Tam Tam chân nhân chỉ vào Lâm Huyết Ca nói:
- Vĩnh viễn không được học theo hắn. Lâm Phiền ngươi phải nhớ cho kỹ, phàm nhân hoặc thậm chí là tu chân giả đều không có ai có khả văng vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió, không có khả năng không có gì ngăn cản. Hôm nay, chuyện thứ nhất chính là ta cho ngươi nhận thức người mà ngươi đã nhắc tới, Lâm Huyết Ca, cảnh giới cao, tu vi cao, đáng tiếc tâm trí yếu ớt, thành phế vật. Thứ hai, chờ ngươi đến Nguyên Anh, đem hắn giết đi, kiếm cũng đem đi đi.
Lâm Phiền cười khuyên:
- Tông chủ đừng nóng giận.
- Ta không có nóng.
- Có, ngươi rất tức giận.
Lâm Phiền gật đầu khẳng định.
- Ừm, đúng vậy, sao có thể không tức giận được. Sư phụ ta là truyền công trưởng lão, mở ra Chính Nhất tông, đáng tiếc, không được bao lâu thì vũ hóa. Ta liền trở thành đệ tử ký danh của chấp pháp trưởng lão. Đại sư huynh, chính là hắn, Lâm Huyết Ca, nhị sư tỷ chính là Thiên Vũ chân nhân, chưởng môn hiện giờ. Duy nhất chữ tình là nhìn không ra.
Tam Tam chân nhân xoay chuyển lời nói:
- Tây Môn Suất báo tang lại, thuận tiện còn nói ngươi thích một cô nương tên là Thượng Quan Phi Tuyết.
Lâm Phiền giận dữ:
- Tây Môn Suất thật bà tám.
- Cái này là chuyện tốt, điều đó nói rõ ngươi vẫn là nam nhân.
Tam Tam chân nhân nói:
- Ta không khuyên ngươi những thứ khác, chỉ là muốn nói ngươi biết một điểm, ngươi hiện tại mới lớn lên, tương lai trước mắt còn rất lâu, không cần bởi bất luận cái gì ngăn trở mà cam chịu, hoặc là biến thành hắn. Hắn đã quên, trừ ái thê của hắn, bên cạnh hắn còn có rất nhiều người quan tâm đến hắn.
Lâm Phiền nhíu mày:
- Tông chủ, ta có một chút không rõ, người tu đạo không phải thanh tâm quả dục, không màng danh lợi sao?
Tam Tam chân nhân hỏi lại:
- Mục đích của tu chân là cái gì?
- Tu chân có rất nhiều chỗ tốt, tỷ như sẽ không sinh bệnh, trường thọ, sau đó rất lợi hại, nói không chừng còn có thể thành tiên.
Lâm Phiền trả lời.
- Ha ha, nhiều dục vọng như vậy thì đòi thanh tâm quả dục cái gì nữa? Người vô dục vô cầu cũng không nghĩ đến chuyện thành tiên, vậy bọn họ làm gì? Bọn họ chỉ biết ngồi ngốc một chỗ, lẳng lặng suy tư. Sinh linh đồ thánh, bọn họ nghĩ là dĩ vạn vật vi sô cẩu. Đều là rơm rác, chính bọn họ cũng đâu khác là bao.
- Ta hiểu rồi.
Lâm Phiền hiểu rõ, Tây Môn Suất báo tang, nói kiến thức lần xuất môn này của mình. Lâm Phiền đối với thanh tu giả có nghi hoặc, bọn họ không màng danh lợi, vô dục vô cầu, không phải là cảnh giới chí cao của đạo gia sao? Tam Tam chân nhân liền mang Lâm Phiền đến chỗ này một lần, dùng ví dụ thực tế nói cho Lâm Phiền biết, hạng người gì sẽ trở thành thanh tu giả.
- Đầu tiên chúng ta là người, tiếp theo mới trở thành người tu chân, chúng ta có tình cảm thủ túc, tình cha mẹ, tình yêu nam nữ, tình sư môn. Có người nói muốn thành tiên thì phải bỏ xuống hết thảy, vậy thì ta làm tiên làm cái gì đây? Chẳng lẽ muốn biến thành gỗ mục đá tảng sao?
Tam Tam chân nhân xoay người nói:
- Có một câu ta không nói nhảm, chờ ngươi đến Nguyên Anh kỳ thì giết hắn đi.
- Ta làm không được.
Tam Tam chân nhân cười:
- Ngươi không phải đang cầm một cái pháp bảo của đệ tử Tử Đồng môn tên gọi là Tử Dạ hay sao?
Lâm Phiền trả lời:
- Diệt tà nhân thuận tay cầm bảo và giết người vô tội đoạt bảo, ta cho rằng chúng không giống nhau.
Tam Tam chân nhân gật đầu:
- Không sai, ngươi đối với yêu hồ ngàn năm kia có ý kiến gì không?
Lâm Phiền nghĩ một lát:
- Có tình có nghĩa nhưng thương thiên hại lí.
- Ta hiện tại có điểm yêu mến Tây Môn Suất.
Tam Tam chân nhân cười:
- Chúng ta đi thôi.
Câu phía trước đúng là bình phán Lâm Phiền trong chuyến lịch lãm lần này, Tam Tam chân nhân cho rằng chuyện này rất tốt, Lâm Phiền qua rất nhiều chuyện đã biểu hiện ra được ý nghĩ của mình, cái nhìn của bản thân.
Lâm Phiền bay lên, đuổi theo Tam Tam chân nhân:
- Tông chủ, còn Cổ Nham sư huynh.
- Cổ Nham! Đó là một phiền toái.
Tam Tam chân nhân khẽ thở dài:
- Vô cùng chấp nhất, hắn đang cường tu kiếm độn thuật. Bởi vì Trương Thông Uyên tạo ra tiền lệ Kim Đan ngự kiếm, hắn cũng muốn đột phá Kim Đan ngự kiếm. Người trẻ tuổi kia cảm thấy phụ thân hắn có lỗi với Vân Thanh môn, hắn muốn vì Vân Thanh môn làm thật nhiều việc để đều bù tổn thất. Hắn đã muốn luyện thì ngươi không nên đi làm phiền hắn, nếu hắn xác thực có thể luyện ra thì tốt, việc này chưởng môn đã hiểu rõ trong lòng.
- Ừm, biết rồi.
Lâm Phiền nhìn xuống dưới, vẫy tay:
- Bạch Mục!
Ở lưng chừng núi có một bóng người bay lên, lên tới trước mặt Lâm Phiền:
- Diện kiến Tam Tam chân nhân.
- Ừm, các ngươi nói chuyện đi.
Tam Tam chân nhân gật đầu rồi rời đi.
Bạch Mục gặp được Lâm Phiền có chút mừng rỡ nói:
- Vô Song báo cho ta ngươi không chết, lúc ấy ta liền muốn đi nhìn ngươi, đáng tiếc phải làm việc cho tông phái, không có biện pháp thoát thân.
Lâm Phiền hỏi:
- Làm việc? Việc gì vậy?
- Sửa trận!
Bạch Mục ngẩn đầu nhìn ngọn núi nói:
- Trên núi Thái Thanh có thanh tu giả, có nhiều thần binh bảo khí, để đề phòng kẻ cắp giết người đoạt bảo nên đã bố trí bảy đạo cấm chế tại Thái Thanh sơn, Tam Môn trận pháp. Cho ngươi xem đồ tốt.
- Cái gì vậy?
Lâm Phiền hiếu kỳ.
Bạch Mục lấy từ trong bọc hành lý ra là cờ nhỏ chín mặt nói:
- Cái này gọi là Huyền Hoàng Hàn Băng kỳ, vật này do một vị hảo hữu ở Đông Hải tặng cho tông chủ ta, cũng là một vật đặt cược trong trò chơi đấy, ta thắng nhất nên lấy được. Cái kỳ này có thể bố trí Huyền Hoàng trận, Hàn Băng trận, vô cùng diệu dụng, ta rốt cuộc đã có thể không cần tử thủ trên mặt đất để ngăn địch. Lần sau đi lịch lãm ta sẽ không cản trở gì nữa rồi.
Hai người cứ thế nói chuyện phiếm, gặp lại sau cửu biệt, hết sức thân mật, lúc này Lâm Phiền nghĩ đến một chuyện liền hỏi:
- Thanh Nguyên tông các ngươi không ra khỏi cửa cũng biết hết chuyện thiên hạ, có biết ao đầm sương mù trong tuyệt địa mênh mông không, còn có một lão thái thái tên là Thứu Vụ nữa.
- Ao đầm sương mù biết rất rõ, bên trong có chướng khí, chính là hoàng tuyền dưới địa phủ tiết ra, không phải Trúc Cơ viễn mãn thì khó có thể đi qua nơi này. Về phần Thứu Vụ, ta chưa từng nghe nói qua, ngươi có thể nói kỹ càng thêm một chút không?
Lâm Phiền đem tướng mạo của Thứu Vụ ra hình dung, sau đó lại giới thiệu Vụ Nhi. Bạch Mục nghe xong cũng hiểu được có chút quái dị, nếu nói Thứ Vụ kia không quan tâm Vụ Nhi thì bà ta sẽ không truyền thụ Thái Sơ tâm pháp cho nàng, cũng sẽ không cứu Lâm Phiền, chỉ là muốn Lâm Phiền đem Vụ Nhi rời khỏi ao đầm sương mù thôi. Nếu nói Thứu Vụ quan tâm Vụ Nhi, vậy sẽ không quất roi và trách phạt Vụ Nhi, cũng sẽ không thể làm như không trông thấy ghẻ lở trên người Vụ Nhi.
Bạch Mục trầm tư hồi lâu:
- Ta khẳng định mình chưa từng nghe nói, cũng chưa từng thấy những gì có quan hệ với người tên Thứu Vụ này, nhưng ngươi nói Vụ Nhi toàn thân ghẻ lở, còn sinh ra mủ do vở ra, không đến nơi đến trốn, ta cảm thấy có điểm ấn tướng. Hinh như vào thời điểm mấy năm trước, ta đi tu sửa pháp thận ở Ẩn Tiên tông, một vị cung phụng Thanh Nguyên tông tựa hồ có nhắc qua.
Lâm Phiền mừng rỡ:
- Ta lập tức đi tìm tông chủ xinh lệnh thông hành.
Bạch Mục lắc đầu:
- Hắn đã vũ hóa rồi… Lâm Phiền, ngươi yên tâm đi. Trưởng bối Thanh Nguyên tông biết thì nhất định sẽ có trong sách vở, ta sẽ lưu tâm điều tra giúp ngươi việc này.
Lâm Phiền giật mình gật đầu:
- Đúng nha, các ngươi đều là con mọt sách không ra khỏi cửa mà.
Bạch Mục lác đầu:
- Không, ta từng đi qua tiểu Đông Châu.
- Được, rất giỏi đó.
Bạch Mục cười ha ha nói:
- Lâm Phiền, đem toàn bộ quá trình ngươi đi tuyệt địa mênh mông kể lại ta nghe, ta muốn ghi chép lại.
- A? Cái sử sách này có phải tên là Lâm Phiền Du Thương Mang không?
- Quá khó nghe, không bằng kêu Du Thương Mang là được rồi.
Lâm Phiền căm tức, Bạch Mục mỉm cười:
- Ta có là trà ngon đây, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.
Nhân duyên của Lâm Phiền không được tốt lắm, sau khi được Bạch Mục dẫn vào Thanh Nguyên tông, tuy đã tìm tòi rất nhiều nhưng cũng không thể tìm được sách vở nào ghi chép về Thứu Vụ, nhưng Lâm Phiền lại rất nhanh chóng thân quen với sư huynh đệ Thanh Nguyên tông. Trong đó còn có mấy tay thích đánh cược, Lâm Phiền tại Thanh Nguyên tông mở ra một sàn đấu Tuyên Hòa bài, mọi người đùa nhau phi thường cao hứng, cuối cùng đệ tử đánh bạc của Thanh Nguyên tông đều bị trách phạt, mà Lâm Phiền bị tông chủ Thanh Nguyên tông trục xuất khỏi Thanh Nguyên sơn.