng vị huyện lệnh này bị xử tử dựa theo pháp luật của Trung Châu, đó là phạt, sau khi chết cho xây miếu thờ, ban thưởng họ hoàng đế, phong vương, đó là thưởng cho công lao của hắn.
Lâm Phiền như có điều suy nghĩ gật đầu:
- Mặc gia, Nho gia, Pháp gia đều không sai, chủ yếu là bản thân ngươi có quyết định gì.
- Vậy quyết định của ngươi là gì?
- Đầu tiên dùng tín, sau việc này, nếu có cơ hội liền tiễn trừ yêu hồ.
- Không sai! Các ngươi là người chính đạo, nói một làm một, nhưng lại khuyến khích các ngươi lịch lãm, chính là muốn cho đệ tử thêm nhiều trải ngiệm. Rất nhiều chuyện không phải trắng tức là đen.
Tây Môn Suất nói:
- Ngươi đã không có tâm ma, chúng ta có thể động thủ được rồi.
Hắn lo lắng Lâm Phiền lâm trận do dự mà thôi.
Lâm Phiền lắc đầu:
- Không ổn.
- Có gì không ổn?
- Cái Thúy Lục cốc này cách tổng đàn Tử Đồng môn trăm dặm, lại chỉ có một đệ tử thân truyền thủ vệ. Yêu hồ ngàn năm chắc chắn không chỉ có chính đạo muốn tiễn trừ nó, nó còn có da yêu hồ ngàn năm, chỉ sợ cũng có đệ tử tà phái thèm thuồng. Ngươi đã biết được tu vi yêu hồ ngàn năm tổn hao khá nhiều, hiện tại chỉ còn lại tu vi hai trăm năm, nhưng mà… ngươi biết thì tà phái phụ cận đây làm sao có thể không biết?
Có đạo lý, yêu thú ngàn năm cùng linh thú ngàn năm đều là hiếm thấy, lại là nguyên liệu để chế tạo túi Càn Khôn. Tây Môn Suất hỏi:
- Ngươi xem nên làm sao?
- Chúng ta nên tìm hiểu trước khi hành động.
…
Lâm Phiền và Tây Môn Suất đáp xuống giữa không trung phụ cận Thúy Lục cốc chờ đợi, Tử Dạ lập tức đi lên nghênh đón:
- Nơi đây là Thúy Lục cốc, các ngươi mau nhanh chóng rời đi.
Lâm Phiền nói:
- Truyền lệnh của giáo chủ, muốn đem một phong thư giao cho Bách Nhãn Ma Quân.
- Chưởng môn mới rời đi hôm qua.
- A.
Lâm Phiền kinh ngạc:
- Cái này… cái này làm sao cho phải đây? Ngày hôm qua chúng ta có hỏi đệ tử ở tổng đàn, hắn nói là ma quân đang ở Thúy Lục cốc. Vị tỷ tỷ này, có biện pháp nào không?
Tử Dạ lắc đầu:
- Chúng ta chỉ có thể đưa tin cho Ma quân nhanh chóng đến đây, không cách nào truyền lại tin tức.
Lâm Phiền nói:
- Việc này khẩn cấp, chúng ta tu vi còn thấp, Bách Nhãn Ma Quân tu vi cao thâm, tới lui Thúy Lục cốc thời gian cũng chỉ khoảng một chén trà.
- Hừ, ngươi cho rằng chưởng môn chúng ta là cái gì? Còn nghe theo sự điều khiển của ngươi hay sao?
Lâm Phiền cười làm lành giải thích:
- Không phải ta có ý đó, chỉ có điều chuyện này cực kỳ quan trọng, tỷ tỷ nếu có biện pháp kính xin giúp đỡ tiểu đệ. Nếu không tiểu đệ trở về bị hành hình là chuyện nhỏ, làm chậm trễ đại sự của giáo chủ sẽ không tốt.
Đại sự? Tử Dạ lắc đầu:
- Chúng ta đưa tin là khi phải chống đỡ kẻ thù bên ngoài, một khi có địch xâm lấn thì mở ra Thúy Lục Bình, có thể chèo chống một canh giờ, Ma quân có thể đuổi tới đây để ngăn địch. Không phải sinh tử thì không thể sử dụng, ngươi vẫn nên quay về tổng đàn lần nữa đi, chưởng môn chúng ta vốn rất có tâm, sẽ thay mặt các ngươi hướng về phía chưởng môn các ngươi nói vài tiếng, miễn trừ trách phạt.
- Xem ra chỉ có thể như vậy, đa tạ tỷ tỷ.
Lâm Phiền và Tây Môn Suất cáo từ rời đi.
Nguyên lai còn có cái pháp bảo này, Tây Môn Suất rất thông minh, hơn nữa kiến thức rộng rãi, lập tức hiểu rõ. Cái Thúy Lục Bình này chắc chắn là bảo bối của Bách Nhãn Ma Quân, bởi vì cùng yêu hồ hợp thể song tu nên yêu hồ cũng có thể điều khiển pháp bảo này, một khi kẻ thù bên ngoài xâm lấn, lập tức mở ra Thúy Lục Bình thủ hộ, đồng thời Bách Nhãn Ma Quân cũng có thể cảm ứng được Thúy Lúc Bình đã mở ra, lập tức bay tới ngăn địch hộ cốc. Hừ, Bách Nhãn Ma Quân này cũng có tình nghĩa đấy, cái Thúy Lục Bình nếu như dùng tại Thúy Lục cốc có thể nói là giết gà bằng dao mổ trâu, bảo bối như thế nên để lại tổng đàn, phòng ngừa có kẻ thù bên ngoài đột nhập mới đúng.
- Ây, tìm hiểu trước khi hành động rồi, sau đó thì sao?
Tây Môn Suất có chút bất đắc dĩ, mục tiêu chủ yếu là yêu hồ, tuy tu vi nó hao tổn nhiều nhưng cũng không phải dạng vừa đối mặt đã có thể nắm bắt được, một khi khởi động Thúy Lục Bình thì mình không cách nào có thể đột nhập được.
Lâm Phiền nói:
- Biết Phong Hỏa hí chư hầu không?
- Phong Hỏa hí chư hầu?
Tây Môn Suất hỏi lại.