Tam Tam chân nhân có chút buồn bực:
- Đúng, vì muốn biết rõ chuyện này nên chưởng môn, Diệt Tuyệt chân nhân và ta đều đã điều tra tất cả sách vở ở Thanh Nguyên tông, cũng nhờ hữu hộ pháp tìm đọc sách vở ghi chép của Tử Tiêu điện, nhưng mà tất cả đều không có ghi lại điều gì. Chưởng môn cũng đã truyền thư cho Ma quân ma giáo, nhờ Ma quân kêu người tuần tra, xem xem có ghi chép nào liên quan đến việc này hay không. Kỳ thật muốn Vụ Nhi khôi phục dung mạo vô cùng đơn giản, chính là kêu nàng bế quan mười ngày, dựa theo Vân Thanh tâm pháp nhất mạch, phế bỏ tu vi bản thân, vậy thì có thể phế bỏ tà thuật. Thiên tính nữ nhân là thích đẹp, Diệt Tuyệt chân nhân có phần do dự, không biết nên đem chuyện này nói vơi Vụ Nhi hay không, nàng lo rằng Vụ Nhi sẽ vứt bỏ tu vi. Vụ Nhi đã qua mười tám tuổi, nếu như phế bỏ tu vi luyện lại từ đầu chỉ sợ sau này sẽ không cách nào viên mãn Trúc Cơ.
Lâm Phiền chợt nhớ tới Oánh Oánh, Oánh Oanh năm nay mười bốn tuổi, tuy đã bỏ lỡ thời gian lúc chín tuổi để luyện khí, nhưng vẫn chưa hoàn toàn phát dục, căn cốt thanh tịnh, dùng đan dược vẫn có thể bù đắp được. Mà căn cốt Vụ Nhi thì đã cố định…
Lâm Phiền hỏi:
- Vậy thì có nói hay không?
- Nói thì đương nhiên sẽ nói, chỉ là Diệt Tuyệt chân nhân muốn mời ngươi đi thông báo.
- Vì cái gì chớ?
Lâm Phiền nghi vấn hỏi:
- Diệt Tuyệt chân nhân là sư phụ Vụ Nhi, dù Vụ Nhi là phế nhân nhưng một ngày là thầy, xuống đời là mẹ, Diệt Tuyệt chân nhân đi nói mới đúng chứ nhỉ.
- Ngươi không biết à?
Tam Tam chân nhân hỏi lại.
Lâm Phiền hỏi ngược:
- Biết cái gì?
Quả nhiên, Tam Tam chân nhân nói:
- Diệt Tuyệt chân nhân lão bà nương này là trong nóng ngoài lạnh, nói không nên lời.
- Vậy bả tàn nhẫn đá ta đi nói chuyện tình này với Vụ Nhi?
Lâm Phiền ngẫm lại:
- Thôi được rồi.
…
Lâm Phiền được giấy phép đặc biệt tiến vào Tử Trúc lâm, tìm Vụ Nhi, Lâm Phiền cũng không có vòng vo, mà quả thật hắn cũng không biết vòng vo thế nào, đành phải trực tiếp đem tình huống của Vụ Nhi ra nói một lần:
- Biện pháp duy nhất chính là tự phế tu vi, nhưng hiện tại nếu như phế tu vi, chỉ sợ trong tương lai, tu vi của ngươi rất khó có tiến triển, nói không chừng còn không thể Trúc Cơ.
Vụ Nhi đáp:
- Ngươi nói một vị cung phụng Tử Tiêu điện có nói qua, từng có người trúng tà thuật giống ta à?
- Đúng, nhưng đã là chuyện của ngàn năm trước rồi. Một vị sư trưởng Tử Tiêu điện có thu nhận nữ nhi của một vị hảo hữu làm đệ tử, vị hảo hữu này căn bản không biết vì sao nữ nhi của mình người đầy ghẻ lở. Vị sư trưởng kia tu vi rất cao, rất nhanh phát hiện ra nàng bị người ta hạ tà thuật lúc Trúc Cơ. Nàng kia không nguyện ý buông bỏ tu vi, tu vi nàng tiến triển rất nhanh, vào lúc ba mươi tuổi đã là một trong thập đại cao thủ Tử Tiêu điện lúc bấy giờ. Tuy nhiên, nương theo tu vi tăng lên thì toàn thân nàng cũng chảy mủ nhiều hơn, hơn nữa còn phát ra mùi tanh tưởi. Một ngày bỗng dưng nàng biến mất, chỉ để lại một phong thư, nói muốn đi tuyệt địa mênh mông một lần, muốn dò xét xem có cao nhân nào đó trong tuyệt địa mênh mông có thể phá tà thuật hay không. Từ đó về sau liền không có tin tức nào nữa. Mười năm sau, có tà nhân sử dụng pháp bảo của người đó, sư môn tụ tập một đám cao thủ tiến vào tuyệt địa mênh mông, bắt tên kia hỏi thăm, biết được là tên tà nhân này nhặt được pháp bảo trong hoang dã vào mười năm trước, tức là cô gái này đã chết mười năm về trước. Tuyệt địa mênh mông vào năm đó không có nhiều tà nhân, với tu vi của cô gái ấy, trừ khi xâm nhập vào pháp trận hộ pháp tà phái, nếu không thật khó có đối thủ. Nếu như xâm nhập vào pháp trận vậy pháp bảo này khẳng định sẽ bị người trong môn phái đoạt được, cho nên cái chết của cô gái này đến nay vẫn còn là điều bí ẩn.
Vụ Nhi lẳng lặng nghe câu chuyện:
- Vị tỷ tỷ ấy hẳn là vì dung mạo của mình mà bị người ta lừa gạt.
- Ừm, đây cũng là một suy đoán khá hợp lý.
Lâm Phiền gật đầu.
- Kẻ gian kia vi sao không cần pháp bảo của nàng? Tà nhân vì sao lại đi hại nàng?
- Có khả năng là thù oán chăng? Hoặc là có thù oán với phụ thân nàng?
Lâm Phiền sau khi trả lời hỏi:
- Vụ Nhi, tất cả sự tình đều đã kể với ngươi rồi, ngươi nghĩ nên làm sao?
Vụ Nhi trả lời:
- Ta rất cảm kích Thứu Vụ bà bà đã cưu mang ta, nhưng sống trong ao đầm sương mù ta cảm thấy không có gì vui, sau khi đi ra khỏi đó ta cũng không vui… Cho đến khi vào Tử Trúc lâm, tỷ muội xung quanh đối xử với ta rất tốt, sư phụ tuy không hay cười nhưng đối với ta cũng phi thường tốt. Không có gì để báo đáp, ta không thể vì dung mạo mà hủy bỏ tu vi, vạn nhất sư môn có việc, ta có một tấm thân xinh đẹp, dung mạo xinh đẹp, nhưng dùng vào việc gì được chứ?
Vụ Nhi hiểu rõ dung mạo là trọng yếu, cho dù ý trung nhân của nàng là Lâm Phiền không xem trọng dung mạo đấy, nhưng cũng khó có thể sống cùng người yêu mà toàn thân sinh mủ lại còn hôi tanh, hơn nữa còn là càng ngày càng nhiều. Nhưng Vụ Nhi nghĩ rất nhiều, có lẽ khôi phục dung mạo sẽ làm cho Lâm Phiền thân cận mình nhiều hơn nữa, nhưng nàng lại cho rằng như vậy là quá ích kỷ, mình bái nhập sư môn, lại cho sư phụ mình một tên phế nhân… Quyết định như thế nào, thời điểm Lâm Phiền giới thiệu tình huống thì nàng đã hạ quyết tâm rồi.
- Nói rất hay, phải uống cạn một chén lớn.
Lâm Phiền lấy ra hai có hồ lô rượu, lại lấy ra một bàn món ăn.
Vụ Nhi khuyên bảo:
- Lâm Phiền, tuy không tích cốc đối với Trúc Cơ có ảnh hưởng không lớn, nhưng mà nhìn xa một chút, chậm rãi sẽ chìm sâu, có thể là đại bất lợi.
Lâm Phiền cười:
- Không có ghi chép nào xác định tích cốc sẽ không có lợi cho tu chân mà, yên tâm, ngươi nhìn ta uống cũng được.
Lâm Phiền uống, hỏi Vụ Nhi tình hình sinh hoạt ở Tử Trúc lâm, Vụ Nhi rõ ràng đã sáng sủa hơn rất nhiều, có hỏi có đáp, nghe ra được, vô luận là đệ tử Tử Trúc lâm đối với Vụ Nhi nóng hay lạnh thì cô nàng này cũng đều ôm lấy thái độ cảm tạ. Nơi này và nơi nàng sinh hoạt mười bảy năm thật đúng là thiên đường và địa ngục. Bởi vậy Lâm Phiền đối với Thứu Vụ càng thêm hồ nghi, vì vậy hắn cẩn thận hỏi thăm đôi chút.
Hiểu biết của Vụ Nhi rất có hạn, chỉ biết Thứu Vụ luôn ở trong sương mù, mỗi tháng đều xuất môn một lần, có khi ba ngày, có lúc năm ngày. Hỏi tu vi của Thứu Vụ, Vụ Nhi chỉ có thể trả lời, có lần có người xâm nhập vào ao đầm sương mù, thân hình Thứu Vụ biến mất trong nháy mắt, nhìn xung quanh không thấy, những thứ khác thì Vụ Nhi không biết.
Lâm Phiền cáo từ, xa xa trông thấy Luyện Kiếm cốc, cũng không đi chào hỏi, ra hỏi tông môn, được đệ tử thủ vệ đồng ý, xem như đã ly khai Tử Trúc lâm, muốn đi vào lần nữa thì phải có sự chấp thuận. Tam Tam chân nhân nghe Lâm Phiền hồi báo xong, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.
Lâm Phiền mới vừa vào Kim Đan, bế quan ba ngày, cẩn thận nghiên cứu liền thấy được Trúc Cơ và Kim Đan bất đồng, trước khi bế quan Lâm Phiền có hỏi nhưng Tam Tam chân nhân không đáp, chính là muốn Lâm Phiền tự mình đi ngộ.
Có chân ý, nguyên thần ứng. Ba hợp làm một, thể xác và tinh thần ngươi trong hư vô sinh ánh sáng, thủ trung đón nhân cái có từ cái không. Tiếp theo cần rèn luyện, hóa tựu tử kim sương linh khiếu sinh tuệ quang, tính hiện diệt bụi tình. Giống như dạ minh châu vậy, không chỗ nào không sáng tỏ, hư tính hoá thật, nhân tâm biến thành đạo tâm. Nếu không có thần hỏa rèn dũa, đá thô sao có thể thành sắt?
Thông thường mà nói, Kim Đan phân làm hai loại là tính và mệnh. Tu tính vốn là cũng cố tâm tĩnh, đối với cảnh giới tăng lên có chỗ tốt rất lớn. Tu mệnh là nói luyện hóa tinh thần, kim đan chủ khí, tu vi cường đại, khống chế đạo thuật pháp thuật uy lực sẽ bội tăng. Tu tính không tu mệnh sẽ giống như thanh tu giả vậy, vạn kiếp khó nhập thánh. Tu mệnh không tu tính thì đúng là có dao nhưng dùng không tốt.
Kim Đan phân tính mệnh, tu tính hay tu mệnh? Đây là vấn đề mà các đại môn phái tu chân, kể cả tà phái, phật môn đều muốn biết đáp án. Ngược lại, người có tư chất bình thường, biết mình khó phát triển, họ lại dễ dàng quyết định hơn. Bất quá Vân Thanh môn đều không ủng hộ việc chỉ tu tính không tu mệnh, tuy như thế có thể sống lâu, cảnh giới cao, nhưng trăm được không đủ một mất, cuối cùng dễ trở thành thanh tu giả.