Lâm Phiền mang Vụ Nhi tiến vào đại điện, nhìn trái nhìn phải, sách sách hai tiếng, toàn bộ mạng nhện và bui bặm trong đại điện đều bị thổi bay, tông chủ quả thật là lười không có giới hạn, chỉ có chỗ đặt mông trên ghế dựa của mình là nơi duy nhất sạch sẽ, cái chết của Trương lão đối với Chính Nhất tông có ảnh hưởng phi thường lớn. Lâm Phiền cảm thấy thật có lỗi nói:
- Tông chủ lười biếng, khiến ngươi chê cười rồi, thứ trên tường chính là môn quy, tông quy. Có cái có thể trái, có cái không thể.
- Ví dụ như?
Vụ Nhi nhìn chữ khắc trên tường nghi vấn.
- Nói ví dụ như quy định môn quy, sư huynh đệ trong lúc nói chuyện không thể có ác ngữ với nhau. Cho nên mắng chửi người khác nhất định không được, nhưng không nói là không thể ồn ào hoặc chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. Đương nhiên, người tu chân chúng ta đều có hàm dưỡng. Ngươi tự mình xem đi.
Lâm Phiền từ vách tường bên cạnh tìm được một quyển sách, tro bụi bên ngoài liền biến mất:
- Trước tiên ta nên đem da của bạch hồ ra luyện.
Lâm Phiền theo luyện phòng tìm ra được một cái luyện đài, tổn hao khí lực thật lớn mới có thể rửa ráy sạch sẽ cái quỷ này, rồi sau đó đặt ra bên ngoài địa điện, bắt đầu dựa theo những gì trong sách ghi lại mà vẽ pháp trận luyện túi Càn Khôn. Tam Tam chân nhân ngồi trên mái hiên đại điện nhìn, mở ra túi Càn Khôn của mình sau đó ném xuống vật gì đó:
- Bột hải thạch hai khối, hoàng kim năm lượng, thông thiên thảo một cây…
Lâm Phiền nhận đồ vật, vui vẻ nói:
- Tông chủ, ngươi chuẩn bị thật chu toàn quá.
Thân thể Tam Tam chân nhân khẽ dựa:
- Đi ra ngoài lịch lãm, đến cả túi Càn Khôn còn không có, ta nhìn không được, Lâm Phiền, ta muốn xuất môn một lần, ngươi không nên chạy loạn, sau khi trở về ta có lời muốn nói cùng ngươi.
- A!
Lâm Phiền cũng không hỏi Tam Tam chân nhân ra ngoài làm gì, dù sao có hỏi thì Tam Tam chân nhân cũng có trả lời đâu mà.
Bố trí pháp trận, sau đó đem toàn bộ tài liệu trong sách ghi lại ném lên trên luyện đài, rồi sau đó ngồi vào trong trận, bắt đầu vận chuyển chân khí khu động pháp trận, pháp trận lập tức có linh quang chớp động. Cái gọi là chế tạo pháp bảo thì các môn phái đều có ít nhiều các công thức chế tạo, dựa theo tài liệu cần thiết được ghi lại trong sách, rồi sau đó thông quá pháp trận cố định, phương pháp cố định, hoàn thành xong thì pháp bảo cơ hồ không khác nhau quá lớn, nhiều nhất là bởi vì phẩm chất tài liệu cao thấp mà có chút ích chênh lệch. Tỷ như phương pháp luyện chế túi Càn Khôn vậy, dùng bột hải thạch, luyện ra được Càn Khôn giới, dùng tinh hải thạch sẽ luyện ra được Càn Khôn liên, dùng thiên tầm bố luyện ra chính là túi Càn Khôn. Vật phẩm chủ chốt quyết định phẩm chất, vật phẩm chủ yếu nhất để luyện túi Càn Khôn chính là da yêu thú hoặc linh thú, còn có thêm hai khối hắc bạch huyền thiết trăm năm. Da linh thú năm trăm năm vẫn có thể dùng, nhưng hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều. Nếu có hai ngàn năm vậy thì không gì có thể tốt hơn.
Tài liệu đã đầy đủ hết, luyện chế rất nhanh, bất quá vẫn cần thời gian nửa canh giờ, linh quang trên luyện đài biến mất, một cái giới chỉ ngân sắc nằm lẳng lặng trên luyện đài. Kế tiếp thì cần phải có thời gian, căn cứ vào phẩm giai Càn Khôn giới bất đồng mà người luyện hóa cũng bất đồng, tổn hao thời gian và tinh lực tiến hành tâm luyện, làm cho bảo vật nhận chủ.
Lâm Phiền đang chuẩn bị đi lấy Càn Khôn giới, một giọng nữ truyền đến:
- Phích Lịch Chấn Quang Quyết.
- Vô Song chết tiệt.
Lâm Phiền đánh về phía Càn Khôn giới, bắt hụt rồi.
- Hắc hắc!
Thanh âm đắc ý của Diệp Vô Song truyền đến:
- Đây là Càn Khôn giới đó nha, Lâm Phiền, cho ta mượn chơi hai ngày đi.
Song nhãn Lâm Phiền quang manh đại thịnh:
- Mượn cái đầu ngươi ấy, chờ ta luyện hóa xong thì ta sẽ cho ngươi mượn.
- Quỷ hẹp hòi, nghe nói ngươi không có việc gì nên ta cố ý vụng trộm chạy đến nhìn ngươi đấy.
Diệp Vô Song nhìn về phía cửa địa điện:
- Oa, Chính Nhất tông các ngươi rốt cục cũng có đệ tử thứ hai rồi à? Cơ mà sao nhìn giống bánh bao vậy?
Con mắt Lâm Phiền trở lại bình thường, tiến lên cầm lấy Càn Khôn giới:
- Hỏi cái rắm. Vô Song, nghe nói ngươi được thăng làm hộ pháp Tử Trúc lâm, có pháp bảo gì thì tặng ta hai túi cũng được, ta không ngại nhiều đâu.
- Mới nhận chức hộ pháp, sự tình quá nhiều, phiền muốn chết ấy. Có vài đệ tử thấy ta trẻ tuổi, không phục, không chịu sự quả giáo của ta…
Lâm Phiền nhìn thấy Diệp Vô Song muốn kể khổ liền vội vàng nói:
- Giới thiệu một chút, Diệp Vô Song, tả hộ pháp Tử Trúc lâm, Vụ Nhi, đệ tử thứ hai của Chính Nhất tông.
- Vụ Nhi? Ngươi họ gì?
Diệp Vô Song hỏi.
Vụ Nhi đáng thương, bởi vì nhìn thấy Diệp Vô Song xinh đẹp mà cảm thấy mình kém cỏi, lại bị Diệp Vô Song hỏi một câu như chọc đao vào tim nữa. Vụ Nhi ảm đạm lắc đầu:
- Ta không biết.
Diệp Vô Song nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền thấp giọng nói:
- Ngươi nói nhiều thật đấy.
Diệp Vô Song rất thông minh, vội vàng xin lỗi:
- Có lỗi với Vụ Nhi sư muội, kỳ thật ta cũng không biết ta họ gì, đần độn, u mê lên Vân Thanh sơn, sư phụ ta nói ta họ Diệp, vậy ta liền liền có họ Diệp. Không đúng, Lâm Phiền, Chính Nhất tông tông chủ không phải là nữ, cũng càng không có nữ trưởng giả, trong môn quy có quy định không được tuyển nữ đệ tử mới đúng chứ.
Lâm Phiền thấy Vụ Nhi muốn tránh đi, cắn răng thấp giọng hỏi:
- Ngươi không phải muốn hỏi gì sao?
- A, ta lại nói bậy rồi à, sư phụ thường nói, nói nhiều tất hớ, ta vẫn còn chưa nói nhiều lắm mà, làm sao nói sai hoài vậy nhỉ?
Diệp Vô Song chớp mắt nói:
- Lâm Phiền, lần này ta tìm ngươi là có chút việc.
- Hửm?
- Bạch Mục sư huynh đi tìm ta, nói rằng nên quan tâm Cổ Nham sư huynh một chút. Một năm nay Cổ Nham sư huynh vẫn một mực bế quan.
Người tu chân bế quan không có gì là không đúng, nhiều lắm là vì tu luyện pháp thuật nào đó hoặc muốn chữa thương nên mới bế quan. Cổ Nham mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ, có thể có cái đạo pháp gì đó khiến hắn bế quan lâu như thế à? Vân Thanh môn kiêng kỵ tu hành cấp cốc, có thuyết pháp dục tốc bất đạt, vậy xem ra, bế quan nửa năm có vẻ là hơi lâu rồi.
Lâm Phiền gật đầu:
- Đi, ta muốn đi dạo chơi Thiên Hành tông một chút.
- Ta vốn là vụng trộm chạy đến đây, đi trước nhá.
Diệp Vô Song cười hì hì vẫy tay với Vụ Nhi, Vụ Nhi nhấc tay để trước ngực dao động một chút, đưa mắt nhìn Diệp Vô Song rời đi, trong mắt tỏ vẻ hâm mộ. Xinh đẹp, sáng sủa, tu hành thành công, còn có rất nhiều bằng hữu. Lâm Phiền nhìn nhìn Vụ Nhi, cô bé này cô đơn đã quen, không thích hợp ở lại Chính Nhất tông, nếu như Diệt Tuyệt chân nhân Tử Trúc lâm có thể thu nhận nàng vậy mới là tốt nhất. Bất quá nhớ tới vẻ mặt nghiêm túc của Diệt Tuyệt chân nhân, Lâm Phiền có vài phần lạnh tâm, ngay cả Tam Tam chân nhân cũng không dám nói lung tung với Diệt Tuyệt chân nhân kia kìa.
Đương nhiên, Diệt Tuyệt chân nhân ngiêm túc chỉ là mặt ngoài, nếu không thì làm sao có thể khai sáng được Diệp Vô Song vốn khờ dại được, Diệp Vô Song vốn có tính nói nhiều, sau khi trở về liền cùng Diệt Tuyệt chân nhân hàn huyên vài ba câu, Diệt Tuyệt chân nhân thoải mái nói chuyện với Diệp Vô Song. Trong nội tâm cũng có chút nghi hoặc:
- Tam Tam chân nhân thu nữ đệ tử?
Cái này không hợp với môn quy, thông thường mà nói, nữ đệ tử chưa lập gia đình đều phải gia nhập Tử Trúc lâm, đây là tránh cho nam đệ tử trong lúc tu hành lại sinh ra tư tình, còn có quá trình sinh hoạt có một ít chuyện không tiện, cần phải có nữ trưởng giả chỉ đạo.
Ngày thứ hai, truyền lệnh đệ tử của đại điện đi đến trước Chính Nhất tông nói:
- Chưởng môn mời Tam Tam chân nhân, Lâm Phiền, Vụ Nhi đến trước đại điện.
Lâm Phiền đang ngồi luyện hóa Càn Khôn giới trả lời:
- Tông chủ không có ở đây.
Truyền lệnh đệ tử:
- Vậy thì mời Lâm Phiền, Vụ Nhi đến đại điện trước.
Thiên Vũ chân nhân muốn làm gì đây? Nội tâm Lâm Phiền nghi hoặc, tâm tình càng không yên, cùng Vụ Nhi bay về phía đại điện. Lâm Phiền trước hết hướng về phía các đệ tử nghe ngóng, phòng khách đại điện ngoại trừ chưởng môn Thiên Vũ chân nhân còn có tông chủ Diệt Tuyệt chân nhân của Tử Trúc lâm. Tiến vào đại điện xem xét, Diệt Tuyệt chân nhân quả nhiên là mặt chết, không có chút biểu tình nào, nếp nhăn trên mặt rũ xuống.