Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 93 - Bao Nhiêu Sầu

Trên Tử Tiêu điện, Tử Vân chân nhân nhìn các vị tông chủ quanh mình:

- Biện pháp thứ nhất, đem tám tông trở thành lệ thuộc trực tiếp Tử Tiêu điện, chỉnh đốn lực lượng Tử Tiêu, phát dương quang đại Tử Tiêu điện. Biện pháp thứ hai, phái cao thủ các phái tạo thành liên quân, đi Trung châu đòi nợ máu. Thanh Bình môn cũng đã dẫm lên đầu chúng ta, hôm nay lại giết thê tử của ta, có khả năng ngày mai bọn chúng sẽ giết con các ngươi, ân oán trăm năm với Thanh Bình môn cũng nên có một kết thúc.

Dưới chân núi Tiếp Khách sơn, Trương Thông Uyên lạnh nhạt:

- Lúc tu luyện, tông chủ từng nói với ta về tình yêu nam nữ, dục vọng nam nữ là kết tinh tu chân, giải được là tạo hóa, không giải được là kiếp số. Hiện tại ta phát hiện, hóa ra dục vọng quyền thế càng đáng sợ hơn.

Lâm Phiền đáp:

- Chưởng môn của ngươi có tâm dốc sức tạo thế mạnh của mình, cũng hiểu rõ tám tông vốn khó có thể lay động được, hắn vốn không sai, sai chính là ở chưởng môn tiền nhiệm, nếu như hắn chịu giao ra quyền chưởng môn thì sẽ không có việc như bây giờ. Bất quá, nếu như Tử Dương tông tiếp nhận chưởng môn, không sớm thì muộn cũng sẽ dẫn đến sự bất mãn ở các tông chủ. Ngươi nói không sai, đều là do quyền lực gây họa.

Trương Thông Uyên nghi vấn:

- Người tu chân không phải đều thanh tâm quả dục hay sao, tại sao còn muốn tranh đoạt quyền thế?

- Tại sao phải có tà phái?

Lâm Phiền hỏi ngược một câu, sau đó nói:

- Một cái thôn, mọi người vui vẻ hòa thuận. Lúc này có một tên quỷ lười, không muốn động tay động chân nhưng cũng không muốn đói bụng, vì vậy hắn phải đi trộm lương thực của người ta. Sau đó lại có người phát hiện đó là biện pháp dùng ít sức, vì vậy cũng bắt chước đi trộm. Người lao động chuyên cần mặc kệ, bọn họ khổ cực trồng lương thực như thế, ngươi là cái quỷ gì mà đi trộm? Vì vậy liền muốn phản kháng, người quen lười biếng cũng sẽ phảng kháng lại, lúc này lại cần hợp lực để đánh người xấu. Cái liên hợp kia cần có một thủ lĩnh, thủ lĩnh này có ích kỷ hay không? Mọi người đều ích kỷ, có nhẹ có nặng. Thủ lĩnh có quyền giúp cho đệ đệ mình không cần xuất thủ hay cố gắng làm ruộng, người khác lại phải xuất lực nhiều hơn, còn phải phòng ngừa cường đạo. Người khác nhìn thấy liền không vừa mắt, dựa vào cái gì đệ đệ ngươi lại không cần xuất lực nhiều? Lúc đó tất cả mọi người sẽ cảm nhận được chỗ tốt của quyền thế.

Lâm Phiền nói tiếp:

- Nếu như ngươi không phải người của Tử Dương tông, nếu như Tử Dương tông không trực tiếp thuộc phạm vi quản hạt của chưởng môn, liệu ngươi có thể tùy ý tiến vào Tàng Thư các mà đọc sách sao? Ngươi có thể không làm tạm dịch mà chuyên tâm tu luyện sao? Chưởng môn các ngươi hạn chế tám tông khác đến đọc sách trong Tàng Thư các, ai có tư cách đọc, ai không có đều do người cầm quyền nói.

Trương Thông Uyên nói:

- Chưởng môn có thể công bố thiên hạ, đối xử bình đẳng.

- Đúng, chưởng môn ngươi có thể làm vậy, nhưng ngươi có chắc rằng tám tông khác cũng sẽ nghĩ như vậy hay không? Ngươi có thể bảo đảm rằng bọn họ sẽ không thiên vị tông phái mình hay không? Trừ khi tất cả mọi người trong Tử Tiêu điện vô dục vô cầu, nhưng nếu như vô dục vô cầu thì sẽ không tranh không chấp, không có tranh chấp thì Tử Tiêu điện sẽ nhanh chóng xuống dốc, tà nhân thoải mái đánh vào Tử Tiêu điện, cướp sạch Tàng Thư điện.

Từ buổi ban đầu, người tu chân quả thật là thanh tâm quả dục, không tranh quyền thế. Nhưng có một người xấu xuất hiện, ngươi không tranh, hắn muốn cướp. Tại sao phải có môn phái? Chính là muốn có lực ngưng tụ, có thể bảo vệ môn phái, môn phái lại cung cấp cho mọi người hoàn cảnh an toàn. Môn phái xuất hiện thì phải có thủ lĩnh, lúc này lại quan hệ với việc phân phối tài nguyên. Thiên hạ hoàn toàn không công bằng, chỉ có tương đối công bằng, đã không được đãi ngộ công bằng nên có người tự nhiên sẽ cảm thấy bất mãn. Chậm rãi, mọi người phát hiện ra tác dụng của quyền thế.

Quyền thế và tu chân không có quan hệ, chỉ là vượt qua vài tình huống tranh chấp nên nó xuất hiện. Cách làm của Vân Thanh môn là làm cho người có quyền không có thế, có thế lại không có quyền. Chưởng môn có thể ra lệnh cho tất cả các tông, nhưng không lệ thuộc trực tiếp tông phái nào cả. Tất cả tông phái đều có thế lực, nhưng quyền lợi quy về chưởng môn, từ đó hình thành chế ước lẫn nhau, thêm việc cung phụng của Ẩn Tiên tông toàn quyền chọn lựa chưởng môn, bổ nhiệm tông chủ đều theo quy củ cứng nhắc để làm việc, Vân Thanh môn chưa từng có nỗi lo quyền thế.

Trương Thông Uyên nói:

- Truyền công chưởng lão đề nghị chưởng môn, tám tông kể cả Liệt Hỏa tông và Tử Dương tông, mười tông bằng mặt không bằng lòng, không bằng buông tay, mười tông hóa thành mười phái, Tử Dương tông đổi thành Tử Dương phái, không loạn nội bộ, dốc lòng tăng sức mạnh, trăm năm sau vẫn là đại phái đệ nhất chính đạo.

Lâm Phiền gật đầu:

- Truyền công chưởng lão rất có kiến giải, bất quá ta dám khẳng định chưởng môn của ngươi sẽ mặc kệ. Đầu tiên phải phân chia tài sản, Tử Tiêu sơn làm sao phân chia? Tàng Thư điện làm sao phân chia? Phân cho ngươi nhiều hơn thì chưởng môn mặc kệ, phân thiếu thì kẻ khác mặc kệ. Không sai, ngươi nói đúng, Tử Tiêu điện này quả thật là thói quen khó sửa.

Trương Thông Uyên đáp:

- Tử Tiêu điện lại đối nghịch, Ma giáo nhất định sẽ không cấp viện binh, thêm việc Tà Hoàng chuyển sinh… Nhìn đại cục, ta cho rằng đề nghị của truyền công chưởng lão chính là biện pháp tốt. Cho dù là Tử Dương tông nhất mạch cũng có thể đứng ngạo nghễ mười hai châu.

Lâm Phiền cười:

- Trương Thông Uyên, những thứ này không phải ngươi có thể quyết định, việc tiểu Đông châu và Đông châu khai chiến, bá tánh vội vàng chạy trốn, ngươi nói với triều đình không nên đánh, người ta có quan tâm ngươi ra sao không.

- Ha ha, bất quá cũng đã tận lực, như Nam châu và Tây châu từng có tranh chấp, một thảo dân liền đứng bên ngoài hoàng cung đến chết dói, sau khi chết, sách vở của hắn mới được đưa đến tay hoàng đế, hoàng đế nhìn huyết thư liền cảm khái, sau đó truyền lệnh thu binh.

Lâm Phiền biết rõ cái tích này, hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi muốn làm tên thảo dân kia?

- Ta đã nói với chưởng môn mấy lần, căn bản là vô dụng. Mặt khác, tứ đại phái phái sứ giả đến Tử Tiêu điện để tham dự Chính Ma hội minh, muốn khu trục Thanh Bình môn khỏi minh ước. Ta cần phải nghĩ kế sách.

Lâm Phiền lắc đầu:

- Ngươi là tên lòng lang dạ sói. Chưởng môn đối với ngươi không tồi, ngươi lại muốn hắn rớt đài.

Trương Thông Uyên đáp:

- Nhưng nếu như chiến sự với Thanh Bình môn nổ ra, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Tuy có thể làm suy yếu tám tông nhưng cũng khiến tám tông bất mãn, đến lúc đó không phải phân chia mà là nội đấu. Nhưng như ngươi nói, chưởng môn đối với ta rất tốt… Cho nên ta chỉ có thể buồn khổ.

Lâm Phiền cười, vỗ vỗ vai Trương Thông Uyên:

- Nghĩ gì làm đó, cần gì phải chần chần chừ chừ.

Đây là kỳ ngộ tính mệnh, bất luận quyết định như thế nào thì đều có được có mất.

Trương Thông Uyên không nghĩ lại thảo luận tiếp nội sự Tử Tiêu điện với Lâm Phiền, thế nên hắn bèn nói sang chuyện khác:

- Tây Môn Suất đâu? Sau chuyến đi mênh mông tuyệt địa lần trước liền không chút tin tức.

- Ta cũng không có tin tức.

Kì quái, sau chuyến đi mênh mông tuyệt địa hai năm trước, Tây Môn Suất lẩn trốn khắp nơi, với tính cách thích gây chuyện thị phi của tên này mà lại không có tăm hơi gì trong suốt hai năm là sao nhỉ. Không nói thì thôi, vừa nhắc đến Lâm Phiền liền nghĩ tới tên cô hồn ấy.

- Ngày mai ta sẽ không tiễn các ngươi được.

Tiếp khách ở Chính Ma hội, không phải dạng bọt bèo có thể tham gia.

Lâm Phiền rời khỏi, hắn cảm nhận được Trương Thông Uyên không thoát khỏi buồn khổ. Tên này cơ bản là người phóng khoáng, không câu thúc, không câu nệ tiểu tiết. Nhưng bởi vì vấn đề môn phái, chưởng môn, mất đi một phần nào đó tính tình tiêu soái vốn có. Hôm nay nói chuyện, Lâm Phiền không cảm nhận được Trương Thông Uyên là một người tu chân, hơn nữa còn giống phần tử trong triều đình, lo quốc lo dân.

Một tờ giấy vàng rơi xuống, Trương Thông Uyên chụp lấy, chỉ thấy trên đó viết: Sáng nay có rượu sáng nay say, đêm khuya không rượu làm sao ngủ, hỏi người có thể chứa bao sầu, như nước hồ xuân chảy về đông.

Trương Thông Uyên cười ha ha, không sai, cái này mới đúng là tâm tính của mình, là tự mình nghĩ nhiều rồi. Làm hay không làm cũng chỉ là một cái quyết định, cần chi phải tính toán chi li được mất?

Bình Luận (0)
Comment