Ca này khá khó, Tam Tam chân nhân thầm nghĩ: Lâm Phiền đối với Thượng Quan Phi Tuyết là hữu tình, đối với Tuyết Nhiêu lại là dục, tình chuyển dục là bình thường, nhưng để dục chuyển sang tình thì chưa hẳn có thể thành được. Không thể, Lâm Phiền không thể cầu hôn, cùng với Dương Tuyết Nhiêu tu sửa trận pháp cũng không thích hợp. Dương Tuyết Nhiêu này tựa hồ không ghét Lâm Phiền, hai người cẩu thả làm việc, lại không muốn lấy cô nương người ta, đây chẳng phải là làm hỏng sự trong sạch của người ta sao? Hơn nữa Lâm Phiền vừa mới viên mãn Trúc Cơ, đang tìm kiếm cánh cửa Kim Đan, lúc này mà để sắc dục chiếm tâm thì đối với tu vi là đại bất lợi.
Tam Tam chân nhân nói:
- Lâm Phiền, mười ngày sau, Thừa Phong chân nhân ở Đông Hải thành làm thọ trăm tuổi, có đãi thiết yến ở Đông Hải thành. Hắn và ta cũng coi như có một đoạn giao tình, ta vốn định tự mình đi, nhưng đang tu sửa trận pháp nên ta khó lòng đi được. Ngươi giúp ta đem lễ vật đến cho hắn đi.
Lâm Phiền nghi vấn:
- Chúc thọ trăm tuổi?
- Ai cần ngươi quản.
Tam Tam chân nhân nói:
- Ngươi chuẩn bị một chút rồi lập tức đi ngay.
- Lập tức? Vội thế à?
- Cứ quyết định như vậy.
Tam Tam chân nhân rất bá đạo quyết định.
- Ngươi phải đi Đông Hải?
Dương Tuyết Nhiêu sững sờ, nàng cũng không biết mình có thích Lâm Phiền hay không, bất quá nàng biết rõ là không ghét hắn, không yên lòng, hy vọng có thể ở chung chút ít thời gian, không ngờ Lâm Phiền lại muốn đi. Tử Trúc lâm chỉ mở ra năm ngày, chẳng lẽ phải đợi năm năm nữa sao? Bất quá Dương Tuyết Nhiêu chỉ là hơi hảo cảm mà thôi. Trời sinh nàng có tính tình phóng khoáng, nói:
- Vậy ngươi đi đường chú ý một chút, nghe nói Đông Hải có rất nhiều yêu thú.
- Cáo từ!
Nam nhân đối với tình rất nhớ, sẽ nhớ tới giọng nói, dáng điệu, nụ cười của người ta. Nhưng đối với dục, trí nhớ lại chỉ bảo tồn ở vị trí nào đó trong nháy mắt. Tam Tam chân nhân là người từng trải, hiểu rõ vong tình khó, vong dục lại phi thường dễ dàng. Quả nhiên Lâm Phiền vừa rời khỏi Vân Thanh sơn đã không còn phần bạo động như trong Hàn đàm nữa rồi.
Lần này Lâm Phiền đi làm cho Vụ Nhi đợi không năm ngày, nội tâm vạn phần thất lạc, về sau mới biết được là tên này bị phái đi Đông Hải, cũng không phải là có tình ý với người khác hay bỏ quên mình gì gì đó, nội tâm cũng trở nên thoải mái. Sau khi Tử Trúc lâm đóng cửa, Vụ Nhi cũng chính thức bái sư, trở thành quan môn đệ tử của Diệt Tuyệt chân nhân, cùng Diệp Vô Song trở thành sư tỷ muội.
…
Đông Hải vô ngần, tiên sơn vô số, Đông Hải và Nam Hải đều là địa phương mà tán tu thích nhất, tuy kém xa động tiên như Vân Thanh sơn hay Tử Tiêu điện, nhưng vẫn coi như là một nơi rất tốt để đi.
Thừa Phong chân nhân cũng không thể coi là chân nhân, trước kia hắn là đệ tử Vân Thanh môn, sau này tu hành thành công, tại Đông Hải tìm được một tòa tiên đảo, cáo với chưởng môn, ly khai Vân Thanh môn, trở thành một vị tán nhân. Tu hành tại Đông Hải mấy chục năm, gặp phải tai nạn trên biển liền ra tay cứu trợ một số người, một bộ phân lưu lại trên đảo, bái Thừa Phong chân nhân làm sư phụ, trước mắt nơi này đã có hai ba mươi người.
Trên Đông Hải cũng có một danh môn đại phái: Bồng Lai sơn. Bất quá Bồng Lai sơn không đặt chân lên lục địa, cho dù là đại chiến tà đạo ba trăm năm trước cũng không không có bất kỳ trợ giúp gì. Đạo tông phân làm hai, một loại là Chính Nhất giáo, giống như Vân Thanh môn vậy, không cấm việc lấy vợ sinh con, loại khác chính là Bồng Lai sơn Toàn Chân giáo, Bồng Lai sơn không chỉ cấm việc kết hôn sinh con, hơn nữa chỉ được ăn gió ăn sương. Bồng Lai sơn đoạn dâm cầu chân, độc thân tu luyện Thanh Tĩnh đạo pháp. So sánh một chút, Vân Thanh môn và Tử Tiêu điện tục khí quá nặng nề.
Không chỉ có Bồng Lai sơn, tại mười hai châu cũng của một hệ của Toàn Chân, bất quá trong tà đạo đại chiến, bọn họ cũng không gia nhập chính ma minh quân. Theo như Tam Tam chân nhân nói, bọn họ càng có tiên khí lại càng thêm ích kỷ. Bất quá so với thanh tu giả là hoàn toàn bất đồng, đệ tử Bồng Lai sơn là khống dục đoạn dâm, mà không phải là vô dục vô cầu.
Lâm Phiền lạc đường, Đông Hải không giống như lục địa, không có vật tham chiếu nào cả, nhìn trái nhìn phải đều là biển rộng mênh mông, chỉ có thể dựa theo bắc đẩu thất tinh vào ban đêm để chỉ đường. Thêm việc tứ phía là nước biển, không chổ nào mượn lực được, chỉ có thể hao phí chân khí dừng lại ở không trung, đợi trời tối mới có thể tiến về phía trước. May mà lúc bình minh gặp được bốn gã đệ tử Bồng Lai.
Bồng Lai sơn ở phía đông nam, mà giao đảo lại ở hướng đông bắc, Lâm Phiền vừa thấy đệ tử Bồng Lai liền biết mình đã lạc được, bất đắc dĩ tiến lên. Nhóm đệ tử Bồng Lai này có hai nam hai nữ, nhìn thấy Lâm Phiền bay tới cũng nghỉ chân chờ đợi. Trong tay nam tử đầu lĩnh có một cây phất trần, đem phất trần vung mạnh lên cánh tay trái, đi đầu chào:
- Cư sĩ mạnh giỏi?
Người Toàn Chân không thừa nhận mình là người xuất gia, chỉ xưng hô cư sĩ mà không xưng bằng đạo huynh. Cả hai cũng khá khác nhau, người hệ Toàn Chân trong lúc giúp nhau chỉ xưng đạo hào, không xưng tên. Mà người Chính Nhất giáo mặc dù có đạo hiệu, nhưng đều gọi thẳng danh tự.
- Bốn vị đạo trưởng hữu lễ, ta là đệ tử Vân Thanh môn, muốn đi giao đảo, chẳng may bị lạc đường trong mưa gió.
Nam tử đầu lĩnh lấy ra một vật nhỏ đặt trên tay, vật này là một chiếc xe ngựa nhỏ, trên đầu mã phu có một cây kim đồng hồ:
- Đây là xe chỉ nam (Thời điểm Xi Vưu đại chiến có nói đến xe chỉ nam). Cư sĩ có thể dùng để định vị.
Nói xong, tay nhẹ nhàng hất qua, xe chỉ nam rời khỏi lòng bàn tay, chậm rãi bay đến trên tay Lâm Phiền.
- Đa tạ.
Lâm Phiền chắp tay.
- Vô lượng thọ phúc!
Bốn gã đệ tử Bồng Lai hoàn lễ, sau đó rời đi.
Theo như sách vở ghi lại, bốn người này hẳn là tuần tra binh, vậy thì suy ra Bồng Lai cách nơi này không xa cho lắm. Vì cái gì phải cần tuần tra binh? Bởi vì biển rộng vô ngần, bên trong biển sâu có yêu thú hung ác, có vài yêu thú thậm chí đã đạt đến tuổi thọ vạn năm. Bất qua yêu thú có tu vi càng cao lại càng rời xa lục địa, đảo nhỏ, ở tại sâu bên trong viễn hãi, nhưng cũng có chút ít yêu thú quấy phá gần biển.
Ngoại trừ yêu thú, trong biển còn có các loại bảo bối, như con trai sản xuất ra trân châu vậy, bản thân chúng có linh tính, thêm việc ngày đêm hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, có thể hóa thành các loại hình thái. Cho dù là người tu chân, đối với biển rộng cũng có chỗ sợ hãi. Đã từng có bốn gã cao nhân giới tu chân tính việc rời bến, dò xét biên giới của biển, nhưng sau khi tiến vào viễn hải thì không chút tin tức. Nghe đồn bọn họ gặp được tiên nhân trong biển, đắc đạo thành tiên, môn nhân của bọn họ cũng lục tục rời bến dò xét, nhưng tất cả đều một đi không trở lại.
Lâm Phiền dựa vào thất tinh bắc đẩu, sao Hôm và xe chỉ nam để định vị vị trí giao đảo. Đi được nửa đường thì phong vân đột biến, sấm sét vang dội, mưa to gió lớn đột ngột kéo đến. Lâm Phiền vốn định xuyên lên mây để bay, nhưng mây đen bít bùng, vô cùng nồng đậm, bên trong còn xuất hiện cả tia chớp lẫn tiếng sấm, Lâm Phiền thử nghiệm một lần, xông vào trong mây, nhưng một tia thiên lôi bổ tới, vội vàng né tránh, không dám thử lại.
Lâm Phiền chỉ còn có thể bay thấp, vốn nghĩ rằng gió biển rất lớn, lôi vân này sẽ nhanh chóng tán đi, nhưng không ngờ phiến lôi vân này càng tụ càng dày đặc, thiên lôi ẩn chứa bên trong vô cùng nhiều.
Lúc Lâm Phiền cảm thấy buồn bực, một tia chớp thô to từ trong mây đánh xuống, đánh vào trong biển, nước biển lập tức văng lên tứ phía, tia chớp không có chướng ngại ngăn cản, xông thẳng vào trong biển. Một tiếng rên rĩ vang lên, một con giao long phá nước mà ra, chỉ cách mười trượng trước mặt Lâm Phiền, nó cao trên trăm trượng, giương nanh múa vuốt, hướng về phía lôi vân rít gào không ngừng.
Lâm Phiền vội vàng đảo ngược trúc kiếm, một mảng lôi điện dày đặc như tấm lưới từ bên trong lôi vân vọt đến, bao trùm vài chục mẫu. Lâm Phiền thầm rủa xả, muốn chết tới nơi rồi. Lúc này đã thấy vô số cột nước nhanh chóng bắn lên, đụng vào lưới lôi điện, mạnh mẽ đem lôi võng đánh lại trong lôi vân.
Hơn mười tia thiểm điện công kích giao long, khắp người nó liền lọt lên khí lam sắc, Lâm Phiền mặc dù cách xa giao long, nhưng bị hộ thể chân khí thổi đến liền liên tiếp thối lui về sau. Hộ thể chân khí của giao long phân ra hơn mười đạo phản kích tia chớp, song phương vừa tiếp xúc thì lôi điện cũng dần tản đi. Giao long cuồng ngạo đứng trong biển, vẫn hướng về phía lôi vân rít gào như cũ.