Lâm Phiền đang suy nghĩ thì một đạo thiểm điện từ Lôi Quang xích bổ thẳng về phía Tuyệt Sắc, Lâm Phiền đã sớm ném hạt đậu xung quanh Tuyệt Sắc, điểm đậu thành binh, một hạt đậu hóa thành binh lính bị thiểm điện bổ thành bụi phấn. Lâm Phiền hô:
- Hòa thượng, ngươi mau lên.
Du Phong Lang cười:
- Không bằng ngươi khuyên hắn từ bỏ siêu độ, các ngươi tự bảo vệ mình còn muốn khó khăn, hơi sức đâu phân thân chiếu cố hắn?
Tuyệt Sắc khẩn cầu:
- Tỷ tỷ, ngươi tha cho ta đi, ta cùng mấy tên này không chung đường, chỉ cần ngươi thả ta, ta liền giúp ngươi giết bọn chúng.
Du Phong Lang đáp:
- Cái Lôi Quang xích ấy cũng không phải do ta làm chủ, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Lôi Quang xích? Lôi điểu, Lôi xà? Tà Phong Tử linh quang chớp động:
- Cái thứ này không gọi là Lôi Quang xích đâu, nó là Canh Tân Vô Cực xích.
Du Phong Lang có chút kinh ngạc:
- Biết được không ít đấy.
- Đây không phải đồ của ngươi.
Tà Phong Tử ngẩn đầu nhìn Vô Cực xích, trong lòng hoảng hốt:
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ là hắn? Ngươi dùng giao dịch gì để khu động Vô Cực xích?
Lâm Phiền buồn bực:
- Hắn là ai, Vô Cực xích là cái quỷ gì?
- Vô Cực xích chính là tiên khí, canh tân vi kim, vô cực ý chính là vô cùng vô tận, xích này một khi phát động thì trừ khi hôn mê, chủ nhân chết hoặc là điều khiển, nếu không sẽ không dừng lại.
Tà Phong tử ném một đạo hỏa công hướng về phía Vô Cực xích:
- Xích này dựa vào linh khí mà động, không người điều khiển, nếu không chúng ta đã sớm hóa thành bụi phấn rồi, mau đánh diệt nó đi.
Lâm Phiền dùng Phi Hỏa Lưu Tinh đạp nát Vô Cực xích, truy vấn:
- Hắn là ai?
Tà Phong Tử vậy mà lại tránh không đáp:
- Du Phong Lang, ngươi đúng là tự mình tìm chết, tự nhận có đạo hạnh hai ngàn năm, vậy mà dám dùng Vô Cực xích. Ngươi làm sao đạt thành giao dịch?
Thần sắc Du Phong Lang có phần ảm đạm, thở dài:
- Năm trăm đồng nam đồng nữ.
Tà Phong Tử cười khanh khách:
- Ngươi thật không sợ thiên đạo tuần hoàn, báo ứng vị lai? Bản thân ngươi là yêu thú, tu vi hai ngàn năm, lại đi kéo dẫn ma đầu kia, còn xuất ra năm trăm đồng nam đồng nữ làm tế phẩm, chỉ sợ thiên kiếp của ngươi ít ngày nữa sẽ đến.
Du Phong Lang cả giận đáp:
- Muội muội của ta ái mộ phàm nhân, có sai, nhưng nó chưa bao giờ hại ai, người tu đạo các ngươi không phân tốt xấu, đem nó đánh chết, còn lột da lấy đan. Thù này không báo oán khí ta không tan.
Tà Phong Tử nói:
- Hắn còn đáp ứng với ngươi sẽ hủy Thanh Bình, diệt Thắng Âm?
Tuyệt Sắc và Lâm Phiền nghe khúc hiểu khúc không, đồng thanh hỏi:
- Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
- Hỏi cái rắm ấy, trước tiên diệt cái cây thước ghẻ đó trước. Lâm Phiền, hộ pháp cho ta.
Tà Phong Tử quát:
- Thiên Hỏa Phần Thế!
Vô số hỏa diễm xuất hiện trong không trung, tạo nên biển lửa khổng lồ, đồng loạt tấn công về phía Vô Cực xích.
- Móa, làm sao để hộ?
Lâm Phiền dở khóc dở cười, mình đã chống cự Lôi xà tấn công Tuyệt sắc, giờ còn phải hỗ trợ cho Tà Phong tử, còn có Lôi điểu, Lôi ưng… Lâm Phiền nói:
- Ngươi hộ pháp đi.
- Cút, ta với ngươi ai ngưu hơn?
- Ta ngưu hơn ngươi.
Lâm Phiền lách mình đến bên cạnh tà Phong Tử, Phật Đao Lục Ngọc đánh về phía Vô Cực xích, tia chớp bổ lên thân đao, phật đao không phải vàng không phải bạc, cứ thế vững trãi đánh tới Vô Cực xích.
Tà Phong Tử nổi giận:
- Có thủ đoạn này sao không dùng sớm?
Lâm Phiền đáp:
- Có cần giải thích không?
Đem nện lên đống cát của Du Phong Lang, có chổ quái nào tốt chớ? Cái thanh đao ghẻ này không sát sinh, bất quá dùng để đập bể Vô Cực xích vẫn còn rất tốt đấy.
…
- A di đà phật!
Tuyệt Sắc siêu độ cho quỷ tân nương, một bên xua tan độc khí trong cơ thể, một bên chấp tay thành hình chữ thập:
- Vị tỷ tỷ này, ngươi đã có thiện niệm trong lòng, vậy sao không buông tha ân oán này?
Du Phong Lang hỏi lại:
- Ta có thiện niệm?
Tuyệt Sắc đáp:
- Vừa rồi nếu như ngươi đánh ta, hoặc là ta siêu độ thất bại, hoặc là ta chết.
Du Phong Lang cười trả lời:
- Ta thấy ngươi còn được mắt, cố ý lưu lại cái mạng chó của ngươi đấy.
Tuyệt Sắc gật đầu:
- Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt, tỷ tỷ đây có thể phân biệt, nên nghe theo.
Tà Phong Tử mắng lớn:
- Con lừa ngốc chết tiệt, nàng ta đánh không chết, mau tới đánh cái Vô Cực Xích này mau.
- Đánh không chết?
Tuyệt Sắc nghi ngờ, hắn hết sức chuyên tâm siêu độ Quỷ tân nương, không chú ý tới chuyện Du Phong Lang dùng pháp môn gì. Bản thân Du Phong Lang công nhược thủ cường, ba người một khi liên thủ thì nàng ta khó có thể công kích hữu hiệu, nhưng thần sắc nàng tựa hồ không quá quan tâm, rất nhanh, Vô Cực xích đã bị ba người liên thủ đáng nát, Lôi điểu gì gì đó toàn bộ biến mất. Vô Cực xích rớt xuống đất, cùng với những cây thước thường không có gì khác nhau.
- Làm sao bây giờ?
Ba người Lâm Phiền tụ tập một chỗ, Lâm Phiền nói:
- Nàng ta đánh không chết chúng ta, chúng ta cũng đánh không chết nàng, vậy đánh mần răng?
Du Phong Lang cười nói:
- Đúng vậy, không thể đánh bại ta thì các ngươi sẽ không rời khỏi được trận này.
Lâm Phiền nói:
- Cao thủ Thắng Âm tự cùng Thanh Bình môn vừa tới, ngươi cũng không đi được.
- Cho nên ta không muốn gây khó dễ cho các ngươi.
Du Phong Lang nói xong, cát trên mặt đất dần biến mất, trận pháp cũng biến mất theo, bầu trời hiện ra một vòng minh nguyệt, Du Phong Lang nhẹ nhàng bay đi.
Lâm Phiền cùng Tuyệt Sắc nhẹ thở ra, mà sắc mặt Tà Phong Tử lại ngưng trọng:
- Các ngươi có biết Canh Tân Vô Cực xích là của ai không?
Lâm Phiền hỏi:
- Ai?
- Tà Hoàng!
Tà Phong Tử nghiêm mặt trả lời.
- Tà Hoàng?
Tà phái chỉ có duy nhất một người vượt qua tiểu thừa chi kiếp, người đó chính là Tà Hoàng. Năm trăm năm trước, chưởng môn Vạn Tà môn: Tà Hoàng, một mình nhất thống mênh mông tuyệt địa, là minh chủ tà phái, với khí lực của mình mà vượt qua tiểu thừa thiên kiếp, nhưng lại mất đi thân thể cùng một hồn một phách, chỉ có thể phiêu lãng trọn đời tại mênh mông tuyệt địa. Thiếu đi sự lãnh đạo của Tà Hoàng, các tà phái bên trong mênh mông tuyệt địa vì tranh chức minh chủ mà phát sinh đánh nhau. Cuối cùng do chưởng môn Vạn Tà môn làm minh chủ, cũng là chưởng môn Vạn Tà môn dùng hiệu lệnh minh chủ mà tấn công mười hai châu. Đáng tiếc rằng hắn không thể nào so sánh được với Tà Hoàng, tà phái tuy đánh vào mười hai châu nhưng đều tự tư tự lợi, kết quả là xâm lấn thất bại, rồi sau đó mênh mông tuyệt địa đều không nghe theo minh chủ nữa, tất cả môn phái đều làm theo ý mình.
Lâm Phiền nói:
- Tà Hoàng không phải đã biến thành du hồn rồi sao?
- Đúng, nhưng Tà Hoàng vẫn còn sống.
Tà Phong Tử nói:
- Tà Hoàng từng bế quan suốt mười năm, trong mười năm đó đã luyện được một môn pháp thuật gọi là đoạt xá, có thể tự đem hồn phách bản thân đưa vào thân xác người khác, chiếm lấy thân thể. Phương pháp này chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng đối với Tà Hoàng mà nói chính là có thể sống lâu hơn trăm năm. Phương pháp Tà Hoàng dùng để đối kháng với tiểu thừa chi kiếp, nhưng không ngờ đã qua được tiểu thừa chi kiếp nhưng bởi vì luyện đoạt xá mà thiên hồn cùng phách của hắn yếu ớt vô cùng, không những thân thể bị hủy mà còn mất luôn thiên hồn và phách, không cách nào đoạt xá, chỉ có thể phiêu lạc bên trong mênh mông tuyệt địa.
Tuyệt Sắc tiêu hóa một hồi rồi nói:
- Vậy thì có thể nói là chỉ cần Tà Hoàng tìm được thiên hồn cùng phách là có thể sống lại?
- Đúng!
- Làm sao có thể tìm được mấy thứ này?
- Bởi vì thiếu thốn phách nên Tà Hoàng không cách nào trao đổi cùng vạn vật, trừ khi… Trừ khi hắn đem thần thức của mình đặt vào bên trong pháp bảo, giống như Vô Cực xích. Có được Vô Cực xích, tu vi đủ cao, lúc thử luyện hóa Vô Cực xích thì có thể giao tiếp với thần thức của Tà Hoàng. Tà Hoàng vốn là kẻ rất giỏi về mê hoặc nhân tâm, nếu như ta đoán không sai thì trong vòng năm trăm năm đổ lại đã tìm được cách tìm lại hồn phách, Du Phong Lang đạt thành giao dịch với Tà Hoàng, dùng năm trăm đồng nam đồng nữ huyết tế… Cụ thể như thế nào thì ta không rõ.
Lâm Phiền nghi hoặc:
- Chuyện này ngoại trừ Tà Hoàng ra, các ngươi hẳn rất cao hứng.
- Liệt Hỏa giáo chúng ta căn bản không phải là tà phái, chính các ngươi cứng nhắc đem chúng ta liệt vào tà phái, lúc Tà Hoàng còn sống, bởi vì Liệt Hỏa giáo chúng ta không nhập minh nên công phá tổng đàn chúng ta, giết vô số môn nhân chúng ta, tổ sư gia do bất đắc dĩ nên mới nhập minh. Liệt Hỏa giáo chúng ta có huyết hải thâm thù với Tà Hoàng.
Tà Phong Tử cắn răng nói tiếp:
- Có thù không báo không phải là quân tử.