Tối Tiên Du (Dịch)

Chương 95 - Cửu Dương Hoa

- Núi cao hẳn có gió thổi qua.

Tam Tam chân nhân nghe Lâm Phiền báo cáo xong liền trầm tư một chốc:

- Lâm Phiền, lần trước ngươi đi giao đảo ở Đông Hải gặp Thừa Phong chân nhân, lão ấy có nhắc về địa phương nào đó tên là Long Môn đảo hay không?

Lâm Phiền sững sờ, nói chuyện này làm cái quỷ gì đây? Lâm Phiền đáp:

- Thừa Phong chân nhân có nhắc qua, bất quá nó cách xa giao đảo hơn ngàn dặm, nghe nói hòn đảo ấy có khí hậu ôn hòa, còn có không ít linh thú sinh sống, trên đảo còn có suối nước nóng.

Tam Tam chân nhân hỏi:

- Có người sống ở đó không?

Lâm Phiền lắc đầu:

- Thừa Phong chân nhân nói, hắn vốn dĩ dự định di chuyển đến Long Môn đảo, nhưng mà sau khi quan sát lại phát hiện núi lửa ở đảo này hàm mà không phát, cho nên bỏ qua.

- Lâm Phiền, ta muốn xuất môn mấy tháng, lấy thứ này đi chơi đi.

Tam Tam chân nhân ném qua một bao vải chứa gì đó.

Lâm Phiền mở bao vải, trên đầu nổi đầy gân đen:

- Lại là Tú Hoa châm?

- Bậy, đây là tiểu Tú Hoa châm.

Tam Tam chân nhân nói tiếp:

- Đi luyện đi, không được lười biếng.

Lâm Phiền cười khổ:

- Tông chủ, lần này đi Bắc Châu ta đã đánh nhau với Du Phong Lang một trận, căn bản là ta không có hàng để chơi, vậy mà ngươi còn kêu ta đi luyện châm?

Tam Tam chân nhân nhìn Lâm Phiền rồi suy nghĩ một hồi:

- Lâm Phiền, hiện tại đúng lúc Cửu Dương hoa nở rộ, ngươi đi Thái Thanh sơn tìm một đóa Cửu Dương hoa mười cánh cho ta, giờ tý xuất phát, cho ngươi hai canh giờ.

- Tông chủ, Cửu Dương hoa có tên là Cửu Dương hoa bởi vì nó chỉ có chín cánh. Mặc khác, Cửu Dương hoa nở rộ vào buổi sáng, buổi tối cánh hoa đóng lại, cho nên trong tên nó có một chữ dương.

Lâm Phiền giải thích rất cặn kẽ. Tam Tam chân nhân không để ý tới nói:

- Nhớ cho kỹ, không thể đ-ng vào cánh hoa, đ-ng vào thì phải hái, ngươi chỉ có một cơ hội.

- Vì cái gì chớ?

Lâm Phiền hỏi.

Tam Tam chân nhân hướng về phòng bếp bên cạnh đại điện, rất nhanh đã trở lại, ném lên mặt bàn mười hạt mè, tiện tay quét qua:

- Hạt mè nào không trọn vẹn?

Lâm Phiền vận chân khí lên hai mắt, rất nhanh đã tìm ra:

- Là hạt này.

Tam Tam chân nhân đặt tay xuống, dùng tay đảo qua đám hạt mè:

- Giờ là hạt nào?

Lâm Phiền vận chuyển chân khí, quan sát kỹ càng, nhưng đập vào mắt chỉ là một mớ hỗn độn, Tam Tam chân nhân nói:

- Quá chậm, dùng Thiên Mang tâm pháp trụ tâm, chụp hạt mè lên.

Lâm Phiền nghi hoặc, chụp, không có, lại chụp, lại chụp lần nữa, cuối cùng cũng nắm được hạt mè chỉ có phân nửa.

Tam Tam chân nhân gật đầu:

- Thiên Mang tâm pháp có thể giúp ngươi nhìn được toàn diện, quan sát kỹ càng, với trình độ hiện tại của ngươi thì chắc chắn sẽ không thể tìm được Cửu Dương hoa mười cánh, đợi tới khi nào ngươi có thể tìm được Cửu Dương hoa mười cánh vào ban đêm trong vòng hai canh giờ, vậy thì lúc đó ngươi không cần luyện Tú Hoa châm nữa.

- Vậy nếu như hôm nay ta tìm được?

Lâm Phiền hỏi.

- Ngươi có thể đi thử.

Tam Tam chân nhân trả lời.

Lâm Phiền nói tiếp:

- Vạn nhất trên Thái Thanh sơn không có Cửu Dương hoa mười cánh thì sao?

- Thái Thanh sơn hằng năm sẽ có một đóa Cửu Dương hoa mười cánh, nếu như bị người ta hái rồi thì đó là do tạo hóa của ngươi không tốt, vậy chỉ cần luyện thêm một năm Tú Hoa châm nữa, năm sau nói tiếp.

- Tông chủ, ngươi rõ ràng chưa từng luyện qua Thiên Mang tâm pháp, làm sao ngươi biết được Thiên Mang tâm pháp có thể giúp tầm nhìn bao quát, quan sát kỹ càng?

- Ông của ngươi viết trên bao vải.

- Không có ghi lại, hiện tại ta chỉ có thể quan sát kỹ càng, chưa thể nhìn được toàn cục. Làm sao tông chủ ngươi biết…

Tam Tam chân nhân không kiên nhẫn khoát tay:

- Tông chủ của ngươi là kỳ tài vạn năm có một, ai cần ngươi quản. Ta đi chuẩn bị đồ đạc, ngày mốt đi, ngươi chỉ có thời gian hai buổi tối.

Tam Tam chân nhân lại không giảng đạo lý.

Thiên Mang tâm pháp có đặc điểm chính là nhiều, càng nhiều càng mạnh, nhưng độ khó khi điều khiển cũng sẽ gia tăng. Nhất tâm nhị dụng, nhất tâm tứ dụng, tám dụng… Dùng phân tâm tâm pháp cũng không thể dùng Thiên Mang tâm pháp nhiều hơn. Cho nên Lâm Phiền lĩnh ngộ đặc điểm thứ nhất của Thiên Mang tâm pháp chính là quan sát kỹ càng. Tú Hoa châm biến hóa từng cái cũng có thể cảm nhận được. Bước thứ hai chính là nhìn chung toàn cục.

Vào ban đêm, Lâm Phiền dừng lại trên không ở Thái Thanh sơn, nhìn hoa bạch sắc trải khắp núi, Cửu Dương hoa sẽ thu cánh vào ban đêm, mà Cửu Dương hoa chỉ là hoa dại, đang mùa nở rộ nên khắp núi đều là Cửu Dương hoa, hơn nữa diện tích Thái Thanh sơn còn không nhỏ. Dùng tâm quan sát, chín, vẫn là chín, vẫn là chín… Nửa canh giờ sau, Lâm Phiền quan sát trăm đóa hoa, tất cả đều chín cánh. Mà trăm đóa hoa bất quá chỉ là một phần ngàn trên tổng số Cửu Dương hoa ở Thái Thanh sơn.

Chuyện này cơ bản không thể gian lận được, nói sao đi nữa, không biết Cửu Dương hoa mười cánh có tồn tại hay không. Tâm niệm Lâm Phiền vừa động liền phi hành đến Thanh Nguyên sơn, đệ tử thủ vệ Lâm Phiền rất quen thuộc, hai người nhỏ giọng vài câu, đệ tử thủ vệ đi vào trong núi sau đó kéo Bạch Mục ra ngoài.

Bạch Mục và Lâm Phiền bay về phía Thái Thanh sơn, sau khi nghe xong liền gật đầu:

- Thanh Nguyên tông bày trận, đầu tiên là chú ý toàn cục, mắt trận, trận hình, trận vị, trận tuyến các loại. Giống như trận Thái Thanh sơn, dùng lực lượng một người không thể nào xác minh bằng mắt thường được, giả dụ chúng ta có thể dùng mắt thường thấy được ba thành mà không thấy bảy thành động, dĩ nhiên ba thành có biến. Chúng ta thông qua quan sát ba thành mà biết được mười thành. Nhìn một điểm, lượt trận vị sẽ biết được toàn bộ trận. Nhưng Cửu Dương hoa là vật chết, một đóa biến thì đóa khác cũng biến hóa, khó có thể đánh giá toàn bộ.

- Có biện pháp không?

- Có, bày trận.

Trong lúc đang nói chuyện phía trên Thái Thanh sơn, Bạch Mục đem chín thanh Huyền Hoàng Hàn Băng kỳ bay về chín phương vị, Huyền Hoàng kỳ triển khai, gió bắt đầu thổi lên quét ngang Cửu Dương hoa.

Lâm Phiền nhìn theo cảm thấy có phần tâm đắc, nhớ tới lúc Cổ Nham lĩnh ngộ ở Tử Trúc lâm, dựa thế mà động. Bạch Mục chính là dùng gió mà dò xét, gió thổi qua Cửu Dương hoa chín đóa và mười đóa chính là xem xét xem có hay không, bất quá chuyện này cần Hàn Băng kỳ phụ trợ, đem tin tức phản hồi cho Bạch Mục. Nửa canh giờ sau, Bạch Mục thu lại Huyền Hoàng Hàn Băng kỳ nói:

- Nhắm mắt, không cho phép gian lận.

Lâm Phiền nhắm mắt.

Bạch Mục dựa theo cảm giác lúc trước, bay đến ba khu vực sưu tầm một lát, sau đó trở lại bên người Lâm Phiền:

- Không phải một đóa mà là ba đóa.

- Ba đóa?

Bạch Mục xòe hai tay ra:

- Ta cố ý hái hai đóa cho ngươi xem.

- …

Lâm Phiền nhìn Bạch Mục cười hì hì, nổi đầy đầu gân đen:

- Vậy còn một đóa?

Bạch Mục nhíu mày:

- Ba đóa, hái hai đóa vậy hẳn là còn năm đóa.

- Bạch Mục, ngươi thật không hiền hậu gì mà, nửa đêm ta kéo ngươi ra là bởi vì ngươi có thể quan sát trận pháp một cách toàn cục, có thể dạy ta vài điểm tâm đắc.

Bạch Mục cười cười, sau đó nghi hoặc:

- Cái Thiên Mang tâm pháp này tựa hồ là một loại tâm pháp sáng tạo riêng cho một loại binh khí nào đó, giống như ngự kiếm vậy, có kiếm trước rồi mới lĩnh ngộ tâm pháp ngự kiếm. Ngươi nói cái Thiên Mang tâm pháp này có thể do cha mẹ ngươi lưu lại, có khả năng là cha mẹ ngươi đã bỏ mình, lưu lại một kiện binh khí, hơn nửa còn đem bản ghi chéo tâm pháp ghi lên trên bao vài. Chỗ này chỉ có hai người, ta nói này, Tam Tam chân nhân rất có thể biết được chỗ của binh khí, hơn nữa có thể rất quen với cha mẹ ngươi, thậm thí có thể hiểu được Thiên Mang tâm pháp.

- Đúng, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng tông chủ ta lại không thừa nhận, cái này coi như xong, hắn biết rõ ta không tin hắn không thừa nhận, nhưng rốt cuộc hắn vẫn cứ kiên trì không thừa nhận, hoàn toàn là giỡn mặt mà.

Lâm Phiền nói tiếp:

- Mặt khác, ta rất cảm tạ Bạch Mục ngươi đã nói ta biết tin dữ rằng cha mẹ ta đều mất.

Bình Luận (0)
Comment